Thần Đế

Chương 250: Chương 250: Yêu La sơn (2)




Tô Dật trợn mắt nhìn Tô Thiên Tước, lười để ý tới nó. Không cần hỏi nhiều cũng biết, sợ là người này căn bản cũng không chiếm được lợi ích gì.

- Dịch Túc huynh đệ!

Có người la lên ở bên ngoài đình viện, là giọng của đám Thượng Quan Nham.

Tô Dật đi ra ngoài, nhìn thấyb a người Thượn gQuan Nham, Thượng Quan Diệp và cả Thượng Quan Ngọc.

- Dịch Túc huynh đệ, hôm nay bọn ta muốn tới Yêu La sơn săn bắn, ngươi có muốn đi cùng không?

Nhìn thấy Tô Dật, đám Thượng Quan Nham nhất thời chạy vào.

- Săn bắn?

Tô Dật hơi cảm thấy nghi hoặc.

- Là như vậy, mỗi mười năm một lần sẽ có thịnh hội, những người trẻ tuổi trong Liệp Hổ bọ lạc, Man Hùng bộ lạc và Linh Cổ Thôn đều sẽ thay phiên nhau tới Yêu La sơn săn bắn, đến lúc đó săn giết Man Yêu thú, cung cấp cho trưởng giả và trưởng lão của hai lộ lạc một thôn hưởng dụng. Lần này tới phiên Linh Cổ Thôn chúng ta rồi, nếu như chúng ta săn được Man Yêu thú có cấp bậc càng cao thì đương nhiên sẽ càng rạng danh hơn.

Nhìn sự nghi hoặc trong nét mặt Tô Dật, Thượng Quan Diệp giải thích.

- Là vậy sao/

Tô Dật gật đầu, dáng vẻ dường như cảm thấy rất thú vị. Mấy ngày nay cũng không có chuyện gì, vừa hay có thể di tìm hiểu một chút.

- Săn bắt có phải sẽ có thịt ăn không? Ta cũng muốn đi!

Tô Thiên Tước vọt ra từ trong nhà, mắt lóe sáng.

Sau đó không lâu, Tô Dật gặp Thượng Quan Hề Vi ở cửa thôn. Quần áo gọn gàng, tư thái thướt tha động lòng người lại tăng thêm phần hiên ngang. Lần này đi Yêu La sơn sẽ do Thượng Quan Hề Vi dẫn đầu.

Rất nhiều tiểu tử đều có mặt, rất muốn được đi theo.

- Đám tiểu tử các ngươi thành thật đợi đi, ở lại trong thôn mà tu luyện.

Có trưởng giả nói, đi Yêu La sơn rất nguy hiểm, đám tiểu tử này chưa thể đi được.

- Đám nhóc này, chú ý an toàn đấy, đừng nên lỗ mãng, một vừa hai phải thôi, đi sớm về sớm.

Có lão nhân nói, con đường tới Yêu La sơn không gần, đi đi về về cũng phải mấy ngày.

- Đi thôi...

Một con Man Yêu thú phi hành khổng lồ ở cửa thôn vỗ cánh bay lên, rời khỏi thôn làng.

- Về sớm một chút đo!

Đám tiểu tử nhìn thân ảnh biến mất giữa không trung thì trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.

- Ùng ùng...

Sau khi đám Tô Dật rời đi không lâu, bên ngoài Linh Cổ Thôn có tọa kỵ Man Yêu thú bay nhanh tới, chấn động tới đất rung núi chuyển.

Gàoooo

Dẫn đầu là một con đại hổ trắng tinh, hình thể to lớn, khí thế hung hãn, song đồng như chuông nhìn chằm chằm khiến người ta nhìn một cái cũng cảm thấy tim đập nhanh.

- Linh Cổ Thôn khinh người quá đáng, quá đáng!

Trên lưng hổ trắng lớn có một lão giả dáng vẻ đã lục tuần, râu dài phất phơ, mặt to bản rộng, song đồng lấp lánh.

-Liệp Hổ bộ lạc, Hổ Diên trưởng lão tới!

- Hổ Diên trưởng lão là ông nội của Hổ Mạch và Hổ Dược, nhìn dáng vẻ thì tới vì Hổ Mạch và Hổ Dược.

- Nghe nói Hổ Mạch và Hổ Dược ngày hôm qua bị Dịch Túc ngược thê thảm, lần này tới gây phiền toái hả?

Động tĩnh như vậy làm kinh động tới Linh Cổ Thôn, rất nhiều người nhất thời đi ra.

- Hổ Diên, ngươi cso ý gì?

Trong Linh Cổ Thôn cũng có lão giả đi ra, sợi tóc bạc phơ, mặc lam bào, khí thế không tầm thường.

- Ta có ý gì, các ngươi còn không biết sao, đánh người bị thương thì thôi đi, lại còn cướp Túi Không Gian, Linh Cổ Thôn các người bây giờ còn biết xấu hổ không hả, đây là đang khiêu khích Liệp Hổ bộ lạc ta!

Hổ Diên trưởng lão cực kỳ phẫn nộ, giọng nói xen lẫn nguyên khí làm chấn động không tủng.

Hai đứa cháu trai ruột ông ta coi trọng nhất lại bị người ta ngược như thế, còn bị cướp sạch cả người. Chuyện này không chỉ làm nhục và khiêu khích Liệp Hổ bộc lạc mà còn làm ông ta trong Liệp Hổ bộ lạc không ngóc đầu lên nổi, sao có thể không tức giận cho được.

- Chuyện này...

Mọi người của Linh Cổ Thôn không biết nên nói gì, nhìn nhau, dường như có hơi đuối lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.