Thần Đế

Chương 397: Chương 397: Trên đường gặp thú triều!




Một đêm trôi qua, ánh bình minh tràn ngập, mặt trời mới lên ở hướng đông.

Tô Dật dừng thổ nạp điều tức, dãn cái lưng mệt mỏi, đứng dậy, mắt nhìn thái dương.

- Bây giờ chúng ta đi đâu, ở trong Man Yêu Lâm cũng không quá an toàn.

Tô Thiên Tước hỏi.

- Rời Man Yêu Lâm!

Tô Dật mở miệng, trong lòng đã sớm có dự định, trước mắt Man Yêu Lâm còn không phải địa phương mình có thể tùy tiện ma luyện, nơi này dù sao cũng là thiên đường Man Thú, là địa bàn của Yêu tộc.

Mình thân là nhân loại, có rất nhiều bất tiện.

- Vậy ngươi tính toán đi đâu?

Tô Thiên Tước hỏi.

- Hỗn Loạn Vực!

Tô Dật mở miệng, nói ra ba chữ.

Hỗn Loạn Vực, lúc trước Tô Dật đã định tới, ai biết về sau ở trong Man Yêu Sâm Lâm càng lún càng sâu, cuối cùng lại vào Man Yêu Lâm.

- Hỗn Loạn Vực, là địa phương nào?

Tô Thiên Tước nghi hoặc, giống như chưa nghe nói qua.

- Ngươi không biết Hỗn Loạn Vực?

Tô Dật nhìn Tô Thiên Tước hỏi.

- Không biết, ở trong trí nhớ của ta không có nơi này.

Tô Thiên Tước lắc đầu, trí nhớ có vẻ hơi hỗn loạn.

- Dù sao đó cũng là chỗ tốt!

Tô Dật mỉm cười, Hỗn Loạn Vực, truyền ngôn đây chính là tồn tại đặc biệt giống như Man Yêu Sâm Lâm.

Lục Địa Tam Châu Nhất Hải, phân biệt có Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn, mà đổi thành bên ngoài thì có Man Yêu Sâm Lâm và Hỗn Loạn Vực.

Nghiêm chỉnh mà nói, Hỗn Loạn Vực còn đặc biệt kỳ lạ hơn Man Yêu Sâm Lâm.

Theo Tô Dật biết, diện tích của Hỗn Loạn Vực cực lớn, so với Lục Địa Tam Châu Nhất Hải cũng không kém bao xa.

Nhưng chẳng biết tại sao, Hỗn Loạn Vực lại không có người của Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn nhúng chàm, độc lập ở bên ngoài Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn.

Đồng thời Hỗn Loạn Vực rất hỗn loạn, còn hỗn loạn hơn Man Yêu Sâm Lâm nhiều.

Trọng yếu nhất là, Hỗn Loạn Vực không chỉ hỗn loạn, còn cực kỳ nguy hiểm.

Hỗn Loạn Vực, truyền ngôn nơi đó chính là địa phương người ăn người, thuần túy mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn, không có bất kỳ đạo lý gì có thể nói, là thiên đường của tán tu.

Tán tu, là xưng hô của người không môn không phái, hoặc những người nhỏ yếu căn bản chưa nghe nói qua sơn môn.

Tô Dật là tán tu, trừ Thiên Yêu Tông, nghiêm chỉnh nói ra đúng là không môn không phái, Hỗn Loạn Vực, Tô Dật muốn đi xông xáo, tuy nơi đó tàn khốc, nhưng có thể để cho mình trở thành cường giả.

Hỗn Loạn Vực, là thiên đường ma luyện bản thân.

Thời gian năm năm, Tô Dật tự biết, mình chỉ có không ngừng ma luyện, mới có thể nhanh chóng đột phá trở thành cường giả.

Lấy Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, thân phận Ngự Hồn Sư của mình, còn có tác dụng của không gian thần bí, ở trong Hỗn Loạn Vực, mới có thể triệt để thi triển ra, không cần quá nhiều cố kỵ.

Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, thân phận Ngự Hồn Sư, không gian thần bí, giờ phút này còn tu luyện Thiên Yêu Cổ Kinh, cái này để Tô Dật tự tin hơn, đến Hỗn Loạn Vực, mình có thể từng bước trưởng thành, một ngày kia sẽ trở thành cường giả.

Với lại trong Man Yêu Lâm và Man Yêu Sâm Lâm là không thể ở nữa, giết Hắc Sát môn thiếu môn chủ, nơi này đã cực kỳ nguy hiểm rồi.

- Nơi tốt, vậy ta phải đi kiến thức một chút.

Tô Thiên Tước rất hưng phấn, đoạn thời gian gần đây nó có chút ngột ngạt, chỉ cần có thể rời Man Yêu Lâm là được.

- Gia gia, cháu phải đi Hỗn Loạn Vực, ngài hãy bảo trọng, không cần quá lâu, cháu nhất định sẽ về Man Thành!

Nhìn về phía Hỗn Loạn Vực, con mắt của Tô Dật có chút đỏ hồng, đã qua lâu như vậy, cũng không biết tình huống của gia gia thế nào, nhưng bây giờ mình còn không cách nào trở về, mặc dù có Bích Huyết Linh Tham ở trên người, lại không biết Bích Huyết Linh Tham có thể để gia gia khỏi bệnh hay không.

Sau đó ánh mắt Tô Dật dứt khoát, thủ ấn ngưng kết, phía sau có ánh sáng màu đỏ nhạt lóe lên, càng ngày càng loá mắt.

Sí dực hình thành, mở rộng khoảng một trượng, ánh sáng dập dờn, mỏng như cánh ve, đường cong rung động lòng người.

- Phần phật...

Hai cánh vỗ mạnh, thân thể Tô Dật bay lên, nương theo bụi đất tung bay, cát bay đá chạy, giống như phi cầm lơ lửng giữa không trung.

- Đi...

Giờ phút này trời cao mặc chim bay, Tô Dật muốn thử Phù Diêu Bách Biến Bộ ảo diệu, hai cánh vỗ, thân ảnh lướt trên không trung.

- Chờ ta chút.

Tô Thiên Tước vỗ cánh ngắn, lại không cách nào bay được, chỉ có thể ở phía dưới lớn tiếng kêu gọi.

Ngao ô...

Sơn mạch rậm rạp, tiếng gầm gừ trầm thấp truyền đến, chấn dãy núi lay động, rừng cây chập trùng.

- Khắp nơi đều là Man Thú, còn có không ít cường giả Man Thú!

Trong bụi gai lít nha lít nhít, Tô Dật và Tô Thiên Tước ẩn thân, đều thu liễm khí tức, không dám thở mạnh.

Sơn lâm run rẩy, đại thụ lay động, có Man Thú to lớn chạy ngang qua, ép gãy chạc cây, mùi tanh xông vào mũi, nhộn nhạo khí tức hung hãn.

- Hình như xảy ra chuyện gì rồi.

Tô Thiên Tước ngước mắt nhìn xung quanh.

- Chẳng lẽ là tìm Thiên Yêu Tông?

Tô Dật chau mày, không có đi bao xa, thì gặp nhiều Man Thú kết bè kết đội như vậy, cái này rất không bình thường, hắn hoài nghi là còn đang tìm Thiên Yêu Tông.

- Hẳn không phải.

Tô Thiên Tước lắc đầu, những Man Thú này không giống như đang tìm người.

Ngao!

Hung thú ẩn hiện, có cao chừng mấy trượng, có độc giác rất dài, có tốc độ cực nhanh, có thể tích cực kỳ to lớn.

Ô!

Phía trên thì có hung cầm giương cánh, bay qua không trung.

Ngao ô...

Theo sát là vô số Man Thú xông ra, thú hống như sấm, thanh thế to lớn, đen kịt như lũ quét cuốn tới.

- Là thú triều!

Tô Dật kinh ngạc, mặt đất rung động, rất nhiều đại thụ bị đụng gãy, Man Thú gào thét lao nhanh, san bằng rất nhiều đỉnh núi, hình thành thú triều to lớn.

- Làm sao lại xuất hiện nhiều Man Thú như vậy, là muốn khai chiến sao?

Tô Thiên Tước cũng nghi hoặc.

Ngao ô!

Khắp nơi đều là âm thanh thú hống kinh thiên động địa, đá vụn kích xạ, núi đá sụp đổ, cảnh tượng doạ người.

- Có cường giả Yêu Hư Cảnh!

Tô Dật trốn ở trong bụi gai, nhìn thấy một con dị thú khổng lồ bay ngang qua bầu trời, toàn thân tràn ngập hắc quang, khí tức khiếp người.

Sau lưng dị thú này còn có một hung cầm, toàn thân màu đỏ thẫm, vũ dực diễm lệ, lộng lẫy như lửa, lúc vỗ cánh mang theo hỏa diễm khắp trời.

- Trốn đi.

Tô Thiên Tước lui ra phía sau mấy bước, không dám ló đầu, lại sợ thú triều phi nước đại giẫm đạp, cũng may địa phương ẩn thân rất vắng vẻ.

Dù như vậy, thú triều kia cũng quá kinh khủng, núi đá sụp đổ, giống như động đất, thời điểm thú triều lao qua, Tô Dật và Tô Thiên Tước cũng bị dìm ngập ở trong bụi đất.

Một người một gà từ trong đống đất bò ra, mặt mày xám xịt, chật vật không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.