Thần Đế

Chương 329: Chương 329: Để ta tới!




- Được, đứa này nhường cho ngươi, số còn lại giao cho chúng ta.

Mấy thanh niên nam nữ còn lại cười ha hả, hoàn toàn không để Thượng Quan Nham vào trong mắt.

Nửa năm ở trong Thiên Yêu động, bọn họ đều rõ ràng đồng bạn tiến bộ được bao nhiêu, sau khi đi ra đủ để đối phó đám người Thượng Quan Nham.

Hổ Minh không mở miệng, ánh mắt nhàn nhạt quét nhìn bảy người Linh Cổ Thôn còn lại, cuối cùng dừng ở trên người Thượng Quan Thần Phong. Về phần người khác, hẳn là đám Hổ Khâu dư sức đối phó.

Tên đã trên dây không thể không phát, Thượng Quan Nham đã không còn đường lui, âm thầm cắn răng, trường kiếm trong tay xuất vỏ, chuẩn bị ứng chiến.

- Chậm đã.

Đúng lúc này, Tô Dật mở miệng, đạp bước từ từ đi ra, hướng về phía Thượng Quan Nham cười một tiếng, nói ra:

- Trận đầu nhường cho ta đi.

Nghe lời này của Tô Dật, ánh mắt Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Hề Vi, thậm chí là cả Thượng Quan Thần Phong đều bất giác chớp động.

- Thực lực ta yếu nhất, cho nên trận đầu này nhường cho ta.

Thượng Quan Nham còn muốn nói gì đó, Tô Dật lại đã bước lên, vỗ vỗ vai Thượng Quan Nham, mắt khẽ chớp chớp, đánh mắt ngắt lời hắn.

- Được, giao cho ngươi.

Thượng Quan Nham thấy thế lập tức hiểu ý cười một tiếng, lui ra sau mấy bước, trong âm thầm hiện lên ý cười, chờ xem kịch vui.

- Cái này...

Mấy người Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Tú nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều tuôn ra vẻ cười mà như không cười.

- Ngươi là ai, trước kia chưa từng gặp qua?

Nhìn Tô Dật lên trường, ánh mắt Hổ Khâu có phần không vui.

Hắn khá là hiểu rõ người Linh Cổ Thôn, tựa hồ trước nay chưa từng gặp qua thiếu niên trước mắt.

Đám thanh niên bộ lạc Liệp Hổ thấy một thiếu niên tạo hình kỳ lạ, lưng vác đao kiếm, tuổi tác có vẻ còn nhỏ hơn bên mình đi ra, không khỏi hiếu kỳ đánh giá Tô Dật.

Hổ Minh vốn không đặc biệt chú ý tới Tô Dật, lúc này ngược lại tò mò nhìn nhiều hai hồi.

Chỉ là thấy tuổi Tô Dật còn quá trẻ, Hổ Minh cũng không có để ý nhiều.

- Ta là ai, dù nói cho ngươi, ngươi cũng không biết, đợi chút nữa ta đánh bại ngươi rồi, ngươi tự nhiên sẽ biết!

Tô Dật nhếch môi cười nhìn Hổ Khâu, bộ dạng hoàn toàn không để ý, rất là ngạo mạn.

- Đánh bại ta, ha ha ha...

Hổ Khâu sững sờ, lập tức bật cười ha hả, nói:

- Người Linh Cổ Thôn giờ đều tự đại như vậy ư?

- Cười đi, lát nữa sẽ là lúc ngươi khóc!

Nghe Hổ Khâu cười to, mấy người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc lại đều âm thầm bật cười, không khỏi có phần thương cảm cho Hổ Khâu.

- Sợ một lát sau, tên Hổ Khâu này muốn cười cũng không nổi.

- Thật dông dài, có động thủ hay không? Nếu sợ không dám thì các ngươi thì cùng lên luôn đi, đỡ lãng phí thời gian của ta!

Tô Dật nhàn nhạt liếc Hổ Khâu một cái, ánh mắt chầm chậm đảo qua trên thân người bộ lạc Liệp Hổ, nói:

- Hay là thế này, các ngươi giao ra chìa khóa Thiên Yêu động, túi không gian trên người cũng giao cho ta, ta để cho các ngươi xuống núi, bằng không, ta sẽ ném từng người bọn ngươi từ trên này xuống.

Nghe được lời này của Tô Dật, toàn trường không khỏi kinh ngạc, yên tĩnh mất một thoáng, ai nấy đều tưởng mình nghe lầm.

Bao gồm cả người Linh Cổ Thôn, lúc này nghe Tô Dật nói thế cũng đều không khỏi ngạc nhiên, âm thầm hoảng hốt.

Vốn mấy người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Thần Phong còn tưởng rằng Tô Dật xuất thủ trận đầu là muốn tạo bất ngờ, đến lúc đó chiến thắng một trận liền có thể cầm được chìa khoá.

Bọn họ lại không ngờ Tô Dật có vẻ không nhắm tới điều này, mà ngược lại, nhắm tới túi không gian trên thân đám Hổ Khâu.

Liên tưởng tới Tô Dật cường hành cướp đoạt Hùng Chiến Hổ Mạch, còn cả túi không gian của đám người Hổ Độc, mấy người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Hề Vi âm thầm ngạc nhiên, cảm giác Tô Dật nói vậy tuyệt đối không giống như là đang đùa.

- Tiểu tử, ngươi nói lại lần nữa xem?

Trong ngạc nhiên, Hổ Khâu hiếu kỳ nhìn chằm chằm Tô Dật hỏi, hắn còn tưởng là mình nghe lầm.

- Giao ra chìa khóa Thiên Yêu động và túi không gian trên người, bằng không, ta sẽ ném từng người bọn ngươi từ đây xuống dưới, nghe rõ chưa?

Tô Dật chỉ hướng thạch đạo đi xuống chân núi cách đó không xa, nhàn nhạt nói.

- Được, cuồng lắm!

Nghe xong lời Tô Dật, sắc mặt Hổ Khâu từ từ trầm xuống, vốn cho là sau khi đi ra Thiên Yêu động, đủ để đối phó đám người Thượng Quan Nham, đang định rửa sạch nhục nhã, ai ngờ lại bật ra một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, tâm tình thế nào chắc không cần nói cũng biết.

- Oanh!

Hổ Khâu vung chân giẫm mạnh xuống đất, nguyên khí phun trào, nắm tay siết lại, thân ảnh lướt đi, mang theo kình phong cường hãn nhắm thẳng đến Tô Dật.

Tốc độ rất nhanh, Hổ Khâu không chút lưu thủ, gần như xuất toàn lực, hắn muốn cho tiểu tử này một bài học nhớ đời.

Chỉ là, đối mặt với đòn đánh từ Hổ Khâu, Tô Dật lại không vội không chậm, thậm chí thần sắc không có chút biến hóa nào.

- Ngươi đây là đang tìm khổ ăn!

Tiếng quát lành lạnh, một quyền cường thế từ tay Hổ Khâu trực tiếp xuất hiện trước người Tô Dật.

Nguyên khí bao trùm trên nắm tay, tỏa ra vầng sáng đỏ thẫm, mang theo khí tức nóng rực thoáng chốc lao đến lồng ngực Tô Dật.

- Không biết tự lượng sức!

Nhìn thế công của Hổ Khâu, đám người bộ lạc Liệp Hổ âm thầm cười lạnh, từ khí thế mà xét, thiếu niên kia hoàn toàn là không biết lượng sức, cuồng vọng tự đại.

Chỉ có người Linh Cổ Thôn là trong lòng rõ ràng.

Tô Dật bây giờ, trừ Hổ Minh ra, sợ rằng cả đám người bộ lạc Liệp Hổ tại trường gộp lại cũng không là đối thủ.

Nháy mắt, dưới ánh mắt mỗi người mỗi khác của song phương, quyền từ tay Hổ Khâu trực tiếp lao đến trước ngực Tô Dật như thiểm điện.

Ngay khi người bộ lạc Liệp Hổ tưởng rằng Tô Dật sẽ bị một quyền đánh bay, lại kinh ngạc nhìn thấy, quyền đầu Hổ Khâu bất chợt ngừng lại trước người Tô Dật, đột nhiên cứng ngắc, không cách nào tiến thêm nửa tấc.

Mười mấy đạo ánh mắt lập tức biến hóa, nhìn chằm chằm nắm tay Hổ Khâu, tưởng muốn tìm nguyên nhân.

Chỉ thấy lúc này trước nắm tay Hổ Khâu có một tay nắm nhẹ nhàng ngăn lại, năm ngón chầm chậm xòe ra, bao trùm lấy nắm tay Hổ Khâu.

Quyền của Hổ Khâu gần như xuất toàn lực, không chút bảo lưu. Giờ đây ngưng cố lại, bị cường hành ngăn trở.

- Chuyện gì?

Người bộ lạc Liệp Hổ, bao gồm cả Hổ Minh, lúc này sắc mặt đều đại biến.

Chỉ có ý cười trong mắt người Linh Cổ thôn là hiện rõ, không còn kín đáo như trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.