Thần Đế

Chương 228: Chương 228: Ứng chiến (2)




Sắc mặt của Thượng Quan Trình Nhã cũng bình tĩnh như thường, trong mắt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên.

Khi câu nói của Thượng Quan Minh Hậu vừa dứt, ánh mắt của một đám thanh niên trẻ tuổi cũng nhìn chăm chú vào Tô Dật, có người chờ mong, có người hoài nghi.

- Xem ra tuổi không lớn lắm, thật sự có thực lực đánh bại Hùng Liệt sao, ta không tin!

- Minh Hậu ca muốn ra tay phân biệt thật giả!

- Cũng không biết Dịch Túc có dám ứng chiến hay không!

Trong đám người, có người nói nhỏ.

Mắt Tô Dật nhìn Thượng Quan Minh Hậu, không nói gì, nhưng trong lòng thì miễn cưỡng cười.

- Các hạ, ngươi cũng có thể từ chối, chỉ cần ngươi từ chối thì ta sẽ lập tức kế thúc.

Nhìn Tô Dật không nói gì, Thượng Quan Minh Hậu nhìn vào mắt Tô Dật, nói vậy.

Trên mặt Thượng Quan Hề Vi cũng gượng cười, rất bất đắc dĩ.

Nàng biết Thượng Quan Minh Hậu đang cố ý, nếu Dịch Túc thực sự từ chối thì sau này ở Linh Cổ Thôn cũng sẽ không được coi như khách quý nữa.

Lấy truyền thống của Linh Cổ Thôn, trong việc trọng đại này nếu không dám ứng chiến, không chỉ thể hiện là người nhát gan mà còn là sự sỉ nhục cả đời không có cách nào rửa sạch.

- Đại ca, người này dường như muốn khiêu chiến với ngươi đó.

Tô Thiên Tước ôm vò rượu, đôi mắt nhỏ liếc qua Thượng Quan Minh Hậu một cái rồi chỉ lo nhậu nhẹt.

- Ha ha...

Tô Dật cười nhạt một tiếng, cầm thịt còn lại trong tay ném cho Tô Thiên Tước, sau đó hơi ngước mắt, nụ cười càng nhạt hơn, nói:

- Được rồi, chơi với ngươi vậy.

Tô Dật biết, sợ là mình không muốn cũng phải đánh một trận.

Thế giới này lấy võ vi tôn, ở trong thôn kinh khủng này cũng thế.

Tô Dật tự biết nếu hôm nay mình không ứng chiến, sợ là ngày sau mình sẽ không còn bất kỳ địa vị nào trong thôn này nữa.

Vèo... khi tiếng nói vừa dứt, huyền khí dưới chân Tô Dật bắt đầu khởi động, giẫm chân lên đôn đá một cái, thân ảnh nhất thời nhảy xuống, lập tức đến trước đám người.

Trong đám người, đã sớm tạo thành một con đường, Tô Dật cất bước đi vào sân.

Ánh mắt bốn phía hơi sững sờ, cũng bắt đầu hưng phấn.

- Hắc hắc, có người muốn bị hành hạ!

Ba người Thượng Quan Nham cười khà khà, ngồi xem kịch vui.

Bọn họ là người biết rõ thực lực của Tô Dật nhất.

Ngay từ đầu Thượng Quan Minh Hậu cũng không tin, lúc này còn có cơ hội kiểm chứng, bọn họ đương nhiên là mừng rỡ xem náo nhiệt.

- Minh Hậu ca cố lên!

- Minh Hậu ca nhất định sẽ chiến thắng!

...

Sau khi Tô Dật vào sân, một vài người trẻ tuổi ở bốn phía có người bắt đầu hò hét về phía Thượng Quan Minh Hậu.

Dù sao đây là Linh Cổ Thôn, hơn phân nửa mọi người đều hy vọng Thượng Quan Minh Hậu có thể thắng lợi.

Mắt nhìn Tô Dật đi tới trước, sau khi Thượng Quan Minh Hậu đánh giá thiếu niên gầy gò trước mặt, trên khuôn mặt có chút anh tuấn, ánh mắt lóe lên ý cười nhưng vẻ lợi hại không giảm, nói:

- Ngươi có thể dám ứng chiến đã làm ta hết ý rồi, chỉ có điều cho dù ngươi là khách quý của Linh Cổ Thôn ta, lúc nữa ta cũng sẽ không nhường ngươi đâu.

- Ra tay đi, cho dù ngươi liều mạng cũng sẽ không phải là đối thủ của ta.

Nhìn tên Thượng Quan Minh Hậu trước mặt, tuổi tác không kém bao nhiêu, giờ phút này bầu không khí cực kỳ náo nhiệt. Thân là thanh niên, máu nóng trong cơ thể Tô Dật cũng không nhịn được mà sôi trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.