Ong ong
Sát khí biến mất, kiếng quang vẫn vang lên tiếng sấm gió như trước, khí tức đáng sợ như thể một con mãnh thú ngập trời thức tỉnh.
Xoẹt...
Kiếm khí ngập trời, kiếm quang chói mắt, thế như một vầng mặt trời sáng lên trong dịch nhờn này. Kiếm quang đáng sợ bạo phát, dịch nhờn bốn phía như tào phó, bị vỡ nát từng khúc.
Gào...
Trong một chốc này, bên ngoài, Thiết Giáp Yêu Tê gầm gừ kịch liệt, song đồng cũng hiện lên sự hoảng hốt.
Tô Dật kinh ngạc chấn động, không ngờ Phá Kiếm nghìn cân trước giờ vẫn không có động tĩnh gì lại chợt phát ra động tĩnh đáng sợ như vậy.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt, Tô Dật không chút do dự, nắm chặt Phá Kiếm, chém ra thế như hổ vồ.
Xì xì xì...
Chỗ kiếm quang đi qua, trong cơ thể của Thiết Giáp Yêu Tê đều hóa thành huyết vụ, trong máu thịt be bét xuất hiện một con đường..
Một quả cầu ánh sáng thâm thúy sáng lên, to khoảng một quả đấm nhỏ, xoay tròn trong huyết vụ phía trước.
- Yêu đan của Thiết Giáp Yêu Tê...
Ánh mắt của Tô Dật hơi động, đó là Yêu đan của Thiết Giáp Yêu Tê.
- Không ổn...
Bỗng dưng, sắc mặt Tô Dật kinh biến, có kiếm quang chưa tán, cực kỳ sắc bén đã chém vỡ Yêu đan.
Cùng lúc, thân thể của Thiết Giáp Yêu Tê từ trong ra ngoài đều bị vỡ nát.
Rầm rầm rầm...
Kiếm quang từ bên trong chém ra ngoài, mang theo huyết vụ ngập trời.
Dưới màn đên, ánh sáng đỏ ngòm nở rộ, như thể pháo hoa.
Gào....
Một tiếng rít gào thê thảm, cũng là tiếng vang cuối cùng vọng trong bóng tối trước bình minh.
Một đốm lửa cuồn cuộn cháy mạnh tràn ngập thế như một vầng mặt trời cuồn cuộn gào thét, như hỏa hải sôi trào, ùn ùn nhào tới, như muốn phủ kín thiên địa này.
Tô Dật chém nát Thiết Giáp Yêu Tên, đầu tiên nhìn thấy chính là trong hỏa cầu kinh người lúc này có một thân ảnh nho nhỏ, toàn thân bao hỏa lửa nóng cháy như nham thạch.
Thân ảnh đó cao như con gà trống, cổ miệng dài, trên đỉnh đầu dường như có một quả cầu thịt vàng ròng tựa như mào gà, một đôi chân ngắn chõe năm móng ra, đôi cánh ngắn ngủi, trên đó có chút lông vũ tơ tơ có vẻ hơi đỏ. Lúc này trong cặp mắt nhỏ kia như thể ẩn chứa một vùng hỏa hải nóng bỏng, không phải Tô Thiên Tước thì là ai?
- Đáng tiếc, đáng tiếc, đấy là Yêu đan đó, ngươi lại chém vỡ Yêu đan rồi...
Tô Thiên Tước nhìn thấy Tô Dật thì không mấy vui vẻ, ánh mắt thậm chí còn không thèm nhìn Tô Dật mà nhìn vào Yêu đan bị chém vỡ của Thiết Giáp Yêu Tê.
Yêu đan lớn chừng quả đấm bị chém vỡ, lúc này đang hó thành một chùm dịch thể thâm thúy màu đen phiên tán trên không cao chừng nửa người.
Chất lỏng này ngưng tụ không tan, phát ra ánh sáng, có rất nhiều năng lượng bốc lên như sương mù.
Hỏa quang quanh thân Tô Thiên Tước biến mất, thân ảnh vọt tới bắt đầu mở miệng hút lấy Yêu đan bị chém vỡ.
- Yêu đan... trọng bảo...
Ánh mắt của Tô Dật hơi động, theo bản năng, thân ảnh liền lướt đi, vốn gần hơn so với Tô Thiên Tước, nhìn Tô Thiên Tước mở miệng hút lấy năng lượng đó thì cũng không thể cho kẻ tham ăn kia độc chiếm được, mở miệng hút một cái rồi trực tiếp nuốt luôn.
Dịch thể của một viên Yêu đan bị phá vỡ, trong sự tranh đoạt của một người một thú nhất thời bị nuốt sạch, bị hít vào trong miệng của hai người.
Tô Dật hấp thu được một phần ba của Yêu đan bị nghiền nát, bị Tô Thiên Tước chiếm hết, nó hút được đa phần.
Chẳng qua là khi dịch thể của Yêu đan vỡ vào trong cơ thể, ngay từ đầu còn chưa có phản ứng, chỉ là mùi vị có phần đắng và nặng mùi.
Nhưng vài giây sau, dịch thể Yêu đan hóa thành một luồng năng lượng mênh mông tràn lan trong cơ thể của Tô Dật.
Năng lượng mênh mông này quá mức kịch liệt, so với linh dịch trước đây Tô Dật hút được trong không gian thần bí mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, làm cho ngũ tạng lục phủ, gân cốt bắp thịt đều giống như sắp nứt hết ra, đau đớn!
- Nhanh luyện hóa năng lượng Yêu đan!
Tô Thiên Tước trầm quát Tô Dật, thân ảnh nho nhỏ đã tràn ra ánh sáng nóng bỏng như thể trên người bị tầng tầng minh hỏa bao trùm cháy hừng hực, làm thân ảnh nho nhỏ cũng không thấy rõ.