Giờ này khắc này, thân là người trong cuộc, sắc mặt Hổ Khâu đột nhiên đại biến.
Nhanh sát na đó, Tô Dật nhìn Hổ Khâu sắc mặt đột nhiên kinh biến trước mặt, khóe miệng nhếch lên, từ tốn nói:
- Lại đây, đưa túi không gian cho ta.
- Ngươi làm cái gì
Lúc này Hổ Khâu mới cảm giác được, tay của thiếu niên khủng bố trước mắt đã xuất hiện trong ngực mình, lập tức kinh hãi hét lớn.
Nhưng không kịp, Tô Dật hơi khom lưng, mượn lực từ dưới đất lao lên, vung tay lắc một cái, một cỗ lực đạo hung hãn tuôn ra.
Hổ Khâu còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị nâng lên, cùng lúc một cỗ cự lực bao phủ tiến vào cơ thể, thân hình mất đi trọng tâm, bên tai truyền đến tiếng xé gió bén nhọn, cả người như chợt bay lên.
- Xoẹt
Tiếng xé gió vang vọng, một màn không thể tưởng tượng đập vào mắt chúng nhân, chỉ thấy thân mình Hổ Khâu bị cường hành hất tung, trực tiếp bay lên như là diều đứt dây, rơi thẳng xuống dưới núi.
- Phanh phanh phanh
- A...
Phải mất tận mấy giây sau, dưới thạch đạo mới truyền đến tiếng phanh phanh phanh lăn lộn cùng tiếng kêu thảm, thanh âm càng lúc càng xa.
Thân ảnh Tô Dật hơi động, trong tay nhiều thêm một chiếc túi không gian, không chút khách khí thu vào trong ngực, thần sắc bình tĩnh, giống như hết thảy vốn là chuyện đương nhiên.
- Hổ Khâu bị ném xuống núi
Mấy người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Thần Phong đều biết Hổ Khâu căn bản không phải đối thủ của Dịch Túc. Song đều không ngờ, Hổ Khâu lại thua trận theo cái cách này, Dịch Túc quả thật đã trực tiếp ném Hổ Khâu xuống núi.
Còn người bộ lạc Liệp Hổ lúc này đều trợn mắt há mồm, ánh mắt kinh hãi, so với vẻ khinh thường cuồng ngạo lúc trước đúng là như hai thái cực, tương phản rõ ràng.
- Tên tiếp theo!
Chân bước Phù Diêu Bách Biến Bộ, thân ảnh Tô Dật vọt ra, hóa thành một vệt tàn ảnh, trực tiếp xông tới trước người tên thiếu niên bộ lạc Liệp Hổ gần nhất.
Một kích toàn lực, lấy tu vi thực lực lúc này của Tô Dật, cộng thêm tốc độ từ Phù Diêu Bách Biến Bộ, thiếu niên kia làm sao có thời gian để né tránh.
Thiếu niên chỉ cảm thấy mắt hoa lên, khuôn mặt khiến hắn kinh hãi đã hiện ra trước mắt.
- Phốc
- Phanh phanh!
Còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã cảm thấy vạt áo trước người đột nhiên xiết chặt, một cỗ cự lực tràn vào trong ngực, cả người lập tức bay lên, máu tươi vung vãi, dưới núi lại lần nữa truyền ra tiếng lăn lộn.
- Hổ Diệp
Có thanh niên bộ lạc Liệp Hổ kinh hô, nhưng muốn cứu viện đã hoàn toàn không kịp, huống hồ bọn họ còn đang kinh hãi chưa hồi thần lại được.
- Tiểu tử, ngươi ẩn tàng sâu lắm, muốn chết!
Tiếng hét phẫn nộ vang lên, một cỗ kình phong cường hãn sắc bén nháy mắt xuất hiện sau lưng Tô Dật, thân ảnh như điện, tốc độ không hề kém Tô Dật mảy may.
Nháy mắt này, sắc mặt Tô Dật ám biến, trong mắt bất chợt hiện lên một tia đỏ thẫm.
- Hưu
Không quay đầu, nguyên khí dưới chân Tô Dật hình thành lốc xoáy, thân ảnh như huyễn như thật, lấy một góc độ không thể tưởng tượng tránh sang bên cạnh.
- Xoẹt
Kình phong cường hãn sắc bén sau lưng dán tai mà qua, mấy sợi tóc bên tai Tô Dật bị chấn đứt, gò má truyền đến cảm giác đau rát.
Tô Dật quay người, tay lại thu một chiếc túi không gian vào trong ngực, thần sắc ngưng trọng, chẳng qua khóe miệng vẫn thoáng nhấc lên, mắt nhìn thanh niên không tầm thường trước mặt.
Vừa rồi người xuất thủ trong nháy mắt kia chính là Hổ Minh bộ lạc Liệp Hổ.
Hổ Minh nhìn thiếu niên trước mắt, không ngờ người này lại tránh được chiêu của mình, vẻ chấn kinh trong mắt càng đậm thêm mấy phần, nhìn chằm chằm Tô Dật nói:
- Ngươi tựa hồ chưa từng lộ diện ở Linh Cổ Thôn, xem ra ẩn tàng rất sâu. Hùng Chiến và Hổ Trì hẳn là thua dưới tay ngươi, chứ không phải dưới tay Thượng Quan Thần Phong!
Đến lúc này, Hổ Minh mới hiểu, ngay từ đầu mình đã nhắm sai người.
Vốn hắn tưởng Linh Cổ Thôn chiến thắng là vì Hổ Trình mạnh nhất bộ lạc Liệp Hổ và Hùng Chiến mạnh nhất bộ lạc Man Hùng bị bại bởi Thượng Quan Thần Phong.
Chính vì thế trong lòng Hổ Minh không khỏi thắc mắc, theo hắn biết, Thượng Quan Thần Phong có vẻ khó mà đánh bại Hổ Trì và Hùng Chiến được.
Nhưng giờ này xem ra, hẳn là Linh Cổ Thôn có điều giấu giếm, vì có thể chiến thắng lần này liền phong tỏa tin tức về thiếu niên trước mắt, bởi vậy, Hùng Chiến và Hổ Trì mới sẽ bị thua.
Nhìn thiếu niên này ra tay, thực lực quả thật cường hãn, Hổ Minh đoán chừng, thiếu niên trước mắt này quả thực mạnh hơn Hổ Trì và Hùng Chiến.
- Chú Hổ Minh, cho tiểu tử kia một bài học!
Năm thiếu niên nam nữ còn lại của bộ lạc Liệp Hổ lúc này đều đã hồi thần lại, mắt thấy Hổ Minh xuất thủ, lập tức la lớn, hy vọng Hổ Minh có thể báo thù, thu thập tiểu tử kia.
- Ngươi đoán đúng.
Tô Dật nhìn Hổ Minh, không để ý tới mấy thiếu niên nam nữ bộ lạc Liệp Hổ còn lại, thần sắc khôi phục vẻ vân đạm phong khinh thường ngày, mỉm cười nói:
- Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, giao ra chìa khóa Thiên Yêu động và túi không gian trên người, sau đó các ngươi có thể xuống núi!
- Đúng là rất cuồng vọng, chỉ đáng tiếc, hôm nay ngươi chọn lầm người!
Hoàn toàn chưa có dư địa để xoay vần, Hổ Minh cũng không nhiều lời, tiểu tử này ném hai người Hổ Khâu Hổ Diệp xuống núi ngay trước mắt hắn, nếu hôm nay không cho hắn một bài học, sợ là mình cũng không mặt mũi xuống núi.
Huống hồ lúc này Hổ Minh có một trăm cái lý do để tuyệt đối không thể bỏ qua đối phương.
Hổ Minh không tin, lấy tu vi thực lực hiện tại của mình lại không đối phó được tiểu tử trước mắt.
Mặc dù thực lực tiểu tử tựa hồ cũng không tầm thường.
- Oanh!
Trên thân nguyên khí phun trào, vừa nói xong, Hổ Minh một chân đập mạnh, chỉ thấy mặt đất quanh bốn phía bàn chân không ngừng truyền ra tiếng rạn nứt, có vết nứt nhỏ bé lan tràn, thân ảnh như là thiểm điện, trực tiếp nhào về phía Tô Dật.
Mấy người Thượng Quan Thần Phong, Thượng Quan Hề Vi âm thầm biến sắc, biết người khác không phải đối thủ Dịch Túc, nhưng Hổ Minh kia thì khác.
Hổ Minh, đây là một tồn tại khả năng đã là Nguyên Linh cảnh.
- Xoẹt
Tiếng xé gió bén nhọn vang vọng, tùy theo thân ảnh Hổ Minh nhào tới, hai đạo lưu quang một trước một sau lập tức lướt ra.
Hổ Minh không dám khinh thường, tiểu tử trước mắt này có vẻ bất phàm và quỷ dị, hắn lập tức thi triển thân pháp vũ kỹ, nghiêng người tránh khỏi hai đạo lưu quang.
- Ken két
Mặt đất rạn nứt, nền đá rung động, hai đạo lưu quang rơi xuống, cắm sâu xuống đất, là một đao một kiếm trên lưng do Tô Dật ném mạnh ra.
Đối mặt với người cực có khả năng là Nguyên Linh cảnh, tự thân lại chỉ là Nguyên Huyền cảnh bát trọng, Tô Dật không chút do dự lập tức vứt bỏ trói buộc, toàn lực xuất kích!