Nói thí dụ như lúc ban đầu Cơ Tư Nam tước của Sắc Vi Hoa gia tộc suất lĩnh võ sĩ tiến công Đường Ân Nam tước lĩnh, lấy danh nghĩa tru diệt Tác Phỉ Á thực ra là một đường chiếm đoạt luôn Đường Ân Nam tước lĩnh. Nói thí dụ như Lộ Dịch Sĩ Bá tước đi tới địa bàn Đường Ân cố gắng yêu cầu Hỏa Hống Thú với danh nghĩa báo thù, nếu như lúc ấy Đường Ân không có đủ lực lượng đối kháng thì tội danh này sẽ lập tức được chứng thực, Lộ Dịch Sĩ sẽ không để cho Tác Phỉ Á có cơ hội giải thích.
Nếu như Lộ Dịch Sĩ không có lý do gì mà yêu cầu Đường Ân Nam tước lập tức giao nộp Hỏa Hống Thú, cự tuyệt đàm phán và san phẳng Đường Ân Nam tước lĩnh thành bình địa. Cái ghế Bá tước của hắn coi như là chấm dứt, cho dù Tái Nhân Hầu tước không ra mặt can thiệp, những Nam tước khác ở trong Bá tước lĩnh cũng sẽ nổi dậy phản kháng, hôm nay ngươi có thể vô duyên vô cớ công kích Đường Ân Nam tước, ngày mai tự nhiên sẽ bắt đầu công kích bọn họ. Dù sao bọn họ đều là quý tộc được giáo dục toàn diện, đạo lý đơn giản như môi hở răng lạnh vẫn phải biết.
Dọc theo con đường này, bọn họ đã giết chết A Mạn Nam tước, sau đó trực tiếp đi về phía Bá tước lĩnh, không thể tiếp tục duyên vô cớ giết chết Lặc Tư Bá tước, làm thế sẽ lập tức dẫn phát một trường phong ba bão táp, tạo thành chướng ngại khi Tái Nhân Hầu tước hòa tiếp thu Đại công lĩnh. Cho dù các lĩnh chủ không dám phản kháng, nhưng chỉ cần bọn họ mang theo toàn bộ tư binh rút lui trốn vào Hắc Sơn công quốc cũng sẽ khiến cho Phỉ Tể công quốc biến thành một mảnh rối loạn không thể xử lý rồi.
Dù cho lãnh chủ có thực lực mạnh đến mức nào đi nữa vẫn phải có các quý tộc hiệp trợ quản lý lãnh địa của mình, mặc kệ phẩm hạnh đám quý tộc đó như thế nào. Dù sao bọn họ vẫn là người giữa gìn luật pháp trên danh nghĩa, và cũng là người chấp hành luật lệ do bề trên đưa ra. Không thể nào dễ dàng tin người, thậm chí có thể nói tâm mỗi người đều ẩn giấu một con dã thú, một khi hoàn toàn mất đi ước thúc, một nhóm võ sĩ cấp thấp sẽ có thể gây họa cho vô số bình dân. Kết quả chính là cường đạo nổi dậy như ong vỡ tổ, vô số bình dân yếu nhước, không có lực lượng phản kháng sẽ sống trong địa ngục không có hồi kết.
Mặc dù Ca Đốn luôn miệng nói đừng có ai ngăn trở hắn báo thù, nhưng hắn cũng không phải là người lỗ mãng, hắn vẫn hiểu được bừa bãi vọng động sẽ có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.
Vào giữa trưa một ngày nọ, đoàn xe dừng lại trước một gian lữ điếm đơn sợ, lữ điếm dựng trên vùng hoang dã, trước không có thôn, sau không có láng giềng. Xem ra là chuẩn bị cho khác hành thương lỡ đường nghỉ chân, lữ điếm do từng mảnh gỗ ván nhỏ ghép lại mà thành, dĩ nhiên là vừa ăn vừa có thể tự do ngắm cảnh rồi. Hiện tại là giữa thum, đoán chừng tới mùa đông sẽ không có người nào nguyện ý nghỉ ngơi ở chỗ này.
Một góc khác của lữ điếm khác cũng có hai cỗ xe ngựa bình thường, trong phòng ăn đơn sơ đã có bảy, tám võ sĩ đang buồn bực vùi đầu nhai nhai nuốt nuốt. Phần lớn nhuyễn giáp trên người bọn họ làm từ da thú, tựa hồ là võ sĩ cùng một phe. Đám người Địch Áo trước sau đi vào vừa vặn lấp đầy phòng ăn.
Sau khi ngồi xuống đám người Địch Áo mịt mờ nháy mắt lẫn nhau, Ca Đốn lộ ra vẻ nôn nóng bất an thường ngày, giữa hàng lông mày giãn ra tỏ vẻ vui mừng. Mặc dù song phương không có thử dò xét lẫn nhau, nhưng bọn hắn biết nhóm võ sĩ này tới đây là vì mình.
Đồ đạc trong lữ điếm rất cũ kỹ, cũng có vài món ăn thôn quê, thức ăn vừa được bưng lên thì Lao Lạp là người thứ nhất xung phong ra trận. Nàng đưa tay nắm lấy con thỏ nướng trước mặt, Địch Áo lập tức vươn tay ra khẽ vỗ trên mu bàn tay Lao Lạp một cái.
Lao Lạp biết tại sao mình bị đánh, Địch Áo và Tác Phỉ Á đã đã dạy nàng chuyện này rất nhiều lần, nhưng nàng đã dưỡng thành thói quen khó thể tiêu trừ trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cần thấy đồ ăn ngon là nàng sẽ trở lại nguyên trạng.
Lao Lạp không cam lòng rụtt tay về, sau đó nhe răng cười khúc khích nhìn về phía Địch Áo.
Địch Áo cầm lấy dao ăn và cái nĩa cắt một cái chân thỏ, sau đó kéo một đường xuống dưới róc ra một miếng thịt đặt vào trong mâm Lao Lạp.
Nói thật, mỗi lần thấy nụ cười của Lao Lạp, Địch Áo sẽ không đành lòng ước thúc Lao Lạp điều gì nữa. Nhưng không thể cứ để nàng tùy tiện như vậy, không qua bao lâu Tác Phỉ Á sẽ có thể trở thành Đại công tước, sau này sẽ có rất nhiều lần đi dự yến hội, chẳng lẽ mỗi một lần đi đều để Lao Lạp ở nhà? Hễ Lao Lạp bị bỏ quên là nàng sẽ khổ sở, bất an, Địch Áo không đành lòng nhìn thấy cảnh đó.
Bọn họ có thể hiểu cho Lao Lạp, nhưng còn những người khác? Có thể ngay mặt bọn họ sẽ không nói gì, sau lưng nhất định sẽ cổ động giễu cợt Lao Lạp. Còn Lao Lạp không hiểu nhân tình thế sự, nội tâm lại rất nhạy cảm, nàng có thể phân biệt được nụ cười thiện ý và nụ cười ác ý. Một khi những người chung quanh dùng ánh mắt giễu cợt ngó chừng nàng, nàng sẽ cảm thấy khẩn trương và thương tâm.
Bây giờ ước thúc là vì tốt cho tương lai Lao Lạp.
Sau khi Địch Áo cắt đầy nửa dĩa thịt thỏ, hắn lại cầm dao ăn và cái nĩa lên đưa cho Lao Lạp, chuẩn bị dạy Lao Lạp sử dụng bộ đồ ăn.
Thế mà Lao Lạp bưng cái khay lên, miệng mở ra thật to quét ngang một vòng quanh cái dĩa, hơn phân nửa thịt thỏ trong đó đã bị nàng hút vào trong miệng, sau đó nàng dùng sức nhai nuốt, trên mặt tràn đầy tia sáng hạnh phúc.
Địch Áo cầm dao ăn và cái nĩa dừng tại trên không trung, sau đó thở dài lắc đầu đặt bộ đồ ăn lên trên bàn, quên đi, từ từ tính tiếp vậy.
"Để ta, ta tới dạy nàng." Tác Phỉ Á cười nói, sau đó liếc sang Địch Áo: "Đàn ông các ngươi aa.a, không bao giờ đủ kiên nhẫn cả."
"Tốt, nàng tới." Địch Áo búng nhẹ ngón tay, dao ăn và cái nĩa lướt trên mặt bàn rồi dừng lại trước mặt Tác Phỉ Á.
Tác Phỉ Á lấy ra một cái khăn ăn, ở trong lữ điếm hoang dã dĩ nhiên không có thứ này, đây là Tác Phỉ Á cố ý mang theo. Sau đó nàng kéo Lao Lạp lại gần, tỉ mỉ lau vết dầu mỡ trên mặt và y phục rồi đặt dao ăn và cái nĩa vào trong tay Lao Lạp.
"Lao Lạp, học theo nè!" Tác Phỉ Á cầm lấy cái dĩa xiên một miếng thịt thỏ, từ từ đặt vào trong miệng.
Lao Lạp chớp chớp mắt nhìn sang Tác Phỉ Á, sau đó dùng cơm bộ đồ ăn bắt chước Tác Phỉ Á xiên thịt thỏ. Nhưng tướng ăn của Lao Lạp rõ ràng là vô duyên, nàng muốn xiên một lần toàn bộ thịt thỏ có trong dĩa, lại không quen sử dụng bộ đồ ăn nên mặc cho nàng cố gắng cỡ nào cũng sẽ có vài miếng thịt rơi xuống dĩa, có ý tứ nhất là nàng nhất định phải ăn sạch một lần, chỉ cần có miếng thịt nào rớt xuống nàng sẽ làm lại từ đầu.
Trải qua vài lần như vậy, rốt cuộc Lao Lạp nhíu mày phiền não, đưa mắt liếc liếc sang bên cạnh rồi cúi người há miệng hốt luôn một vòng, cái dĩa lập tức trống trơn.
Lao Lạp đắc ý liếc qua Tác Phỉ Á, ý là cách của ngươi không được, vẫn là ta lợi hại hơn.
Trên thực tế, cách ăn của Lao Lạp là thói quen sinh tồn ở trong vùng hoang dã.
Tuyệt đại đa số dã thú trong thiên nhiên rộng lớn vẫn tận lực duy trì hai phương diện, một là giao phối, hai là ăn uống. Trạng thái trong lúc giao phối và ăn uống là lúc chúng nó yếu ớt nhất, hệ số an toàn cực thấp, một khi gặp thiên địch vây bắt hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Căn cứ chuẩn tắc khôn sống ngu chết, theo dòng thời gian trôi đi lũ dã thú từ từ tiến hóa loại bỏ những kỹ năng không cần thiết, những thứ còn dư lại đều trở thành quy tắc sinh tồn.
Chỉ có nhân loại rời xa thiên nhiên nguy hiểm, sinh sống ở trong hoàn cảnh an nhàn quá lâu dần dần sinh ra biếng nhác, hoặc có thể nói là đã quên mất bản năng.
Lao Lạp còn rất nhỏ, thân thể còn chưa có phát dục hoàn toàn, vì thế hiện tại nàng không biết gì về vấn đề nguy hiểm số một, nhưng vấn đề ăn uống thì nàng luôn tuân thủ quy tắc nghiêm chỉnh. Miêu Tử cũng vậy, mỗi lần ăn uống đều cực kỳ nhanh gọn.
Tác Phỉ Á cười cười, lại cắt cho Lao Lạp một miếng thịt, lần này chỉ đúng một miếng, sau đó ra hiệu cho Lao Lạp sử dụng bộ đồ ăn.
Như vậy thì dễ làm, Lao Lạp cầm cái nĩa xỉa thẳng xuống rồi đưa vào trong miệng.
Sau đó Tác Phỉ Á lại cắt thêm một miếng, Lao Lạp cũng làm y như trước. Y Toa Bối Nhĩ ở một bên nhìn hồi lâu đột nhiên cười nói: “Sau này Tác Phỉ Á nhất định là một mẫu thân cực kỳ hợp cách."
"Ngươi nói cái gì đó?” Khuôn mặt Tác Phỉ Á chợt đỏ ửng, giơ tay lên giả bộ đánh.
"Này này, ta đang khen ngươi mà, như vậy cũng không được?" Y Toa Bối Nhĩ giả đò né sang một bên: "Ngươi nhìn đi, Địch Áo cười híp hai con mắt rồi kìa.” Tác Phỉ Á mất tự chủ chuyển tầm mắt chuyển sang Địch Áo, thật ra Y Toa Bối Nhĩ khen làm cho nàng rất sung sướng, rất kiêu ngạo, chỉ là vấn đề mặt mũi thôi. Bây giờ nàng quan tâm là Địch Áo đánh giá hành động của nàng như thế nào.
Địch Áo tức giận trợn mắt nhìn Y Toa Bối Nhĩ, hắn căn bản không có cười, đây hoàn toàn là vu khống trắng trợn mà. Nhưng chuyện này không còn đường lùi, Tác Phỉ Á là điểm yếu của Địch Áo, mỗi lần Y Toa Bối Nhĩ dùng Tác Phỉ Á làm bia đỡ đạn, Địch Áo sẽ lập tức rơi vào tình cảnh bị động.
Tác Phỉ Á đỏ mặt quay đi, nàng không để ý tới Y Toa Bối Nhĩ nữa, cứ tiếp tục dạy dỗ Lao Lạp.