Thần Đế

Chương 340: Chương 340: Yêu Tôn đại nhân!




Những người không tranh với thế này, từ khi sinh ra đến bây giờ đều chưa từng rời khỏi nơi đây.

Một số có được một thân tu vi cường đại, lại chưa bao giờ ra tay máu tanh như thế.

Đặc biệt là một số tu vi không đủ, căn bản không phải đối thủ của cường địch mới đến.

- Giết a, liều mạng!

Máu tươi tộc nhân như kim châm đâm vào tim cường giả Linh Cổ Thôn, bộ lạc Man Hùng, bộ lạc Liệp Hổ, cuốn đi hoảng hốt, kích thích huyết tính.

- Đại địch xâm phạm, chỉ có liều mạng!

- Ngao ô...

Thú hống kinh người, trên Yêu La Sơn đột nhiên từng đàn thú gào thét, từng mảng lớn Man Yêu Thú chi chi chít chít xông ra.

- Oanh!

Có giao long ngang trời, toàn thân mang theo lửa điện, hung đồng như đuốc.

- Rống!

Có sư tử gầm gào, quanh thân hào quang rực rỡ, khí tức cuồn cuộn.

Khí tức trên thân sư tử và giao long đều đã đến đẳng cấp Yêu Hoàng cảnh, thậm chí còn không phải Yêu Hoàng cảnh bình thường, vô cùng cường đại. Thân ảnh xông ra, dẫn theo Man Yêu Thú trên Yêu La Sơn đánh giết mà lên, kháng cự đại địch.

- Đây là Sư Hoàng và Giao Hoàng trên Yêu La Sơn, chúng đến trợ giúp chúng ta!

Trong Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng, không ít cường giả vui mừng hét lên. Đây là Giao Hoàng và Sư Hoàng trên Yêu La Sơn, chúng đang đến tương trợ phe mình.

Trong Thiên Yêu động, năng lượng bành trướng khiến cho tám đạo thân ảnh trên bồ đoàn dập dờn quang mang lộng lẫy, khí tức trên thân gia tốc đề thăng.

Khí tức Tô Dật cũng được đề thăng với một tốc độ không thể tưởng tượng.

- Ầm!

Trong nguyên khí toàn qua truyền ra tiếng vang trầm đục, một luồng khí tức mới lan tràn ra, lượng lớn năng lượng thiên địa bốn phía không biết từ đâu mà đến điên cuồng tràn vào cơ thể Tô Dật.

- Thời gian đã đến, đại địch đã gần kề!

Thanh âm rơi vào trong tai mọi người, lập tức toàn bộ Thiên Yêu động '”ầm ầm” run rẩy, tượng đá rạn nứt vỡ vụn, cự thạch rơi xuống.

Tô Dật dừng lại tu luyện, tám người Thượng Quan Thần Phong cũng sửng sốt đứng dậy, sắc mặt kinh biến.

Trong Thiên Yêu động, ánh sáng chiếu rọi, có cự lực lan tràn ra, nương theo ánh sáng bao phủ lên thân chúng nhân.

Tám người Tô Dật thân bất do kỷ, thân thể bị nuốt chửng vào trong đó.

Lúc thân ảnh tám người lần lượt hiện thân thì đã rơi xuống chân núi, bốn phía toàn là sấm sét vang dậy, ánh sáng loá mắt, mây đen che phủ, đại chiến kịch liệt.

- Chuyện gì xảy ra?

Mấy người Thượng Quan Thần Phong, Thượng Quan Hề Vi kinh biến, bọn họ đã bao giờ chứng kiến đại chiến cỡ này đâu. Trên trời dưới đất đâu đâu cũng đều đang liều mạng, những đại địch kia vô cùng cường hãn, không ngừng có cường giả quen thuộc thổ máu tươi rơi rụng từ giữa trời.

- Địch đến còn nhiều hơn cả trong tưởng tượng của ta. Ta vô lực đưa các ngươi rời đi, ở chỗ này đừng loạn động, hy vọng có thể bảo hộ các ngươi qua nguy hiểm

Tiếng nói quen thuộc rơi xuống, một mảnh ánh sáng lặng yên không một tiếng động rơi xuống quanh thân tám người, lập tức không gian bốn phía vặn vẹo, mảnh không gian này như chợt biến mất, ở bên ngoài không thể cảm giác ra được, nhưng tám người lại có thể nhìn rõ hết thảy bên ngoài.

Oanh!

Ánh sáng bao phủ, trên bầu trời phiến thiên địa xa xưa này đột nhiên bừng lên hào quang.

- Xoẹt

Quang mang lộng lẫy, một đạo trảo ấn sắc bén thò ra hư không, yêu khí ngập trời tràn khắp, như là Yêu Trảo. Đi qua nơi đâu, nơi đó có thể thấy được vết nứt hư không rõ ràng, bàn tay ấy buông xuống trùm lấy mấy cự thú và đám cường giả bao phủ bởi ánh sáng, nháy mắt liền đánh chết trong đó, hóa thành huyết vụ.

Ra tay cực cường thế, chấn động toàn trường.

Có người hít sâu một hơi khí lạnh, sợ mất mật, chỉ riêng khí tức đáng sợ kia thôi đã đủ khiến thiên địa run rẩy!

- Không ngờ ngươi vẫn còn khoẻ mạnh!

Trên trời cao, nháy mắt như có sao trời rơi rụng, hư ảnh một con cự hổ to lớn xuất hiện, càng lúc càng ngưng thực, chiếu rọi hư không, nhìn chằm chằm xuống, hai mắt như hai vầng trăng treo giữa hư không, vô cùng kinh khủng.

- Thì ra là ẩn náu ở đây, để đám yêu nghiệt các ngươi kéo dài hơi tàn lâu thế này.

Có thân ảnh già nua hiện ra giữa trời, thanh âm vang vọng hư không.

Cách đó không xa, phía cuối chân trời, một con hung cầm khổng lồ giương cánh như mây đen che kín bầu trời, đôi mắt sáng chói như hai vầng huyết nguyệt, nhìn chằm chằm về nơi đây.

Còn có thân ảnh cường đại như ẩn như hiện trên hư không, khí tức sắc bén, giống như là đang quan vọng điều gì.

Có thân ảnh dập dờn kiếm quang, cả người như một thanh thần kiếm sừng sững giữa trời, ánh mắt nhìn chăm chú phương thiên địa xa xưa này.

- Nên tới đều đã tới, ngược lại cũng không nhiều, chỉ tiếc tông chủ không tại, nếu tông chủ vẫn còn, sợ là cho các ngươi mười lá gan, các ngươi cũng không dám đến đây!

Thanh âm thăm thẳm vang lên, một hổ ảnh già nua xuất hiện trong hư không, ánh sáng trên thân ảm đạm, nhưng thân thể lại lăng không thẳng tắp giữa trời, phảng phất tương dung cùng thiên địa, bất giác khiến người phát run.

- Yêu Tôn, đó là Yêu Tôn đại nhân trong truyền thuyết!

Có lão nhân ngước mắt nhìn lên, ánh mắt kích động nhìn về phía con hổ già nua kia, đó là Yêu Tôn đại nhân một mực bảo hộ bọn họ trong truyền thuyết.

- Sắp chết đến nơi còn dám mạnh miệng, dư nghiệt Thiên Yêu Tông, đáng chém!

Thân ảnh già nua giữa trời mở miệng, đột nhiên phát ra sát ý ngút trời, thân ảnh không lớn, nhưng thủ ấn vỗ về phía hổ ảnh già nua lại trong nháy mắt bành trướng, như một mảnh đám mây ngưng tụ, tràn ngập sương mù.

- Tới đi, trận chiến cuối cùng, so với ngồi bất động đợi chết, không bằng thiêu đốt trong đại chiến, nhìn xem các ngươi đã đến trình độ nào!

Khoảng khắc con hổ già nua cất tiếng, ánh sáng ảm đạm trên thân đột nhiên bùng lên sáng chói, quang mang vạn trượng, chiếu rọi phương thiên địa, hổ đồng tán phát quang mang lộng lẫy, như là biển lửa phập phồng, hừng hực thiêu đốt, phát ra yêu khí ngập trời. Một trảo vung ra, nháy mắt liền biến lớn, còn lớn hơn cả thủ ấn bao trùm mà đến kia, đi qua nơi đâu hư không nơi đó đều bị bao phủ, tức thì đụng cùng thủ ấn kia.

- Ông

Đối xung như là hai vẫn thạch va chạm giữa trời, thiên địa run rẩy, dãy núi dưới mặt đất cũng bị nổ tung theo.

Chúng nhân kinh hãi, uy năng này quá lớn, cũng may đây là đại chiến giữa hư không, nếu lại gần thêm một chút liền đủ để hủy diệt hết thảy, thực lực nhóm cường giả kia vượt quá tưởng tượng của bọn họ.

- Chớ có cuồng vọng!

Con hổ kia rít gào, đồng thời ra tay, cũng là một trảo vỗ về phía Yêu Tôn.

- Hừ!

Yêu Tôn hừ lạnh một tiếng, miệng thổ ra một phương dị vật, bạo phát hào quang lộng lẫy, như là thần huy, mang theo tiếng phong lôi ầm, ầm, trực tiếp ngăn cản hổ trảo.

- Yêu Tôn, ngươi đã dầu cạn đèn khô, giao ra thứ sau cùng Thiên Yêu Tông lưu lại, ta toàn lực bảo hộ một bộ phận huyết mạch Thiên Yêu Tông tiến vào Thánh Sơn, xem như lưu lại chút huyết mạch cho Thiên Yêu Tông các ngươi, thế nào?

Đột nhiên, trên hư không, thân ảnh toàn thân được bao phủ bởi kiếm quang, như là một thanh thần kiếm giữa trời chợt mở miệng, đề nghị với Yêu Tôn.

- Thánh Sơn, đó là người Thánh Sơn!

Trong lồng sáng, nghe được hai chữ Thánh Sơn, Tô Dật đột nhiên run lên.

- Người kia đến từ Thánh Sơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.