Thượng Quan Nham có chút hối hận, hối hận vì sao trước đây không đợi Dịch Túc, trơ mắt nhìn hắn bị Thiết Giáp Yêu Tê nuốt, bản thân lại thoát được một mạng, điều này làm cho gã không có cách nào tha thứ cho bản thân.
-Nếu như được quay lại một lần, cho dù chết ta cũng tuyệt đối sẽ không để Dịch Túc huynh đệ một mình ngăn cản con nghiệt súc đó!
Trong lòng Thượng Quan Nham tự nhủ như vậy, không ngừng hối hận.
Hí
Sáng sớm, dưới ánh mặt trời, một con Liệp Phong Yêu Điêu giương cánh xoay quanh ở tầng trời thấp, sau đó lập tức từ từ hạ xuống.
Bang bang...
Một đống quái vật lớn từ trên lưng Liệp Phong Yêu Điêu rơi xuống đất.
Vèo vèo
Lập tức, một thân ảnh nhảy xuống từ trên người Liệp Phong Yêu Điêu, sợi tóc khẽ bay, vạt áo phất phới, thân hình gầy gò cũng cực kỳ cao, khí thế như ngọn núi lớn.
- Phía trước chính là Linh Cổ Thôn, rốt cuộc chúng ta tìm được rồi.
Từ trên lưng Liệp Phong Yêu Điêu, một con gà trụi lông cũng lập tức hạ xuống, cánh ngắn vỗ vỗ, vẻ mặt khiến người ta không nhịn được mà buồn cười.
- Trở về đi!
Thiếu niên gầy gò chỉnh sửa thanh Phá Kiếm cùng một thanh đại đao phía sau lưng, vỗ tay một cái, nói với Liệp Phong Yêu Điêu đang quanh quẩn ở tầng trời thấp.
Hí...
Liệp Phong Yêu Điêu thấp giọng hí một tiếng, hai cánh nhẹ bay như thể hạ lễ, ánh mắt lóe lên vẻ kinh sợ sau đó giương cánh bay đi.
Thiếu niên gầy gò chính là Tô Dật trở về từ Yêu La sơn, bởi vì trì hoãn một hồi, cộng thêm cũng không quá quen thuộc đường xá cho nên phải tốn thêm một ít thời gian mời về được tới đây.
- Đi, trở về thôn!
Mắt nhìn cửa thôn Linh Cổ Thôn ở phía xa, khóe miệng Tô Dật nở nụ cười, ngoại trừ Tô gia gia, lần thứ hai hắn có cảm giác như trở về nhà.
- Vì sao chúng ta không thể ăn thử chút chứ, mùi vị nhất định rất ngon!
Vẻ mặt Tô Thiên Tước tiếc nuối nhìn chăm chằm một đống quái vật lớn mà Liệp Phong Yêu Điêu ném xuống, đầu lưỡi liếm liếm, như là sắp chảy cả nước bọt vậy.
Đây là một đống quái vật lớn, là một con hổ khu khổng lồ.
Mà trên hổ khu còn dùng dây mây trói bốn cái hùng chưởng lại thật chặt.
Hổ khu chính là Liệt Nham Yêu Hổ bị Tô Dật đánh chết, còn hùng chưởng chính là cắt từ người Địa Cương Man Hùng.
- Chỉ biết ăn thôi, cái gì mà khổng tước chứ, ta bị người của Liệp Hổ bộ lạc Man Hùng bộ lạc vây công, ngươi đã chạy đi đâu hả, còn muốn ăn.
Tô Dật đạp một cước về phía Tô Thiên Tước, người này rõ ràng có thực lực không tầm thường, nhưng khi mình đại chiến với nhóm người của Liệp Hổ bộ lạc Man Hùng bộ lạc, người này ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Cánh ngắn vỗ vỗ, Tô Thiên Tước chạy thoát một cước của Tô Dật, trợn trắng mắt nhìn Tô Dật, vẻ mặt vô tội nói:
- Cái gì mà bị vây công, rõ ràng là ngươi đang đánh đám tiểu tử xấu xa, căn bản không cần ta xuất thủ mà, đừng quên, nếu không phải nhờ ta, ngươi đã bị Thiết Giáp Yêu Tê nuốt rồi, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đó, về sau ngươi phải gọi ta là đại ca!
- Cút, Thiết Giáp Yêu Tê là tự ta chém chết, ngươi căn bản không phải là đối thủ của Thiết Giáp Yêu Tê được không hả!
Tô Dật trợn mắt hít một hơi thật sâu, hơi quỳ gối, hai tay túm con Liệt Nham Yêu Hổ kia, bắt đầu dùng lực, nhất thời vác con hổ khu lên đầu vai.
Một con đại hổ dài chừng mấy thước, hình thể mặt dù không đặc biệt khổng lồ, cộng thêm bốn cái hùng chưởng vĩ đại tuyệt đối nặng tới bốn, năm ngàn cân.
Cộng thêm Phá Kiếm cực kỳ nặng trên lưng, lúc này trọng lượng bảy, tám ngàn cân đặt trên người Tô Dật, nhất thời thân thể cũng bắt dầu run lên.
Một luồng nguyên khí tuôn ra trong người, thân thể Tô Dật run lên rồi lập tức cố gắng nhổ lên.
Lấy lực thân thể đơn thuần, Tô Dật không có cách nào nâng được trọng lượng bảy, tám ngàn cân này được, sẽ bị ép nát mất.
Nhưng sử dụng nguyên khí lại không giống, tuy Tô Dật vẫn có phần cật lực nhưng đã không ngại nữa.
- Tên tiểu tử ngươi thật là, ta đã liều sống liều chét, không để ý tới an nguy của bản thân đi cứu ngươi!
Tô Thiên Tước đi theo phía sau Tô Dật, trợn trắng mắt như sắp lòi cả mắt ra ngoài.
- Đó là bởi vì chúng ta đã thề, chỉ cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, ngươi sợ ta chết, nếu ngươi không chết sẽ bị thiên lôi đánh thôi...
Tô Dật khiêng đại hổ hùng chưởng trên tay, đi về phía cửa thôn.
- Được, lần sau Tước gia tuyệt đối sẽ không cứu ngươi nữa...
Mặt trời đã lên cao, cửa Linh Cổ Thông có rất nhiều người xúm lại với nhau. Một đám người trẻ có, già có, có rất nhiều lão nhân đều tới.
- Nham ca ca, chúng ta tới đợi cùng ngươi.
Đám Thượng Quan Tú cũng tới, dẫn theo cả đám thiếu niên thiếu nữ trước đây trốn từ Yêu La sơn cùng tới.
Nhóm bọn họ mấy ngày nay đều luôn điều tức thổ nạp, biết được ba người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Ngọc đã chờ ở cửa thôn ba ngày ba đêm, tất cả đều tới muốn cùng nhau chờ.
- Không có Dịch Túc huynh đệ, chúng ta sợ là đều đã chết cả rồi, là hắn cứu mọi người chúng ta, chí ít chúng ta hẳn là nên mang thi cốt của hắn trở về.
Một thiếu niên nói vậy, vẻ mặt bi thương.
- Các ngươi đều là người có ân tất báo, là hậu sinh của Linh Cổ Thôn ta! Hy vọng có thể tìm được thi cốt của thiếu niên kia, an táng cho tốt.
Một vài lão nhân mắt hiện lên vẻ tán thưởng, có thể nhận ân tất báo, có thể chứng minh được phẩm đức và bản tính của đám hậu sinh này.
Phẩm đức bản tính, so với thiên tư thiên phú thì quan trọng hơn nhiều.
- Ca ca, chúng ta chờ với ngươi!
Một vài thiếu niên thiếu nữ cùng vài đứa bé nói, muốn ở lại chờ cùng đám Thượng Quan Nham.
- Dịch Túc là ân nhân của Linh Cổ Thôn ta, nếu có thể tìm được thi cốt về thì sẽ an táng trong thôn ta.
Một vài lão nhân bàn bạc.
- Ồ, có Man Yêu thú tới!
Bỗng nhưng có người nhìn thấy bên ngoài cửa thôn phía xa xa có một thân ảnh khổng lồ đang từ từ đi tới.
- Dường như không phải Man Yêu thú! Là... mau nhìn xem, là có người tới!
- Không phải Man Yêu thú, hình như là có người khiêng một con đại hổ!
Từng ánh mắt tỉ mỉ nhìn chằm chằm ngoài thôn, đó không phải là một con Man Yêu thú, rõ ràng là một thân ảnh gầy gò khiêng một con đại hổ đi tới.
Từng ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, trong ánh mặt trời bao phủ, một thân ảnh gầy gò, bước chân thong thả như mỗi một bước đều lún vào mặt đất, nhưng dáng vẻ cao ngất, tựa như một ngọn núi.
Tỉ mỉ quan sát thì đầu vai người nọ khiêng một con đại hổ, đôi tay cầm hai cái hổ cốt, bốn cái hùng chưởng lớn, hầu như sắp bao phủ cả thân ảnh gầy gò.
Quan sát từ xa, thoạt nhìn giống như một con Man Yêu thú đang tới vậy.
- Đó là...
Mắt nhìn thân ảnh đó, tất cả ánh mắt ở cửa thôn đều ngẩn ngơ.
Hình thù như vậy quá đánh vào thị giác, khiến người ta ngơ ngác.
- Là Dịch Túc, là thiếu niên kia, hắn chưa chết!
Có ánh mắt lão nhân sáng tỏ, mắt có thể nhìn được phía xa, sau đó ngẩn ra rồi lập tức nói.
Ánh mắt của ba người Thượng Quan Nhan, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp nghiêm túc rồi lập tức không nhịn được hung hăng dụi dụi mắt, cho là mình hoa mắt.
Nhưng khi bọn họ lần nữa mở mắt ra cẩn thận nhìn thân ảnh đó, gầy gò cao ngất, đường nét dáng vẻ quen thuộc kia không phải là Dịch Túc thì là ai?