Thần Đế

Chương 210: Chương 210: Man Hùng bộ lạc!




Theo Tô Dật nói xong, Thượng Quan Hề Vi, Thượng Quan Nham nhất thời ngưng thần nhìn bốn phía.

- Ha ha, không nghĩ tới quả nhiên để các ngươi tìm được một Man Thú.

Có tiếng cười to truyền ra, từ phía sau một tảng đá, có ba tọa kỵ Man Thú đi ra.

Ba ngưu thú cao chừng một trượng, một sừng, da lông thật dày, tràn ngập ánh sáng, ánh mắt giống như linh đồng, lỗ mũi dâng lên sương trắng.

Đây là một loại Man Thú tên Độc Giác Man Ngưu, đẳng cấp đã coi như không kém, nhưng tính cách so với Man Thú bình thường thì ôn hòa hơn không ít.

Tô Dật nhướng mày, trên người ba Độc Giác Man Ngưu, hết thảy ngồi năm thiếu niên.

Trên người hai Độc Giác Man Ngưu hai bên, mỗi con ngồi hai thiếu niên tráng kiện.

Bốn thiếu niên, tuổi tác đều mười sáu mười bảy tuổi, lớn hơn đám người Thượng Quan Nham một chút.

Trên lưng Độc Giác Man Ngưu ở giữa ngồi một thiếu niên, tuổi tác tương tự Thượng Quan Hề Vi, thân hình cực kỳ tráng kiện.

Thiếu niên này lưng hùm vai gấu, mặc áo bó sát, bả vai rộng lớn, bắp thịt hở ra, giống như muốn nứt vỡ quần áo, trán rộng mặt to, ánh mắt sáng ngời.

- A, là U Hư Man Thiên Báo!

Năm thiếu niên xuất hiện, ánh mắt rơi vào trên người U Hư Man Thiên Báo, không khỏi biến sắc.

- Hùng Liệt, các ngươi muốn làm gì!

Thượng Quan Nham nhìn năm thiếu niên đột nhiên xuất hiện, âm thầm biến sắc, cố lấy dũng khí, mở miệng hỏi.

- Đây là người Man Hùng bộ lạc, chính giữa là Hùng Liệt, một trong mấy đối thủ mạnh mẽ của lần đọ sức này, thực lực không yếu, sợ là kẻ đến không thiện.

Thượng Quan Hề Vi ở bên tai Tô Dật nói nhỏ.

Tô Dật theo Thượng Quan Hề Vi nói, ánh mắt rơi vào trên người Hùng Liệt, tầm mười tám mười chín tuổi, tráng kiện như gấu, vừa nhìn liền biết là loại thân thể cực kỳ cường hãn.

- Thượng Quan Nham, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện!

Hùng Liệt dạng chân ngồi ở trên Độc Giác Man Ngưu, không có để ý tới Thượng Quan Nham, mà trực tiếp nhìn về phía Thượng Quan Hề Vi.

Ánh mắt Hùng Liệt âm thầm dò xét Tô Dật một chút, sau đó nhìn Thượng Quan Hề Vi cười nhạt nói:

- Vận khí không tệ, thế mà đạt được U Hư Man Thiên Báo, là chính các ngươi giao ra, hay muốn chúng ta động thủ?

- Hùng Liệt, ngươi muốn động thủ đoạt sao?

Thượng Quan Hề Vi biến sắc, hai ngày một đêm, ăn vào đan dược trị thương, người đã khôi phục không ít, hai thanh loan đao lấp lóe hàn quang, sợi tóc phiêu tán, kẻ đến không thiện, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng.

- Xoẹt...

Thượng Quan Nham, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Ngọc cũng rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, bốn người xúm lại cùng một chỗ, khí tức phun trào, để mắt tới đám người Hùng Liệt.

- Ha ha ha ha.

Nhìn đám người Thượng Quan Hề Vi, Hùng Liệt lại cười ha ha, không kiêng nể gì cả, giống như căn bản không có để bốn người Thượng Quan Hề Vi ở trong mắt.

- Chỉ mấy người các ngươi, căn bản không phải đối thủ, chỉ cần U Hư Man Thiên Báo này còn không trở về, vậy không coi là các ngươi tìm được.

Hùng Liệt nhìn Thượng Quan Hề Vi, trong mắt lấp lóe hàn quang:

- Thượng Quan Hề Vi, nể tình Hùng Chiến đại ca thích ngươi, ngươi sớm muộn gì cũng trở thành chị dâu ta, thức thời một chút, chủ động giao ra U Hư Man Thiên Báo, ta có thể buông tha các ngươi lần này, bằng không mà nói, ngày hôm nay không ngại cho các ngươi ăn chút khổ sở, các ngươi cũng không cần lưu đến ván thứ ba, hi vọng các ngươi không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!

- Hùng Liệt, ngươi có ý gì, ngươi rõ ràng là ăn cướp trắng trợn, có xấu hổ hay không, Hề Vi tỷ cũng chướng mắt Hùng Chiến!

Thượng Quan Ngọc bất mãn, mặt mũi tràn đầy tức giận.

- Thượng Quan Ngọc, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện, Hùng Chiến đại ca coi trọng nữ nhân Linh Cổ Thôn các ngươi, đó là phúc khí của Linh Cổ Thôn các ngươi!

- Bò... Ò...

Hùng Liệt nói xong, nhấc tay run một cái, Độc Giác Man Ngưu ngẩng đầu gào thét, một vó giẫm đạp về phía Thượng Quan Ngọc, cường thế mà bá đạo, không để Thượng Quan Ngọc ở trong mắt.

- Chả lẽ ta lại sợ ngươi!

Thượng Quan Ngọc nổi giận, người trẻ tuổi đều có huyết tính, nguyên khí phun trào, bảo kiếm trong tay phát sáng, kiếm mang tràn ngập, mãnh liệt đâm về phía Độc Giác Man Ngưu.

- Keng!

Bỗng dưng, một mũi tên mang theo âm thanh xé gió, trong nháy mắt va chạm với bảo kiếm trong tay Thượng Quan Ngọc, hỏa quang vẩy ra.

Đạp đạp!

Cự lực trùng kích, bảo kiếm trong tay Thượng Quan Ngọc bay ra, thân thể run lên.

- Không biết tự lượng sức mình!

Nhàn nhạt quát lạnh, có người bật cười, là một thiếu niên sau lưng Hùng Liệt xuất thủ, khí tức cường đại, dây cung lại thả, bắn ra một tiễn.

- Cẩn thận!

Thượng Quan Hề Vi khẽ kêu, bóng hình xinh đẹp như điện, đẩy Thượng Quan Ngọc ra.

Oanh!

Một chân của Độc Giác Man Ngưu rơi xuống, đá vụn kích xạ, bụi đất tung bay, mặt đất rạn nứt, giống như địa chấn.

May mắn Thượng Quan Ngọc bị Thượng Quan Hề Vi đẩy ra, bằng không một chân xuống tới, sợ là không chết cũng bị giẫm trọng thương.

- Giao U Hư Man Thiên Báo ra, nếu không lần tiếp theo sẽ không may mắn như thế!

Hùng Liệt nhìn Thượng Quan Hề Vi, cười nhạt, hết thảy đều ở trong khống chế của hắn, lần này bọn họ chờ ở chỗ này, là mười phần chắc chín!

- Ngươi mơ tưởng!

Thượng Quan Hề Vi quát lạnh, trong mắt toát ra hàn quang, loan đao trong tay vung vẩy.

- Liều với bọn hắn!

Thượng Quan Nham, Thượng Quan Diệp rất phẫn nộ, muốn ra sức liều mạng, U Hư Man Thiên Báo khẳng định không thể rơi vào trong tay Man Hùng bộ lạc.

- Các ngươi đừng quên, U Hư Man Thiên Báo là của ta.

Đúng lúc này, Tô Dật mở miệng, ánh mắt đánh giá đám người Hùng Liệt.

Vốn đây là sự tình của Linh Cổ Thôn và Man Hùng bộ lạc, có điều hai ngày này Tô Dật có chút cảm tình với đám người Thượng Quan Ngọc, chí ít từ hiện tại đến xem, Man Hùng bộ lạc rất bá đạo.

Mặt khác, Man Hùng bộ lạc muốn cướp, là U Hư Man Thiên Báo của Tô Dật, cái này khiến Tô Dật không vui.

Nghe Tô Dật nói, bầu không khí vốn hết sức căng thẳng, nhất thời trở nên vi diệu lên.

Mấy thiếu niên của Man Hùng bộ lạc nhất thời nhìn Tô Dật, hiếu kỳ đánh giá.

Năm thiếu niên của Man Hùng bộ lạc, tuy mới đầu cũng chú ý tới Tô Dật, nhưng không có để ý nhiều, giờ phút này mới chính thức ngắm nghía.

- Ngươi là ai?

Hùng Liệt nhìn Tô Dật, rất ngạc nhiên, nhớ rằng chưa gặp qua thiếu niên này ở Linh Cổ Thôn, bóng người nhìn như gầy gò, lại cho hắn một cảm giác cực kỳ áp lực, để hắn có chút đề phòng.

- Dịch Túc, chủ nhân của U Hư Man Thiên Báo này!

Tô Dật từ tốn nói.

- Dịch Túc, ngươi không phải người Linh Cổ Thôn?

Nghe vậy, Hùng Liệt nhíu mày, người Linh Cổ Thôn không có họ Dịch, không phải người Linh Cổ Thôn, chẳng trách mình chưa từng gặp qua.

- Không phải.

Tô Dật từ tốn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.