- Nãi nãi đã sức cùng lực kiệt, Tiên Đan cũng dầu cạn đèn khô, từ ngày ngươi đến Linh Cổ Thôn, nãi nãi liền có thể cảm giác được, ngươi là người phi thường, quả nhiên, nãi nãi không nhìn lầm!
Thượng Quan Trình Nhã mặt mang ý cười, mắt nhìn Tô Dật và Thượng Quan Hề Vi ở bên cạnh, nói với Tô Dật:
- Hài tử, đáp ứng nãi nãi, về sau phải chiếu cố chu đáo người Linh Cổ Thôn, phải bảo trụ huyết mạch Thiên Yêu Tông.
Tiếng nói dừng lại, khóe miệng tràn ra máu tươi, Thượng Quan Trình Nhã gian nan cầm tay Thượng Quan Hề Vi đặt lên tay Tô Dật, dùng lực ép cùng một chỗ, nỗ lực tiếp tục nói:
- Nếu hôm nay các ngươi đều có thể rời đi, về sau tỷ đệ các ngươi phải chiếu cố lẫn nhau, bằng không, ta…
- Nãi nãi, ngươi đừng nói nữa, đừng nói nữa, nhanh ăn đan dược.
Thượng Quan Hề Vi thút thít, muốn lau máu tươi trên môi nãi nãi.
- Thượng Quan nãi nãi, ngươi nhanh ăn vào đan dược, ta đáp ứng ngươi, ngươi nhanh ăn vào đan dược.
Tô Dật không ngừng gật đầu, nước mắt trượt dài trên gương mặt.
- Hài tử ngoan, vậy ta yên tâm.
Thượng Quan Trình Nhã cười, tròng mắt co rút đã bất lực mở ra, mất đi chút quang trạch sau cùng, bắt đầu ảm đạm, đóng chặt.
- Nãi nãi!
- Thượng Quan nãi nãi!
Tô Dật, Thượng Quan Hề Vi thét lên tê tâm liệt phế, lung lay lão nhân trong ngực, lại lay mãi mà bất tỉnh.
- Xoẹt
Loan đao như điện, hóa thành một vòng thiểm điện hình cung, lần nữa chém thẳng vào Tô Dật.
Lão giả loan đao lần nữa ra tay, người trẻ tuổi kia rất quỷ dị, trực giác khiến hắn bất an, quyết phải nhổ cỏ tận gốc.
- Cẩn thận!
Tiếng hét lớn truyền lại, nương theo đó là tiếng hổ gầm, một vị trưởng lão của bộ lạc Liệp Hổ xuất hiện, trong tay là một kiện bảo vật như xiên, như là có hổ ảnh nương theo, ngăn cản ở trước mặt Tô Dật.
- Xoẹt
Trưởng lão này thực lực không tầm thường, nhưng rốt cuộc vẫn không bằng lão giả loan đao kia, lập tức bị đánh bay, binh khí ảm đạm rơi rụng, thân thể cũng bị đánh bật đi.
Lão giả loan đao thân hình lảo đảo, giật lui ra sau hai bước.
Tô Dật đứng dậy, giao Thượng Quan Trình Nhã cho Thượng Quan Hề Vi.
- A!
Một tiếng rống to ngang trời mà đến, đinh tai nhức óc, uy áp nóng rực trên thân lần nữa bốc lên, càng lúc càng nồng nặc, uy nghiêm hủy diệt.
Luồng khí tức đó khiến cho cường giả Man Yêu Thú quanh bốn phía bất giác run mật, từng đạo từng đạo ánh mắt hung tợn đồng loạt trông lại, vừa giật mình vừa kinh hãi.
Từ trong thân thể Tô Dật, hào quang màu đỏ thắm bốc lên như lửa, trong hai mắt cũng phủ đầy màu đỏ thẫm, khí tức nóng bỏng khiến không trung chung quanh đều vặn vẹo mờ đi.
- Tiểu tử này rất kỳ lạ, trên người có một cỗ ngoại lực không thuộc về bản thân, hẳn là có liên quan đến Thiên Yêu Tông.
Lúc này, cảm nhận được khí tức đáng sợ phóng thích ra trên thân Tô Dật, sâu trong ánh mắt lão giả loan đao và trung niên cầm thương đều tán phát ra vẻ chấn kinh.
Nơi xa những luồng khí tức vừa hàng lâm kia đều chú ý tới dị tượng không bình thường phía này.
- Không quản các ngươi là ai, ta tuyệt sẽ không bỏ qua các ngươi!
Ánh mắt đỏ thẫm của Tô Dật nhìn chằm chằm trung niên cầm thương, hàn quang lẫm nhiên, không biết là bởi thành tựu Thiên Nguyên Yêu Hồn, hay ảnh hưởng từ cỗ ngoại lực trong không gian thần bí, cả người hắn như được phủ thêm một loại nhuệ khí lăng lệ hủy diệt.
Khí tức này uy nghiêm cương liệt, chí cương chí dương, hình thành một cỗ khí thế đặc biệt!
Mái tóc tung tay, áo bào trên thân Tô Dật bị ngoại lực chấn vụn, nhưng khí thế lại thăng hoa, gân xanh trên trán lồi cả ra, càng thêm mấy phần dữ tợn.
- Tiểu tử thật đặc biệt, đã là dư nghiệt, vậy thì không thể để ngươi sống được!
Trung niên cầm thương mở miệng, ánh mắt nóng rực, như là tưởng muốn bắt sống Tô Dật, hắn không sử dụng trường thương trong tay, mà tay trái hơi run, từ tầng trời thấp đáp xuống, năm ngón tay uốn cong, vặn vẹo hư không, một trảo nhắm đến Tô Dật, đương đầu áp xuống.
- Ta muốn ngươi đền mạng!
Mắt thấy trảo ấn chụp tới, Tô Dật không lùi mà tiến, hai con ngươi đỏ thẫm như liệt diễm đang thiêu đốt, ánh sáng tăng vọt, trên thân ùn ùn bạo phát khí tức nóng bỏng, vung tay lắc một cái, Bá Vương Quyền nổ tung mà ra, xen lẫn tiếng sấm sét vang rền, va chạm cùng một trảo kia.
- Bành!
Quyền trảo đụng nhau, ầm ầm vang dậy, hư không bốn phía cũng bị chấn động, kình phong đáng sợ khuấy động nổ bắn ra.
- Ầm ầm!
Tô Dật lảo đảo giật lui, mặt đất dưới chân trực tiếp rạn nứt.
Nhưng trung niên cầm thương lại chưa từng chiếm được nửa điểm tiện nghi, thân thể cũng lảo đảo lui ra sau.
- Ngoại lực mạnh thật!
Trung niên cầm thương hãi nhiên, nhưng lập tức ánh mắt càng thêm nóng rực, hắn cảm giác được khí tức trên người tiểu tử trước mắt này khả năng là do Thiên Yêu Tông di lưu.
- Hưu!
Đao quang phá không, thân ảnh lão giả loan đao yên ắng xuất hiện ở trước người Thượng Quan Hề Vi, loan đao trong tay rơi xuống.
- Cẩn thận!
Thượng Quan Thần Phong xuất hiện, ngăn cản trước mặt Thượng Quan Hề Vi, trong tay có kiếm quang bạo phát.
Nhưng quá yếu, hết thảy đều phí công, kiếm quang căn bản không địch nổi, loan đao kia cường hành cắt tiến lồng ngực hắn, nháy mắt máu tươi nhuộm đỏ áo bào.
- Thần Phong ca...
Thượng Quan Hề Vi kêu lên bi thống.
Tô Dật nhướng mắt, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thân mình run lên!
- Linh Cổ Thôn giao cho ngươi.
Thượng Quan Thần Phong nhìn Tô Dật, mở miệng nói, nương theo đó là máu tươi cuồng tuôn từ trong miệng.
- Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.
Lão giả loan đao không chút thương xót, ánh mắt băng hàn, rút đao mà ra.
Thân mình Thượng Quan Thần Phong trực tiếp nổ tung, hóa thành huyết vụ.
- A!
Tô Dật rống lên bi thương, rút ra phá kiếm sau lưng, không biết là bởi ngoại lực hung hãn bên trong thân thể hay bi thống trong lòng Tô Dật dẫn dắt, phá kiếm đột nhiên sáng chói, một luồng kiếm khí ngập trời nháy mắt tuôn ra.
Thoáng chốc, cỗ lực lượng bành trướng trên phá kiếm tràn vào trong thân thể Tô Dật, kết hợp cùng ngoại lực trong thân Tô Dật khiến lực lượng Tô Dật lần nữa bạo tăng.
Đồng thời với đó, sát ý ngút trời cũng tùy theo lực lượng bành trướng kia xung kích vào cơ thể Tô Dật, khiến trước mặt Tô Dật hiện ra cảnh tượng một mảnh máu chảy thành sông, hài cốt chồng chất.
Sát ý này cực đáng sợ, tưởng như muốn phá hủy hết thảy, khiến thân thể Tô Dật run lên.
Lực lượng trong không gian thần bí triệt tiêu đi ảnh hưởng từ sát ý kia đối với bản thân Tô Dật.
Nhưng trong hai mắt đỏ thẫm của Tô Dật, lúc này lại lần nữa được bao trùm bởi một mảnh sát ý màu máu.
- Ông ông!
Trên thân phá kiếm, giờ phút này quang mang lộng lẫy, có tiếng phong lôi vang rền.
Khí tức đáng sợ như hung thú thức tỉnh.
- Xoẹt
Kiếm khí ngập trời, kiếm quang gai mắt.
- Giết!
Hai mắt bừng lên sáng lòa, huyết quang liễm nhiên, Tô Dật không chút do dự, nắm chặt phá kiếm, trực tiếp chém về phía lão giả loan đao.
Kiếm quang đi qua nơi đâu, hư không nơi đó rung chuyển, mang sát ý đầy trời, khiến người kinh hãi!
Lão giả loan đao như cảm giác được điều gì, ánh mắt chớp động, ánh sáng trên thân càng thêm loá mắt.