Thần Đế

Chương 343: Chương 343: Buồn giận!




Tô Dật hận, gân xanh gồ lên, nét mặt càng thêm mấy phần dữ tợn, hắn hận mình thực lực không đủ, chỉ biết trơ mắt nhìn người bên cạnh ngã trong vũng máu.

- Oanh!

Đột nhiên, trong đầu Tô Dật có động tĩnh, chùm sáng thần bí như được thứ gì đó dẫn dắt, bất chợt rung động, có quang mang lan tràn ra.

Lập tức, một luồng khí tức cuồng mãnh đáng sợ tràn ra từ trong cơ thể Tô Dật, như là một tuyệt thế hung thú đang thức tỉnh.

Từ trong hai mắt Tô Dật, hai con ngươi yên ắng chuyển hóa thành màu đỏ máu, như núi lửa tuôn trào.

- Phanh phanh phanh!

Huyết tẩy bốn phía vẫn đang tiếp tục, lúc này Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng đã không phân khác biệt, một ít lão nhân ra sức xông ra, đến bên người những thanh thiếu niên còn nhỏ, tưởng muốn bảo hộ những người tuổi trẻ kia.

Nhưng những lão nhân này, bản thân đã ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không cách nào bảo hộ, không ngừng tổn thất.

- Trưởng lão!

Đám tuổi trẻ Hổ Trì, Hổ Minh, Hùng Chiến gào lên đau xót.

Bởi vì bọn hắn, những trưởng lão này mới bị đồ sát vô tình, trong khi bọn họ ngay cả thực lực xông lên liều mạng đều không có.

Bất lực, giận dữ, bi thương, tê tâm liệt phế!

Hống

Cách đó không xa, có Man Yêu Thú giết xuống, muốn một hơi cắn nuốt tộc nhân bộ lạc Liệp Hổ.

- Ta liều với ngươi!

Hổ Minh gầm quát, hai mắt đỏ bừng, thân ảnh xông ra.

- Kiến hôi!

Man Yêu Thú kia miệng nói tiếng người, căn bản không để Hổ Minh vào trong mắt, một trảo vung ra, mặt đất rạn nứt.

- Xoẹt

Có lão nhân muốn cứu viện, lại căn bản không cách nào thoát thân, Hổ Minh bị cuốn đi, thân thể cường hành xé thành thịt nát.

Chung quanh có mấy thanh thiếu niên bị khí tức cường hãn ba cập, đánh bay đi, miệng phun máu tươi.

Mấy tộc nhân bộ lạc Liệp Hổ kia cuối cùng vẫn bị nuốt vào trong miệng Man Yêu Thú.

Khí tức không ngừng đề thăng, gân xanh bạo lộ trên trán Tô Dật, màu trong trong hai con ngươi dần dần bao trùm toàn bộ tròng mắt, trên người bộc phát ra khí tức như một ngọn núi lửa phun trào, tán phát một loại uy nghiêm và hủy diệt!

Khí tức đó khuếch tán khiến cho Thượng Quan Nham, Thượng Quan Hề Vi đang trầm thống cũng cảm giác được, ai nấy đều kinh hãi.

- Là luồng khí tức kia, cường đại, rất cường đại!

Tô Dật cảm giác được, đây là cỗ lực lượng quen thuộc đến từ chùm sáng thần bí.

Lúc trước đối mặt truy sát từ Hắc Diêu hộ pháp Hắc Sát môn, cũng nhờ lực lượng thần bí này mà hắn mới có thể thoát thân.

Lực lượng thần bí đó khiến Tô Dật kinh hỉ, như nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối, như chết đuối vớ được cọc.

- Không đủ, xa xa không đủ, ta phải trở nên mạnh hơn!

Nhưng lúc này, những đại địch trước mắt xa không phải Hắc Diêu Hắc Sát môn lúc trước có thể so, Tô Dật cắn răng, hi vọng tiếp nhận càng nhiều lực lượng thần bí.

Lực lượng lan tràn ra từ trong chùm sáng thần bí, tràn vào cơ thể Tô Dật, khiến cả người hắn run lên, bành trướng, toàn thân như muốn nổ tung.

Nếu đổi lại là người đồng cấp bình thường, e rằng sớm đã bạo thể mà chết.

- Phá!

Hét lớn một tiếng, mắt Tô Dật đã thành một mảnh đỏ thẫm, khí tức uy áp toàn thân đạt đến cực hạn, một quyền trực tiếp đánh phía lồng sáng.

Quang mang bao trùm trên nắm tay, khí tức cuồng bạo mà nóng rực, lộ ra uy thế hủy diệt.

- Ầm!

Kình phong năng lượng bạo phát, ánh sáng chói ngời, lồng sáng xuất hiện vết nứt, lập tức vỡ vụn.

Mấy người Thượng Quan Hề Vi, Thượng Quan Thần Phong tuy chấn kinh, nhưng lúc này thứ bọn họ càng quan tâm hơn là huyết chiến trước mắt.

Lồng sáng bị phá hủy, lần lượt từng thân ảnh cấp tốc xông ra.

Thượng Quan Thần Phong, Thượng Quan Nham, Thượng Quan Diệp đều biết rõ mình không địch lại.

Nhưng dù tự biết không địch lại, bọn họ cũng không cách nào trơ mắt nhìn từng thân nhân hóa thành huyết vụ, từng người ngã trong vũng máu ngay trước mắt.

- Ầm!

Trên trời cao, thân ảnh Thượng Quan Trình Nhã lảo đảo, lần nữa trọng thương, miệng thổ huyết, sắc mặt trắng bệch như giấy.

- Dư nghiệt Thiên Yêu Tông, chết đi!

Lão giả loan đao mắt lộ sát ý vô tình, loan đao trong tay như điện, phát ra hào quang óng ánh, nháy mắt phá không cắt đến cổ Thượng Quan Trình Nhã.

Khí tức khiếp người, ánh đao lướt qua, trong hư không có từng khúc gợn sóng vỡ vụn, cảnh tượng hãi hùng.

- Không!

Tiếng quát trầm thấp đột nhiên xông lên thiên không, ánh sáng đỏ thẫm chói ngời, một cỗ khí tức uy nghiêm vọt thẳng lên.

Một ánh đao rít lên phảng phất như tiếng long ngâm vang vọng, đao quang sáng chói, lấy tư thế vô cùng cuồng mãnh trực tiếp chém xuống.

- Xoạt xoạt

Hai đạo ánh đao đụng nhau, đại đao và loan đao giao phong, khí thế đáng sợ phun trào, tùy theo tiếng “xoạt xoạt” vang vọng, đại đao dường như không thể gánh chịu được khí thế đáng sợ kia, rạn nứt vỡ vụn.

Nhưng loan đao cũng bị cường hành đẩy lui, tiếng ông ông vang rền.

Đại đao vỡ vụn, hóa thành bột phấn, một đạo thân ảnh đỏ thẫm hiện ra, liên tục đảo lui trên trời cao.

Đó là một thiếu niên bộ dáng chừng mười lăm mười sáu tuổi, không biết vì đâu mà cứ thế trôi nổi giữa hư không.

Lão giả loan đao thấy trước mắt chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, sắc mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.

- Chết đi!

Nhưng đúng khắc này, một thanh trường thương như điện từ phía sau đâm xuyên lồng ngực thôn trưởng Thượng Quan Trình Nhã.

Trung niên tay cầm trường thương đâm xuyên thôn trưởng, trường thương rút ra, ánh mắt vô tình!

- Xoẹt

Máu tươi tung tóe, thân thể Thượng Quan Trình Nhã rơi rụng giữa trời.

- Thượng Quan nãi nãi!

Tô Dật gào lên đau xót, thân mình đáp xuống, lôi kéo Thượng Quan Trình Nhã, cùng lúc lăn lộn trên mặt đất.

- Phốc phốc

Thượng Quan Trình Nhã miệng đầy máu tươi, con ngươi đang co rút.

- Nãi nãi.

Thượng Quan Hề Vi xông tới, hoa dung thất sắc.

- Thượng Quan nãi nãi!

Tô Dật quỳ gối ngồi xổm xuống, nâng thôn trưởng vào trong ngực, hai mắt đỏ thẫm ướt át.

- Dịch Túc, đây là tên giả của ngươi đúng không?.

Mắt nhìn Tô Dật, con ngươi đang co rút của Thượng Quan Trình Nhã cố gắng mở ra, khuôn mặt trắng bệch mang theo ý cười.

- Tô Dật, Thượng Quan nãi nãi, ta gọi Tô Dật, ngươi không sao đâu, ngươi nhất định sẽ không sao!

Trong ký ức, Tô Dật không có nãi nãi, chỉ nghe nói nãi nãi mất sớm.

Đi tới nơi thế ngoại đào nguyên này, lão nhân hiền lành không tranh với thế trước mắt khiến Tô Dật một mực xem như thân nhân, xem như nãi nãi.

Tô Dật rơi lệ, lòng đang rỉ máu, cấp tốc móc ra đan dược trị thương từ trong ngực, cố nhét vào miệng Thượng Quan Trình Nhã.

- Dịch Túc, Tô Dật.

Thượng Quan Trình Nhã mỉm cười, khóe miệng vẫn có máu tươi rỉ ra, bắt đầu ho khan, ngăn lại tay Tô Dật đang cầm đan dược, mắt nhìn Tô Dật, nói:

- Hài tử, đáp ứng nãi nãi một việc.

- Thượng Quan nãi nãi, ngươi nhanh phục dụng đan dược, ngươi không sao, một trăm việc, một ngàn việc ta cũng đáp ứng ngươi, ngươi sẽ không sao.

Tô Dật luống cuống tay chân, không biết mình phải làm thế nào, chỉ biết phải cho Thượng Quan nãi nãi phục dụng đan dược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.