- Dịch Túc, ngươi vố sỉ hạ lưu, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
...
Một lát sau, trong sơn cốc có một loạt tiếng mắng chửi truyền ra, oán khí nổi lên bốn phía, tức giận liên tục nhưng không thể làm gì được.
- Hạ lưu, vô sỉ!
- Sao ngươi có thể vô sỉ như vậy, quá hạ lưu!
Một vài thiếu nữ cũng khẽ kêu lên.
Mắt nhìn tất cả trước mắt, con Liệp Phong Yêu Điêu cũng trợn tròn mắt, nghẹn họng quan sát, mắt to tròn vo lấp lóe không yên.
Thiếu niên nhân loại này lại hung tàn khủng bố như vậy.
- Một đám tiểu hài tử xấu xa...
Tô Thiên Tước chẳng biết từ lúc nào đã tới bên người hai tiểu Liệp Phong Yêu Điêu ở trên sơn cốc, đó dường như là sào huyệt của Liệp Phong Yêu Điêu. Tô Thiên Tước dựa vào đó, lẳng lặng nhìn tất cả phía dưới, lơ đễnh.
Lại là một cái sáng sớm, ánh mặt trời bao phủ thôn trang cổ xưa này.
Linh Cổ Thôn, bầu không khí trong thôn đều có chút nặng nề, bị kìm nén.
Ngay cả một vài đứa bé trai gái bình thường hay lười biếng đi khắp nơi chơi đùa lúc này cũng đều trở nên yên lặng.
Quảng trường ở cửa thôn, ba thân ảnh trẻ tuổi đang đứng nhìn bên ngoài cửa thôn, đang đợi gì đó.
Ba thiếu niên đó tuổi tác cũng không lớn, đều là dáng vẻ mười sáu, mười bảy tuổi, chính là ba người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp.
- Hài tử, trở về đi, thiếu niên Dịch Túc kia, sợ là...
Mặt trời mới mọc, ánh nắng thưa thoát, có lão nhân trong thôn xuất hiện nói với ba người.
- Không phải đâu, ta phải chờ cha ta trở về, ta muốn nhận thi cốt của Dịch Túc huynh đệ để an táng cho hắn, nhập thổ vi an!
Thượng Quan Nham nói, mắt nhìn ngoài thôn, ánh mắt kiên định mà cố chấp. Gã đã xin cha dẫn theo một vài cường giả trong thôn lên Yêu La sơn.
Đã hai ngày rồi, chẳng biết tại sao phụ thân cũng vẫn chưa về.
- Chúng ta cùng nhau chờ, ít nhất phải chờ được thi cốt của Dịch Túc huynh đệ!
Thượng Quan Diệp nói.
- Dịch Túc huynh đệ vì chúng ta mới bị Thiết Giáp Yêu Tê nuốt vào bụng, nếu không nhờ Dịch Túc huynh đệ thì chúng ta đã chết hai lần rồi!
Thượng Quan Ngọc nói.
- Thiếu niên Dịch Túc kia... trời cao đố kỵ anh tài mà!
Có lão nhân cảm thán, rất tiếc hận, một thiếu niên rất mạnh, còn lần lượt cứu giúp hậu bối trong thôn, bọn họ cảm thấy rất đáng tiếc.
- Hài tử, thiếu niên Dịch Túc kia, trong thôn chúng ta sẽ ghi nhớ, nhưng các ngươi đã đứng ba ngày ba đêm, đi về nghỉ ngơi đi, khi các cường giả trong thôn trở về thì sẽ thông báo kết quả cho các ngươi.
Có phu nhân trong thôn mở miệng khuyên ba người Thượng Quan Nham.
- Ca ca, Dịch Túc ca ca thực sự đã bị Thiết Giáp Yêu Tê nuốt rồi sao?
- Dịch Túc ca ca thực sự không bề được sao, ta rất thích hắn, hắn còn đã bằng lòng với ta sẽ kể thật nhiều thật nhiều chuyện bên ngoài cho ta nghe...
Có một vài bé trai bé gái, trong con ngươi đơn thuần trong sáng cũng hiện lên sự bi thương.
Bọn họ còn quá nhỏ, chỉ biết hàm nghĩa của sự sinh tử trong mơ hồ.
- Đã ba ngày ba đêm, bọn nhỏ à, đi về nghỉ ngơi đi!
- Hài tử à, bằng không chúng ta sẽ chờ thay ngươi, các ngươi về nghỉ trước đi.
Trong thôn càng ngày có càng nhiều thân ảnh đi ra khuyên ba thiếu niên Thượng Quan Nham.
- Không đâu, ta muốn đích thân chờ, chờ thi cốt của Dịch Túc huynh đệ trở về, cho dù chỉ còn dư lại xương trắng.
Ánh mắt của Thượng Quan Nham kiên quyết, có nước mắt cố kìm nén đảo quanh vành mắt.