Thần Đế

Chương 286: Chương 286: Ngôi nhà thứ hai (1)




Dịch Túc đứng ở phía xa của cửa thôn, khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy ở cửa thôn có rất nhiều người đang đứng, cũng hơi kinh ngạc, nhìn thấy một vài thân ảnh quen thuộc thì thở hổn hển, nhất thời lớn tiếng nói:

- Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp, các ngươi mau tới phụ một tay, mệt chết ta rồi!

- Các ngươi đúng đó làm chi, chúng ta đã trở về rồi!

Một con gà trụi lông đi ra, giọng nói thanh thúy, cụp đuôi, chân ngắn chậm rãi đi tới.

- Dịch Túc, là Dịch Túc huynh đệ!

- Là Dịch Túc huynh đệ, hắn chưa chết, Dịch Túc huynh đệ không chết!

- Không chết, Dịch Túc huynh đệ còn sống!

Khi một giọng nói quen thuộc truyền tới, ánh mắt của ba người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Ngọc không nhịn được mà run lên, toàn thân giật mình một cái.

Lập tức ba bóng người phi ra, chạy như điên về phía trước.

- Là Dịch Túc, hắn không chết, hắn đã trở về rồi!

Đám thiếu niên thiếu nữ Thượng Quan Tú phục hồi tinh thần lại từ trong sự sững sờ, nhất thời xông tới.

- Dịch Túc ca ca...

Một đống tiểu hài tử giọng nói non nớt gọi theo ở phía sau.

Cửa thôn, một đám thôn dân nhìn nhau rồi lập tức tỏ ra vui mừng.

- Dịch Túc huynh đệ!

Một đám người nhào tới, kích động hưng phấn.

- Các ngươi sao vậy!

Ánh mắt của Tô Dật sửng sốt, nhất thời bỏ yêu khu Liệt Nhạp Yêu Hổ xuống khỏi vai, nhìn tư thế của mọi người, dường như có phần không đúng.

- Dịch Túc huynh đệ, thì ra ngươi không chết, làm ta sợ muốn chết!

- Ha ha, Dịch Túc huynh đệ không chết, không chết!

Ba người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp phóng qua thi thể của Liệt Nham Yêu Hổ, nhào thẳng vào người Tô Dật.

Ba người ôm thật chặt Tô Dật đang ngẩn mặt, kích động mừng rỡ tới chảy cả nước mắt, lệ nóng đảo quanh, không chịu buông tay.

Bọn họ dường như sợ buông tay thì người trước mắt sẽ đột nhiên biến mất vậy.

- Dịch Túc huynh đệ!

Một đám thiếu niên thiếu nữ cũng vọt tới, đều vô cùng kích động, vẻ vui vẻ khó dùng lời diễn tả được.

- Tô Thiên Tước, các ngươi đều còn sống, thật tốt quá.

Thượng Quan Tú nhìn thấy Tô Thiên Tước thì vô cùng vui vẻ, tự tay muốn ôm Tô Thiên Tước một cái.

- Tước gia vốn vẫn sống mà!

Tô Thiên Tước trợn trắng mắt nhìn Thượng Quan Tú, tách người ra.

- Con gà con, ngươi cũng quay về rồi!

Một đám tiểu tử kia chạy tới, bao vây Tô Thiên Tước, đều rất vui vẻ.

- Tiểu hài tử xấu xa mau tránh ra.

Tô Thiên Tước tránh né.

- Con gà con, chúng ta sẽ không ăn ngươi đâu, đừng sợ!

Có bé gái mở miệng nói, tóc tết hai bím, rất đáng yêu.

- Tiểu hài tử dốt nát xấu xa, tức chết ta rồi!

Tô Thiên Tước rất phiền muộn, nó là khổng tước mà, nhất thời cánh ngắn vỗ vỗ, tránh trái tránh phải, muốn tránh đi.

Bịch.

Một đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh, ánh mắt trong suốt đập bịch một cái, nhất thời đặt Tô Thiên Tước ở phía dưới.

- Ha ha, ta chộp được rồi, yên tâm, chúng ta sẽ không ăn ngươi đâu!

Tên nhóc này cực kỳ vui vẻ, ôm Tô Thiên Tước thật chặt không muốn buông tay.

- Tức chết ta rồi...

Tô Thiên Tước thở phì phò, tròng mắt như sắp lòi cả ra ngoài.

- Đừng sợ, ngươi cứu Tú tỷ tỷ và Nham ca ca, về sau chúng ta sẽ không muốn ăn ngươi đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.