Thần Đế

Chương 341: Chương 341: Huyết chiến!




Tô Dật không khỏi chấn động, người đó đến từ Thánh Sơn.

Từ những gì thấy được trước mắt, đây là đại địch Thiên Yêu Tông hàng lâm, không lẽ Thánh Sơn cũng là đại địch của Thiên Yêu Tông.

- Thánh Sơn các ngươi chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Chẳng qua là mong ngóng di lưu của Thiên Yêu Tông chúng ta thôi. Cần gì phải nói mũ miện đường hoàng như thế!

Yêu Tôn mở miệng quát.

Nghe vậy, trên thân người tới từ Thánh Sơn chớp động ánh sáng, khí tức uy nghiêm hạo hãn, nhưng không có quá nhiều ba động, thanh âm truyền ra trong hư không, nói:

- Đã thế, vậy hôm nay phải xem ai có cơ duyên giành được rồi.

- Thánh Sơn cũng muốn nhúng tay à, vậy ta phải góp vui mới được!

Nơi xa, còn có thân ảnh phù hiện, khí tức cường đại như ẩn như hiện.

- Tất cả đệ tử Thiên Yêu Tông nhớ kỹ, hôm nay đại địch tới đây, trên thân đều mang nợ máu của Thiên Yêu Tông ta. Các ngươi giết ra một con đường máu, nếu hôm nay có cơ hội rời đi, ngày sau một tên cũng không được buông tha, nợ máu cần trả bằng máu!

Yêu Tôn mở miệng, hổ đồng phát sáng, thanh âm vang dội rót vào tai Tô Dật.

Khiến Tô Dật cảm giác, lời này của Yêu Tôn chủ yếu là nói cho hắn.

- Ngươi đã đến tận đầu, hôm nay dư nghiệt Thiên Yêu Tông đừng hòng đào thoát một ai!

Thân ảnh già nua mở miệng, phát ra sát ý ngút trời.

- Vậy thì đánh một trận đi!

Yêu Tôn hét lớn một tiếng, từng sợi yêu khí trên thân như là thực chất, hóa thành dải lụa tràn ra như gợn sóng, khí tức bắt đầu bạo phát, bành trướng mãnh liệt, nháy mắt bao phủ bầu trời.

- Hồi quang phản chiếu, đây chỉ là phút bùng lên trước lúc chết, tới đi!

Thân ảnh già nua mang theo sát ý, dẫn đầu xông ra, nhắm thẳng Yêu Tôn.

- Giết!

Con hổ to lớn hung hãn hét lớn, thân hình khổng lồ lập tức vung trảo xé nứt hư không, muốn bắt về phía Yêu Tôn.

- Ầm ầm!

Gần như cùng lúc, từng đạo thân ảnh trên hư không cũng lập tức xuất hiện.

Thân ảnh như thần kiếm đến từ Thánh Sơn, thân ảnh cường đại như ẩn như hiện giữa hư không, hung cầm to lớn nơi xa, tất cả đều đồng loạt lao về phía Yêu Tôn.

Những cường giả này cũng muốn có được di lưu trong đình viện, không muốn Yêu Tôn rơi vào tay con hổ to lớn và thân ảnh già nua dẫn đầu kia.

Đại chiến nháy mắt bạo phát, trời cao đung đưa, quang mang lộng lẫy, mây đen rợp trời, biến bầu trời đêm phương thiên địa này như thành tận thế.

- Tới đi, đánh một trận!

Giờ phút này đối mặt với đông đảo siêu cấp cường giả vây công, hai mắt Yêu Tôn không hề có chút kiêng sợ nào, ngược lại toát ra khát vọng, chiến ý bành trướng, thân ảnh vọt thẳng trên trời cao.

Yêu Tôn muốn tránh xa mặt đất nhất có thể, hắn sợ đại chiến kinh người này sẽ hủy diệt mặt đất phía dưới, khiến cho huyết mạch Thiên Yêu Tông bị liên lụy.

- Vù vù...

Người đến từ Thánh Sơn ra tay, từng đạo từng đạo ánh sáng quanh người tản ra, hóa thành kiếm quang sáng chói, cắt phá hư không, chém về phía Yêu Tôn.

Các siêu cấp cường giả cũng xuất thủ, đại chiến giữa trời cao.

Năng lượng đáng sợ cuốn thốc mà đi, như là vô số sao trời rơi rụng va chạm, lôi vân dày đặc, ánh sáng bạo động, kịch liệt khủng bố, giống như diệt thế.

Có thể thấy Yêu Tôn rất không ổn, nó đã dầu cạn đèn khô, rất nhanh liền bị áp chế.

- Yêu Tôn đại nhân!

Trên mặt đất, cường giả Linh Cổ Thôn, bộ lạc Man Hùng, bộ lạc Liệp Hổ hét lên bi thống.

Yêu Tôn lấy sức một mình phấn chiến với nhiều siêu cấp cường giả như vậy, trong khi không ai trong bọn hắn đủ thực lực nhúng tay, đến cả tới gần đều không dám.

Đại chiến ở đẳng cấp như thế căn bản không phải là nơi bọn họ đủ khả năng can dự.

- Yêu Tôn!

Trong lồng sáng, Tô Dật ngước mắt nhìn lên từng đạo thân ảnh trên trời cao, ánh mắt phiếm hồng.

Tuy tiếp xúc không lâu, thậm chí không nói được mấy câu, nhưng Tô Dật lại biết đó là một cường giả hết đời nỗ lực vì Thiên Yêu Tông, đến thời khắc cuối đời vẫn đang thủ hộ Thiên Yêu Tông.

Còn đám gọi là cường giả kia, bao gồm người đến từ Thánh Sơn, bọn họ luôn mồm mũ miện đường hoàng, khắc này lại đang lấy nhiều khi ít, vây công Yêu Tôn, thứ bọn họ thực sự muốn là di lưu Thiên Yêu Tông trên thân Yêu Tôn.

- Giết, không được lưu tên dư nghiệt nào!

Rất nhanh, đại địch lần nữa bắt đầu giết xuống.

- Phá vây, nghe Yêu Tôn, có thể đi người nào hay người đó!

Trong Linh Cổ Thôn, bộ lạc Man Hùng, bộ lạc Liệp Hổ bộ, có cường giả mở miệng.

Rất nhanh, chúng nhân bắt đầu phá vây.

Bọn họ rõ ràng hôm nay đại địch quá mạnh, trừ đưa đi người trẻ tuổi ra, nghe theo lời Yêu Tôn, đi được người nào hay người đó, xem như lưu thêm chút hi vọng cho Thiên Yêu Tông.

- Ai cũng đừng vọng tưởng đào thoát!

Đại địch đã đánh giết xuống, thực lực quá mạnh, bắt đầu huyết tẩy tứ phương, không mấy người có thể ngăn cản những đại địch này.

Các trưởng lão Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng xông ra, toàn lực bạo phát.

Huyết chiến thảm liệt, chẳng mấy chốc đã có trưởng lão Linh Cổ Thôn, bộ lạc Man Hùng, bộ lạc Liệp Hổ trọng thương.

Có trưởng lão rơi xuống.

Có trưởng lão bị đánh giết.

- Trưởng lão!

Tộc nhân thét lên bi thống, những cường giả trong tộc này đều vì bảo hộ bọn họ mà lấy thân thể ngăn cản cường địch, cuối cùng bị đánh giết.

- Trưởng lão!

Không ngừng có cường giả Linh Cổ Thôn bị thương rơi xuống, mấy người Thượng Quan Hề Vi, Thượng Quan Thần Phong trong lồng sáng tận mắt nhìn thấy, ai nấy đều nôn nóng muốn xông ra.

Nhưng mà, hết thảy trong lồng sáng đều bị cầm cố, dù ai cũng không cách nào đi ra, bọn họ bị bắn ngược trở về.

- Không

Tô Dật vung quyền, muốn đánh nát lồng sáng này.

Không ít bóng người Tô Dật quen thuộc rơi xuống từ không trung, tận mắt chứng kiến bọn họ rơi ngay trước mắt, sợ là dữ nhiều lành ít. Hắn không khỏi đau lòng.

Phanh phanh

Tô Dật xuất toàn lực, khí tức trong thân thể giờ thậm chí đã là Nguyên Linh cảnh nhất trọng, lại vẫn không oanh phá nổi lồng sáng, bị một cỗ cực lực phản chấn ngược trở ra.

- Giết!

Trên hư không, trưởng lão Thượng Quan Thanh Minh hét lớn, thân ảnh lướt lên, mang theo một nhóm thôn dân Linh Cổ Thôn giết ra đường máu.

- Phốc phốc

Nhưng có đại địch ngăn cản, thực lực cường hãn, một chưởng rơi xuống, khiến Thượng Quan Thanh Minh thổ huyết văng đi.

- Cha.

Nhìn thấy cảnh phụ thân rơi xuống, hai mắt Thượng Quan Nham đỏ hồng, vung sức xông ra, nhưng vẫn không cách nào phá mở bao bọc, bị hung hăng đánh ngược trở về.

- Xoẹt!

Trên bầu trời bộ lạc Man Hùng cũng có đại địch xuất hiện, trong tay có Thần Binh, ánh sáng quét ngang mà đi, mấy lão giả bộ lạc Man Hùng thậm chí không chống được một chiêu đã bị chém giết.

- Giết!

Tộc trưởng bộ lạc Man Hùng xuất hiện, ánh mắt như điện, như là nộ hùng cuồng hóa, trong tay vung ra một thanh trường côn, ánh sáng loá mắt.

Đại địch kia rất mạnh, khí tức xung thiên, đáng sợ vô cùng. Người đó cười lạnh một tiếng, vung Thần Binh đánh tới, cả dãy núi đều chấn động.

Nhưng mà, đại địch kia lại bị đẩy lui ra xa, Thần Binh trong tay phát ra ánh vàng như lửa, có vẻ không chiếm được tiện nghi, mắt lộ chấn kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.