- Không ngờ còn có dư nghiệt ở đẳng cấp này, càng phải tận diệt!
Rất nhanh, mấy tên đại địch xuất hiện, trực tiếp vây công lão tộc trưởng bộ lạc Man Hùng.
Trên trời quyết đấu kịch liệt. Dưới đất cũng không chút kém cạnh
Thôn dân Linh Cổ Thôn, tộc nhân bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng, tất cả đều đang bị đồ sát.
Những người còn không cách nào phi hành này thực lực không mạnh, càng thêm không phải là đối thủ, gần như không có sức phản kháng.
- Đi
Trong bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng, có trưởng lão dẫn theo một ít người tu vi hơi yếu bay lên không trung, dự định phá vây.
- Chết đi!
Có đại địch đuổi theo, sát ý bừng bừng, chặn giết giữa không trung, chấn vỡ thành huyết vụ.
Trong Linh Cổ Thôn, trưởng lão Thượng Quan Thanh Minh bị thương rơi xuống, cắn răng thừa cơ mang theo mấy người Linh Cổ Thôn lao đi.
- Tưởng muốn phá vây.
- Nằm mơ!
Có đại địch ngăn cản, ẩn ước là một lão giả tóc đen, trong tay có loan đao như điện, đao quang phá không, khí tức chấn động, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai quét đao lướt tới lồng ngực trưởng lão Thượng Quan Thanh Minh.
- Xì xì xì
Lồng ngực trưởng lão Thượng Quan Thanh Minh tràn ra máu tươi, hai mắt huyết hồng đầy vẻ không cam, chỉ đáng tiếc đao quang từ trong cơ thể phun trào mà ra, thân mình ầm vang nổ tung.
- Chết đi
Lão giả này không chút dừng tay, loan đao quét ngang, từng đạo từng đạo đao quang quỷ dị lơ lửng phá không, mấy thôn dân được trưởng lão Thượng Quan Thanh Minh dẫn lên đều bị chém nát.
- Cha!
Trong lồng sáng, Thượng Quan Nham thét lên, trước mắt tối sầm, trơ mắt nhìn phụ thân bị chém giết giữa hư không.
- Thanh Minh trưởng lão!
Hai mắt Tô Dật cũng đỏ ngầu, mấy thân ảnh bị chém nát kia đều là người hắn quen, có trưởng lão Thượng Quan Thanh Minh, có mấy bà thím làm quần áo mới cho mình. Từng khuôn mặt quen thuộc lập tức phù hiện trước mắt.
- Thả ta ra, thả ta ra!
Thượng Quan Nham hét lên bi thống, vung sức tưởng muốn xông ra lồng sáng, nhưng căn bản bất lực.
- Khinh người quá đáng, ngươi phải đền mạng cho bọn họ!
Thôn trưởng Thượng Quan Trình Nhã xuất hiện trước người lão giả cầm loan đao, hai mắt mang theo nộ ý, khí thế hung hung, tay siết chặt một thanh bảo kiếm, kiếm quang như nước thủy triều cuốn thốc mà ra.
- Được đấy!
Lão giả loan đao cười lạnh, loan đao như điện, lập tức giao thủ cùng một chỗ với Thượng Quan Trình Nhã.
- A...
Trên mặt đất không ngừng có người bị đánh giết, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, máu chảy thành sông, khắp nơi đều bị máu nhuộm thành màu đỏ thê diễm.
- Mau tìm xem có di lưu Thiên Yêu Tông không?!
Cường giả huyết tẩy Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng xong lập tức xông đến các nơi, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.
- Các ngươi vô tình xem mạng người như cỏ rác như vậy, sớm muộn sẽ bị trời phạt!
Có lão nhân trọng thương rớt đất không cách nào nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm đám cường giả đại địch, miệng quát, ánh mắt đỏ ngầu.
- Kiến hôi!
Đám người kia lạnh lùng giẫm lên thân lão nhân.
- Kiểm tra hết rồi, đều giết sạch!
Có thân ảnh rơi xuống đất, khí tức đảo qua, phát hiện có sinh cơ, tức thì vung ra quang mang, chém giết sạch sẽ.
- Trưởng lão!
- Cha!
- Mẹ!
Đâu đâu cũng nghe được tiếng kêu thảm, tiếng hét bi thương.
Mắt nhìn thân nhân lần lượt bị chém giết ngay trước mắt, những người còn sống sót không khỏi bi thống.
Đại địch quá mạnh, căn bản không cách nào ngăn cản.
- Chúng ta trở về, giết a!
Đột nhiên, ở lối vào chợt có mấy yê thú phi hành xuất hiện, có tiếng hét lớn truyền đến, trên bầu trời hiện ra rất nhiều thân ảnh thanh thiếu niên.
Đám người trên thân yêu thú phi hành kia gồm Hùng Chiến, Hùng Liệt, Hổ Trì, Hổ Minh, Hổ Mạch của bộ lạc Liệp Hổ, đều là những người nổi bật trong lứa tuổi trẻ.
- Sao các ngươi lại trở về, đi mau!
Có lão giả hét lớn, hai mắt đầy thương tiếc, vốn tưởng rằng những mầm hi vọng này đã rời đi, dù bọn họ có chết thì cũng còn huyết mạch chưa dứt, không ngờ tới, đám thanh thiếu niên kia lại trở về.
- Chúng ta sinh ra ở đây, đây là nhà chúng ta, chúng ta sao có thể đi! :
- Nếu chúng ta đi, sau này phải mang theo hối hận cả đời!
- Chúng ta sao có thể bỏ thân nhân mà đi!
Đám Hổ Trì, Hùng Chiến, Hổ Minh, Hùng Liệt đáp, bọn họ đi được nửa đường liền kiên trì muốn trở về, chỉ để những người còn quá nhỏ rời đi.
- Các ngươi cần phải đi
Có lão nhân trầm quát, những đại địch này quá mạnh, bọn họ có trở về cũng không giúp được gì. Chỉ là nghe được lời của đám thanh thiếu niên, ánh mắt lại không giấu được cảm giác an vui, đổi lại là bọn họ lúc trẻ, sợ là cũng sẽ không đi.
- Thì ra còn trốn nhiều như vậy, chính mình trở lại chịu chết, trời muốn diệt đám dư nghiệt các ngươi!
Một hung thú cường đại xuất hiện, mở ra miệng lớn như chậu máu, trực tiếp bao phủ lấy những thanh thiếu niên vừa quay về.
Mấy người Hổ Minh, Hổ Mạch, Hùng Chiến muốn quay về cùng tiến thối với tộc nhân, nhưng bọn hắn lại căn bản không biết những đại địch này cường hãn đến cỡ nào, trở về chỉ là chịu chết, không phát huy nổi chút tác dụng gì, bọn họ còn quá yếu.
- Nghiệt súc, ta liều với ngươi!
Đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng xông ra, cấp tốc chạy tới, khí tức trên thân thiêu đốt, thúc giục 《 Man Hoang Kinh 》, khí tức xa xưa tung trào, đụng thẳng vào hung thú kia.
- Phanh phanh!
Kết quả hung thú chỉ bị đẩy lui, đại trưởng lão thì lại bị trảo của hung thú kéo xuống một cánh tay, máu tươi vung vãi.
Năng lượng va chạm cường hãn kinh người, đánh bay tọa kỵ phi hành dưới chân mấy người Hổ Trì, Hùng Chiến.
Đám người Hùng Chiến lung la lung lay, cùng theo tọa kỵ phi hành rơi xuống, ầm ầm rớt trên mặt, chật vật vô cùng.
- Không biết tự lượng sức, chết đi!
Hung thú khí tức tung trào, hư không bốn phía bị khuấy động, vung trảo quét xuống, vẻn vẹn hai chiêu, liền trực tiếp nuốt đại trưởng lão vào trong miệng, cắn nát, máu tươi đỏ thẫm tràn ra từ hai hàng răng nanh, dữ tợn hung hãn.
- Đại trưởng lão!
Mấy người Hùng Chiến, Hùng Liệt gào lên đau xót, bọn họ không ngờ rằng, những đại địch này lại cường hãn đến khủng bố như vậy, là bọn họ hại chết đại trưởng lão.
- Hưu
Giữa hư không, một đạo như thiểm điện phá không vạch qua đầu vai Thượng Quan Trình Nhã, mang ra huyết động, máu tươi dạt dào, sắc mặt Thượng Quan Trình Nhã trắng bệch, thân thể lảo đảo.
Lại một đại địch yên ắng xuất hiện, là một trung niên tay trường thương sáng chói, cùng lão giả loan đao một trước một sau bao vây thôn trưởng Thượng Quan Trình Nhã.
- Nãi nãi!
Thượng Quan Hề Vi kinh hô, sắc mặt trắng bệch, thân thể mềm mại run rẩy, vỗ đánh lồng sáng, lại chỉ biết bất lực, căn bản không cách nào thoát ra.
- Thượng Quan nãi nãi!
Tô Dật mắt đỏ như máu, từng đạo từng đạo thân ảnh quen thuộc bị đánh giết giữa trời, từng khuôn mặt thân quen hóa thành mưa máu, đám người này quá hung tàn vô tình, không khác gì ác ma.
Tuy mới đến đây không lâu, nhưng Tô Dật sớm đã coi nơi này như ngôi nhà thứ hai của mình.
Nộ khí, không cam tuôn trào trong lòng, như sắp bạo phát, Tô Dật nắm chặt hai quyền, móng tay cắm sâu vào trong da thịt.