Thần Đế

Chương 406: Chương 406: Quay về!




- Vô sỉ!

Sắc mặt của Cửu Mệnh Miêu Yêu trầm xuống, khí tức trên thân thể phun trào, tóc trắng bay múa, có ánh sáng xuất hiện, chỉ nháy mắt, chưởng ấn như vặn vẹo hư không, vỗ về phía Băng Hỏa Song Đầu Ma Xà.

- Đi mau!

Cùng lúc, thanh âm của Cửu Mệnh Miêu Yêu truyền vài tai Tô Dật và Tô Thiên Tước.

- Đi...

Tô Dật, Tô Thiên Tước không chút do dự, Yêu Hoàng cảnh giao thủ, bọn họ ngay cả tư cách đứng gần cũng không có.

Sưu sưu...

Dưới chân nguyên khí tuôn ra, thân ảnh của Tô Dật lướt đi, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng bỏ chạy, trốn càng xa càng tốt, không phải hắn không muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng muốn làm anh hùng, trước tiên phải có thực lực cái đã, bây giờ ở lại không phải anh hùng, mà là vướng víu.

Tốc độ của Tô Thiên Tước cũng không kém Tô Dật, cánh ngắn vỗ vỗ, thân thể như một con gà trống muốn cất cánh, ngẩng đầu bay thẳng, giống như thiểm điện màu đỏ nhạt.

Phanh phanh phanh...

Sau lưng thanh âm trầm đục không ngừng truyền ra, ánh sáng chiếu rọi hư không.

Từ trong thanh âm có thể nghe được, sợ là hai bên giao thủ rất kịch liệt.

Tô Dật và Tô Thiên Tước nhanh chân bỏ chạy, không dám có chút dừng lại, Yêu Hoàng cảnh, không phải mình có khả năng nhúng tay.

Trong đêm tối, một đường phi nước đại, nhưng trong lòng Tô Dật lại có chút bất an, lo lắng cho Cửu Mệnh Miêu Yêu.

Lấy tình huống của Cửu Mệnh Miêu Yêu bây giờ, tuy hai ngày qua hơi khôi phục.

Nhưng Tô Dật đoán chừng, Cửu Mệnh Miêu Yêu căn bản không có khôi phục bao nhiêu, tuyệt đối không phải đối thủ của Băng Hỏa Song Đầu Ma Xà.

- Chúng ta trốn, Cửu Mệnh Miêu Yêu kia làm sao bây giờ, sợ là dữ nhiều lành ít a?

Sau gần nửa canh giờ, cũng không biết trốn bao xa, âm thanh giao thủ đã sớm biến mất không thấy gì nữa, lúc này Tô Dật mới ngừng bước.

- Chúng ta lưu lại, cũng không phải đối thủ của con rắn kia, không giúp được cái gì, huống chi sự tình này vốn không liên quan tới chúng ta.

Tô Thiên Tước ngừng bước, miệng thở phì phò.

- Thực ra Miêu Yêu kia cũng coi như không tệ, đã cứu chúng ta một lần, lần này còn để chúng ta chạy trước.

Tô Dật thấp giọng nói, trong lòng bất an, băn khoăn, biết Cửu Mệnh Miêu Yêu không phải đối thủ của Băng Hỏa Song Đầu Ma Xà, nhưng mình còn trốn.

- Cái này...

Tô Thiên Tước nói:

- Ngươi cũng cứu nàng một lần, xem như hòa nhau.

- Dù sao cũng kết bạn mấy ngày, nói thế nào nàng cũng là nữ nhân, ta là nam nhân, ngươi là con trống, như vậy có phải hơi xấu hổ hay không.

Tô Dật nói thầm, trong lòng luôn cảm thấy bất an.

- Ngươi sẽ không thật coi trọng Miêu Yêu kia chứ, đừng quên, nàng không phải hạng nữ lưu bình thường, đây chính là cường giả Yêu Hoàng cảnh, nếu như thời kỳ toàn thịnh, 100 cái ngươi cũng không đủ nàng giết.

Tô Thiên Tước trừng Tô Dật một cái, nói:

- Xem như bây giờ chúng ta trở về, cũng chỉ chịu chết mà thôi.

Tô Dật hơi nắm chặt song quyền, coi như mình trở về, lại có thể thế nào, còn không phải đi chịu chết, một cường giả Yêu Hoàng cảnh lục trọng, mình có thể làm được gì.

- Ngươi chờ ở đây, nhờ ngươi một việc, nếu như ta xuất hiện cái gì không hay, ngươi tìm một loại đan dược trị thương cao cấp, tới địa phương tên là Man Thành, ở đó có Tô gia, giao cho một lão gia tử tên Tô Vân Thiên, nhưng cái gì cũng không cần nói.

Bỗng dưng Tô Dật nhìn Tô Thiên Tước, nghiêm mặt nói.

Tô Thiên Tước sững sờ, trừng Tô Dật hỏi:

- Ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn trở về, ngươi không nên đi tìm chết, ngươi căn bản không phải đối thủ, 100 cái ngươi cũng không được!

- Ta chỉ về xem một chút, sẽ không liều mạng.

Tô Dật cười nhạt, nói với Tô Thiên Tước:

- Cũng không thể để nữ nhân bảo ngươi trốn, ngươi sẽ trốn thật chứ, như thế cả đời sẽ bất an.

Nói xong, sau lưng Tô Dật nguyên khí phun trào, ngưng tụ thành sí dực, thân thể hóa thành một tàn ảnh bay đi.

- Cái ngu ngốc này...

Tô Thiên Tước mắng to, cực kỳ phiền muộn, nhìn bóng lưng Tô Dật rời đi, hùng hùng hổ hổ, sau cùng khẽ cắn môi nói thầm:

- Vốn Tước gia cũng là kẻ ngu, đi cùng ngươi chịu chết vậy.

Nói xong, Tô Thiên Tước vỗ cánh ngắn, cũng lập tức đuổi theo Tô Dật.

Phanh phanh...

Trúc lâm đã sớm hóa thành hỗn độn.

Một Cự Miêu màu trắng dài hơn mười trượng lơ lửng ở giữa hư không, hai con ngươi như hai viên hổ phách, phát ra ánh sáng yếu ớt, thân thể hơi cong, làm bộ như muốn lao vào, lông mao màu trắng lập loè tỏa sáng, nhưng giờ phút này đã nhiễm không ít vết máu.

Dưới bầu trời đêm, mắt nó sáng như đuốc, móng vuốt khẽ nhúc nhích, không gian run nhè nhẹ.

- Ngươi đã nỏ mạnh hết đà, còn lấy cái gì chống lại ta, nếu không phải không muốn hủy ngươi, ngươi sớm đã bị trấn sát, ta dụng tâm lương khổ, ngươi không lĩnh tình sao?

Băng Hỏa Song Đầu Ma Xà nhìn Cự Miêu, tràn đầy tự tin, nhàn nhạt cười lạnh nói.

- Tiếp tục đi!

Cự Miêu mở miệng, trong hai tròng mắt, ánh sáng như lôi điện.

- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy thì thành toàn ngươi!

Băng Hỏa Song Đầu Ma Xà cười lạnh, chân đạp hư không, thời điểm nói xong, thân thể như quỷ mị xông ra, trong đầu trái, há mồm phun ra hàn băng.

Bản thể của Cửu Mệnh Miêu Yêu lấp lóe, thân thể dọc theo một loại quỹ tích thần dị, nhìn như rất chậm, tốc độ lại cực nhanh, chỉ lưu lại tàn ảnh, khiến người ta tưởng nàng còn ở nguyên chỗ.

Bản thể của Cửu Mệnh Miêu Yêu tránh đi ánh sáng hàn băng, thân thể hơi cong, sau đó lướt tới, móng vuốt nhô ra, bộc phát ánh sáng như điện, nương theo móng vuốt phá không, bổ về phía Băng Hỏa Song Đầu Ma Xà.

- Nỏ mạnh hết đà, từ bỏ đi!

Băng Hỏa Song Đầu Ma Xà cười lạnh, như đã sớm chuẩn bị, thân thể phía bên phải nhô ra, một quyền vung ra, xích hỏa ngút trời, nhất thời va chạm với miêu trảo của Cửu Mệnh Miêu Yêu.

Ầm!

Năng lượng như tia lửa tung tóe, cực kỳ kinh người, một quyền một trảo đụng nhau, hư không trầm đục, kình phong bao phủ, để bốn phía nổ tung, ánh sáng chiếu rọi đêm tối.

Phốc phốc...

Bản thể của Cửu Mệnh Miêu Yêu bay ra sau, miệng phun máu tươi.

- Kết thúc đi, về sau theo ta, bảo đảm để ngươi dục tiên dục tử, hàng đêm hạnh phúc!

Băng Hỏa Song Đầu Ma Xà cười lạnh, hai chân phát sáng, trong nháy mắt hóa thành một con mãng xà, giống như tia chớp quấn tới bản thể của Cửu Mệnh Miêu Yêu.

- Tiểu xà, ăn ta một đao!

Bỗng dưng lúc này, một bóng người lướt đến, xuất hiện ở trên hư không, tóc dài rối tung, ánh mắt đỏ thẫm, phía sau có sí dực vỗ mạnh, khí tức uy nghiêm mà hủy diệt lan tràn ra.

Người đến tay cầm đại đao, nương theo phong bạo nóng rực, năng lượng bao phủ bốn phương tám hướng, từ bên trong có uy thế sắc bén tuôn ra, làm cho không khí vặn vẹo.

- Cuồng Long Bá Vương Trảm!

Một đao hung hăng bổ xuống, ánh sáng đỏ thẫm như núi lửa bạo phát.

Trong chốc lát, ánh đao như lôi đình bổ xuống, uy thế sắc bén mà bá đạo.

Ngao…

Trong ánh đao, như có hư ảnh một Xích Long như ẩn như hiện, chấn động hư không.

Loại khí tức này, nhất thời để Băng Hỏa Song Đầu Ma Xà sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.