Thần Đế

Chương 209: Chương 209: Vào thôn...




Có điều ở phía sau hòa thuận, lại ẩn giấu cạnh tranh to lớn.

Trong thế ngoại đào nguyên có một bảo địa, bên trong có thể tăng cường thực lực, rèn luyện linh hồn.

Nếu người nào có thể thu hoạch được loại cơ duyên này, về sau nhất định mạnh hơn cùng thế hệ nhiều.

Dựa theo truyền thống từ xưa đến nay của Linh Cổ Thôn và Man Hùng bộ lạc, Liệp Hổ bộ lạc, cách mỗi mười năm, hậu bối dưới hai mươi tuổi sẽ tỷ thí ba trận, lấy cuối cùng chiến thắng nhiều nhất, đến quyết định quyền lợi chưởng quản bảo địa kia.

Người nào chưởng quản bảo địa, thì có thể đưa hậu bối vào rèn luyện.

Thời gian lâu dài, những hậu bối kia sẽ vượt qua cùng thế hệ, chỗ tốt như vậy không thể coi thường, quan hệ to lớn.

Mà Linh Cổ Thôn, cũng chính là thôn làng của Thượng Quan Hề Vi, trong ba mươi năm qua đã không có chút thu hoạch nào, liên tục ba lần thất bại.

Lần này, nếu Linh Cổ Thôn còn không cách nào thắng được tỷ thí, như vậy bảo địa tự nhiên sẽ rơi vào tay hai bộ lạc khác.

Nếu liên tục bốn mươi năm không cách nào tiến vào bảo địa đạt được chỗ tốt, đối với đệ tử của Linh Cổ Thôn mà nói, đả kích sẽ rất lớn.

Tất sẽ càng ngày càng lạc hậu hơn Man Hùng bộ lạc và Liệp Hổ bộ lạc, người của Man Hùng bộ lạc và Liệp Hổ bộ lạc sẽ càng ngày càng mạnh.

Này lên kia xuống, mười năm sau tỷ thí, Linh Cổ Thôn muốn chiến thắng, sẽ càng thêm gian khổ!

- Tỷ thí chia làm ba trận, ba cục hai thắng, ván đầu tiên, lấy thu phục Man Thú phân thắng thua. Ván thứ hai, lấy Yêu thú thu phục về quyết đấu phân thắng bại.

- Ván thứ ba, thì lấy thế hệ trẻ tuổi của hai bộ và Linh Cổ Thôn quyết đấu phân thắng bại, bên nào chiến thắng nhiều cục nhất thì thắng, người thắng có thể được quyền khống chế bảo địa mười năm.

- Nếu như Linh Cổ Thôn cùng Liệp Hổ bộ lạc, Man Hùng bộ lạc đều có thể chiến thắng một ván, vậy sau cùng thêm một ván nữa, có thể dẫn theo Man Thú đồng loạt ra tay, người thú phối hợp, sau cùng chiến thắng, chính là bên thắng sau cùng.

Thượng Quan Hề Vi mở miệng, thông báo tình huống cho Tô Dật, không có bao nhiêu giấu diếm.

- Ngươi ý là, mượn dùng U Hư Man Thiên Báo, vòng thứ hai còn muốn U Hư Man Thiên Báo xuất thủ?

Tô Dật nhíu mày, U Hư Man Thiên Báo bị mình đánh trọng thương không nhẹ, vết thương chồng chất, thời gian ngắn sợ là khó khôi phục đến đỉnh phong.

- Không sai.

Thượng Quan Nham gật đầu, thân thể khôi ngô giống như Man Thú, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ ra ý cười, trên đường đi cùng Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Ngọc đối đãi với Tô Dật đều rất nhiệt tình.

Thượng Quan Nham tiếp tục nói:

- Có điều Dịch Túc huynh đệ yên tâm, lấy thực lực của U Hư Man Thiên Báo, cơ hội chiến thắng có hơn chín thành, lấy thực lực của Man Hùng bộ lạc và Liệp Hổ bộ lạc, muốn thu phục Man Thú như U Hư Man Thiên Báo, là cực kỳ khó khăn.

- Như vậy sao.

Tô Dật có chút bận tâm, chủ yếu là thương thế của U Hư Man Thiên Báo quá nặng.

- Không cần lo lắng, vòng thứ hai có bảy ngày chuẩn bị, trong bảy ngày này, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp trị thương cho U Hư Man Thiên Báo, huống chi Man Hùng bộ lạc và Liệp Hổ bộ lạc muốn thu phục Yêu thú, khẳng định cũng phải ác chiến, Man Thú của bọn họ cũng sẽ bị thương.

Thượng Quan Hề Vi giải thích, hi vọng Tô Dật yên tâm.

Có U Hư Man Thiên Báo Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, lần này cơ hội Linh Cổ Thôn chiến thắng cực lớn.

- Vậy thôn của các ngươi có linh dược và đan dược gì tốt, thì đều lấy ra, để U Hư Man Thiên Báo khôi phục nhanh hơn nha.

Tô Thiên Tước đã sớm nhảy đến trên lưng U Hư Man Thiên Báo, nó lười đi bộ, ánh mắt chờ mong nhìn Thượng Quan Hề Vi.

Nói là để U Hư Man Thiên Báo trị thương, nhưng thật ra là muốn trộm chút linh dược đan dược ăn.

- Đến lúc đó trưởng bối trong thôn khẳng định sẽ có sắp xếp.

Thượng Quan Hề Vi thỉnh thoảng đánh giá con gà trọc lông, rất là kỳ quái.

U Hư Man Thiên Báo trung thực đi theo ở sau lưng Tô Dật, vốn không muốn cho Tô Thiên Tước đứng ở trên lưng nó, nhưng tự dưng lại bị khí tức nào đó áp chế, không cách nào phản kháng.

Rất nhanh, mặt trời xuống núi, ráng chiều bao phủ thiên địa.

Thượng Quan Hề Vi nhìn chân trời nói:

- Phía trước là Man Yêu Lâm chân chính, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, trời sáng hẳn có thể trở lại thôn.

Thượng Quan Hề Vi nói.

- Được.

Tô Dật không có ý kiến, vừa vặn có thể để U Hư Man Thiên Báo trị thương một lúc.

- Nếu có chút thịt nướng ăn thì tốt...

Tô Thiên Tước nói thầm, một bộ không muốn sống.

Đêm trầm như nước, ánh trăng yên tỉnh bao trùm dãy núi và rừng rậm.

Tối nay mặc dù trăng tròn, nhưng trên bầu trời lại có một tầng mây nhàn nhạt.

Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, in xuống trên mặt mất, chiếu ra vô số quang ảnh lấp lóe.

Tô Dật ngồi xếp bằng, trong lòng suy nghĩ một vài chuyện.

Mặc dù tới Linh Cổ Thôn, có lẽ có chút mạo hiểm, nhưng vì tu luyện Thiên Nguyên Yêu Hồn, lại đáng làm một lần.

Nhìn đám người Thượng Quan Hề Vi đều rất chân thành, tính cách thuần hậu, Tô Dật đoán chừng, hẳn không phải đầm rồng hang hổ gì.

Mà đối với thôn làng và bộ lạc thần bí như vậy, Tô Dật cũng rất tò mò.

Lấy tuổi tác của đám người Thượng Quan Hề Vi, lại đều đến Nguyên Huyền cảnh, so với đệ tử Thánh Sơn và Thái Hành Tông, thiên phú như vậy là rất mạnh.

Một thế ngoại đào nguyên thần bí, đời đời ở trong Man Yêu Lâm, lại có hậu bối thiên tư cao như vậy, đủ để chứng minh Linh Cổ Thôn, Man Hùng bộ lạc, Liệp Hổ bộ lạc không đơn giản.

Một lát sau, hai con ngươi của Tô Dật khép hờ, thủ ấn ngưng kết, bắt đầu thổ nạp điều tức.

Đêm lạnh như nước, Thượng Quan Hề Vi ngồi xếp bằng, ánh mắt không lưu dấu vết rơi vào trên người Tô Dật, con ngươi khẽ nhúc nhích, nhưng rất nhanh lại nhắm mắt thổ nạp.

Một đêm không có chuyện gì đặc biệt, sáng sớm hôm sau, đoàn người thu thập một phen, sau đó tiếp tục tiến lên.

Có đám người Thượng Quan Hề Vi dẫn đường, dọc theo con đường này Tô Dật không có gặp được Man Thú gì, mà đường đi thì cực kỳ bí ẩn và gập ghềnh.

Từ trong miệng đám người Thượng Quan Hề Vi, Tô Dật biết vị trí của Linh Cổ Thôn và Man Hùng bộ lạc, Liệp Hổ bộ lạc rất bí ẩn, trăm ngàn năm qua, chưa bao giờ có người ngoài tiến vào.

Buổi trưa, trời nắng chang chang.

- Sao còn chưa tới.

Tô Thiên Tước nằm trên lưng U Hư Man Thiên Báo, cực kỳ nhàn nhã tự đắc.

- Đã không xa.

Thượng Quan Nham nói, đối với con gà biết nói chuyện kia, nàng một mực rất hiếu kỳ.

Hai ngày qua ở chung, đám người Thượng Quan Nham và Tô Dật quen biết rất nhiều, cực kỳ nhiệt tình, hỏi thăm Tô Dật không ít sự tình bên ngoài, giống như rất hiếu kỳ với thế giới ngoài kia.

- Chậm đã...

Đột nhiên Tô Dật ngừng bước, nhìn dãy núi bốn phía.

Đây chính là phạm vi Man Yêu Lâm, Tô Dật một mực cảnh giác, cảm ứng được chung quanh xuất hiện dị thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.