Trên thực tế những Thủ hộ giả khác muốn giết chết Lao Lạp cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, thiên phú Miêu Tử tốt đến mấy thì cũng tới trình độ nhất định. Huống chi tài nguyên các bộ lạc có thể vận dụng không nhiều lắm, không thể nào sử dụng tất cả tài nguyên bồi dưỡng Miêu Tử. Tính toán như thế, nhanh nhất khoảng chừng năm, sáu mươi năm sau Miêu Tử mới có thể tiến hóa lần đầu tiên. Nhưng Lao Lạp cũng già rồi, nàng không có khả năng đợi đến lúc Miêu Tử tiến hóa lần thứ hai.
Chính là do ý thức một số kẻ hẹp hòi đã thay đổi vận mệnh Lao Lạp triệt để. Nàng ở bên cạnh Địch Áo không sợ thiếu cực phẩm mảnh vỡ tinh thần, chỉ sợ Miêu Tử ăn không vô mà thôi. Hơn nữa Ngõa Tây Lý đích thân bố trí một trận pháp ngưng tụ nguyên lực trong viện, chỉ qua vài tháng, Miêu Tử đã hấp thu nguyên lực nhiều hơn trước mấy chục lần.
Cơn lốc càng lúc càng mãnh liệt, cả rừng cây cũng bị ép nghiêng ngã tứ phía, thanh âm cành cây gãy vang lên liên tiếp, thế nhưng vị trí phong nhãn (mắt gió, tâm bão) của Lao Lạp lại vô cùng yên lặng.
Từng đạo sương mù màu trắng đục dâng lên, tiếp theo chầm chậm ngưng tụ vào trong biến thành một cái kén cao gần ba thước tản mát ra quang mang nhàn nhạt.
Vỏ kén càng lúc càng dày, mặt ngoài trơn nhẵn bóng loáng, cơn lốc xoay chung quanh đó mỗi lúc một cuồng bạo, lát sau biến thành tối đen gầm thét chấn động nhói cả tai.
Địch Áo lẳng lặng đứng cách xa hơn mười thước, kình phong mãnh liệt không thể nào tạo thành ảnh hưởng đối với hắn, chuyện này làm cho người ta sinh ra ảo giác tựa hồ Địch Áo đã biến thành hư vô, một bóng người không hề chân thật.
Qua chừng nửa canh giờ, cơn lốc đột nhiên dừng lại, ngay sau đó vỏ kén nổ vang điếc tai, bạch quang chói mắt tỏa ra chung quanh. Ngay cả Địch Áo cũng không thể mở mắt ra được.
Cơn lốc lan tràn ra bốn phía cuốn theo khói bụi bốc lên tận trời, cát sỏi cùng đá vụn, cành cây bị quét bay sạch sẽ.
Đoàn xe ở nơi xa cũng bị kình thổi trúng ngã trái ngã phải, đám người Lôi Mông, Ca Đốn xuất thủ mới miễn cưỡng ổn định xe ngựa.
Sau khi Địch Áo mở mắt ra liền thấy Lao Lạp ngơ ngác đứng cách đó không xa, hiển nhiên nàng vẫn không rõ ràng đã phát sinh chuyện gì.
Y phục trên người Lao Lạp đã bị thủng lỗ chỗ rồi, đầu cũng rối bù như tổ quạ. Nàng khẽ nâng hai tay ra trước mặt ngắm nhìn chốc lát, sau đó nắm chặt quả đấm đột ngột tung quyền.
“Vụt vụt vụt !”
Quả đấm Lao Lạp hóa thành một mảnh tàn ảnh, tiếng xé gió rít lên chói tai, đây là hiệu ứng khi lực lượng phá vợ cực hạn nhất định mới có thể sinh ra.
Sau một lát Lao Lạp thân bỗng dưng nhảy tới trước vung chân đá xoáy vài cái.
Lại tới nữa, Địch Áo cúi đầu trong lòng cười khổ không dứt, quần của Lao Lạp đã rách mướp tàn tạ cả rồi, ngay cả nội y bên trong cũng không còn nguyên vẹn. Mỗi một động tác ít nhiều gì cũng lộ ra một ít cảnh xuân, hắn cũng là nam nhân, tránh không được sinh ra vọng động, chỉ có điều hắn khống chế bản thân tốt hơn đại đa số những người khác mà thôi.
“Nàng là con gái của ta, nàng là con gái của ta !”
Địch Áo âm thầm mặc niệm trong lòng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người cuốn theo trận gió thơm lao thẳng vào trong lòng ngực hắn.
Không tốt. Địch Áo vội vàng lại bắt đầu niệm lên chú ngữ, mà hoàn Thành Tiến hóa sau Lao Lạp vẫn cái gì cũng đều không hiểu" nàng cái quả đấm của mình đưa đến Địch Áo trước mắt, đắc ý lắc lắc, sau đó liền ôm Địch Áo cổ, đần độn nở nụ cười.
Lao Lạp rất cao, cao không kém Địch Áo bao nhiêu, khuôn mặt hai người tự nhiên xáp lại gần nhau. Ánh mắt Địch Áo xuất hiện một tia hoảng hốt, trong ký ức của hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy được nụ cười nào trong sáng thuần khiết như thế.
Lao Lạp đột nhiên nhếch chân lên hôn nhẹ vào mặt Địch Áo, thật ra nàng căn bản không hiểu nhân tình thế sự, cũng không biết nụ hôn đại biểu cho cái gì. Nàng chưa từng trải qua thế tục nên linh hồn tinh khiết như nước suối nguồn vậy, hôn nhẹ Địch Áo chỉ là muốn biểu đạt nàng cao hứng mà thôi, còn có một chút đắc ý, bởi vì nàng đã lợi hại hơn trước kia.
“Ngao ô ~!”
Một tiếng gầm thét cắt ngang Địch Áo suy nghĩ, từ trong hoang mang tỉnh lại. Ánh mắt Địch Áo từ từ trở lại một màu trong suốt, sau đó tự nhiên ôm eo Lao Lạp nghiêng đầu nhìn lại.
Miêu Tử biến hóa nhiều hơn Lao Lạp, hình thể lớn hơn trước kia mấy lần, cái đuôi ở phía sau không ngừng lắc lư, kích cỡ quả chùy gai ở cuối đuôi còn to hơn quả đấm của Lôi Mông, thỉnh thoảng lóe ra hàn quang khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.
Thế nhưng chuyện đáng kinh hãi nhất là hai bên thân thể Miêu Tử lại mọc ra một đôi cánh màu xanh nhạt.
Miêu Tử chậm rãi đi tới chỗ Địch Áo và Lao Lạp, hiện tại nó đã không còn bộ dạng như mèo nữa, mà là một con Thiểm Báo đang ở trong thời kỳ trưởng thành.
Mới đi được vài bước, Miêu Tử phát hiện bên người có hai cái cánh kỳ lạ, có lẽ do vướng víu nên dừng lại cố gắng quay đầu quan sát thứ không hiểu được kia.
Sau đó Miêu Tử dùng đuôi trùy đập nhẹ vào quang dực, cặp cánh kia dĩ nhiên là thực chất tồn tại, hoàn toàn là bằng xương bằng thịt.
Miêu Tử vẫn không thể hiểu được đó là thứ gì nên hơi tức giận, hé miệng cắn xuống. Thế nhưng đôi cánh sinh trưởng ở trên người nó, mặc cho nó cố gắng thế nào cũng không thể cắn tới. Sau đó Miêu Tử liều mạng lăn lộn trên mặt đất, miệng không ngừng gầm gừ giận dữ.
Lao Lạp nhìn sang Địch Áo, cả hai cũng bị hành động ngây thơ của Miêu Tử chọc cười.
Địch Áo nhẹ nhàng buông eo Lao Lạp ra, sau đó cởi trường bào choàng lên trên người Lao Lạp.
Lao Lạp rất hưởng thụ cảm giác được Địch Áo chiếu cố, nàng cứ mỉm cười không ngừng.
Đúng lúc này Miêu Tử bỗng nhiên mở rộng hai cánh bay qua đỉnh đầu bọn họ, từ từ di chuyển ra xa. Trong chốc lát đã bay nghiêng bay ngửa đâm đầu xuống đất.
Miêu Tử không hề sợ đau, nó lập tức bò dậy thử giương động hai cánh, sau đó lại mở rộng hai cánh bay lên trời.
Thế nhưng nó cũng chỉ kiên trì nhiều hơn vài giây, sau đó lại rớt thẳng xuống đất, hiển nhiên nó còn chưa biết cách sử dụng hai cánh.
Thấy cuồng phong dữ dội đã dừng lại, đám người Tác Phỉ Á liền chạy tới xem xét tình hình, vừa nhìn thấy Miêu Tử tiến hóa, tất cả đều trợn mắt ngó chừng Miêu Tử dọa cho nó sợ hết hồn, vội vàng trong vào ngực Lao Lạp. Đoán chừng Miêu Tử còn tưởng rằng Lao Lạp có thể ôm nó như trước kia, mà Lao Lạp cũng quên mất Miêu Tử đã biến hóa lớn hơn, theo thói quen vươn tay ra đón lấy, sau đó là một tiếng ‘bịch’, Lao Lạp không dùng đủ sức lực nên thối lui một bước ngã ngồi xuống đất.
Tốc độ Miêu Tử nhanh hơn trước kia rất nhiều, đôi cánh sau lưng cũng có tác dụng nhất định. Địch Áo ở một bên âm thầm gật đầu, xem ra sau khi Lao Lạp tiến hóa thì cường độ thân thể được đề cao rất lớn, kết quả như thế làm cho hắn tương đối hài lòng.
Lúc này Miêu Tử ý thức được thân thể của mình to lớn hơn trước rồi, bộ dạng ủy khuất dùng trảo cào cào mặt đất bên cạnh Lao Lạp, từ từ di chuyển xoay quanh Lao Lạp làm ra vẻ không cam lòng.
"Đây… đây là con mèo? Nhìn thế nào cũng không khác gì Thiểm Báo?" Lôi Mông vô cùng kinh ngạc, dựa theo ý nghĩ của hắn tiến hóa chính là trưởng thành thêm một cấp mà thôi, hẳn là cùng đạo lý rắn lột da, hắn chưa bao giờ nghe nói qua yêu thú có thể tiến hóa mọc ra cánh.
"Nó vốn không phải là mèo, đây là Lôi Báo." Mạc Lâm không biết xuất hiện ở bên cạnh bọn họ từ lúc nào, ánh mắt nhìn Miêu Tử rất phức tạp.
Mạc Lâm hành động xuất quỷ nhập thần thì mọi người đã quen rồi, Địch Áo nhìn về phía Mạc Lâm hỏi dò: "Lôi Báo là loài gì? Rất lợi hại?"
"Đây không phải là vấn đề có lợi hại hay không." Mạc Lâm thở dài, cảm thấy đám người Địch Áo rõ ràng là đang phung phí của trời: "Số lượng Lôi Báo quá hiếm, thuộc về giống loài trong truyền thuyết rồi. Ta cũng chỉ đọc qua trong sách mà thôi, nghe nói sau thời Đại Tai Biến từng xuất hiện một con Lôi Báo Vương, lúc ấy nhân loại tổn thất rất nhiều cường giả mới có thể giết chết nó."
Địch Áo rất kinh ngạc, có thể được Mạc Lâm gọi là cường giả sợ rằng cũng phải là cấp bậc Võ Tôn. Theo lý thuyết yêu thú tiến hóa lên mức nào cũng không thể so sánh trí tuệ với nhân loại, chúng nó luôn luôn rơi vào thế hạ phong khi chiến đấu với con người cũng là vì thế.
Hơn nữa cường giả thời xưa không thể ngu ngốc xông lên liều mạng với Thiểm Báo Vương, hẳn là phải có kế sách chu toàn, trong đầu Địch Áo lướt qua một lượt hình ảnh đám cường giả trước kia vây công Thiểm Báo vương, dùng đủ loại biện pháp nhưng vẫn bị con yêu thú này giết chết rất nhiều người. Tính toán theo chiều hướng này thì thực lực Lôi Báo Vương cường đại vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người?
"Ta từng gặp qua Băng Xuyên Hùng Vương, quả thật là rất đáng sợ."
"Băng Xuyên Hùng Vương? Ngươi là nói ma thú của Phù Y sao?" Mạc Lâm cười cười: "So sánh với Lôi Báo Vương, chữ Vương cuối cùng của danh hiệu Băng Xuyên Hùng Vương có thể tỉnh lược rớt. Nó chỉ là một con gấu mà thôi."
Điều này cũng quá khoa trương đi? Đám người Tác Phỉ Á nghe hiểu hàm nghĩa trong lời Mạc Lâm nói, bọn họ đều không thể nào tin nổi. Thủ hạ Tái Nhân Hầu tước chính là một vị Võ Tôn cũng bị Băng Xuyên Hùng Vương đập cái gần chết, đó là vì hắn là Địa hệ võ sĩ. Nếu đổi thành Tái Nhân Hầu tước chống đỡ sợ rằng toàn thân không còn một khúc xương nào đầy đủ, nhưng nghe ý tứ Mạc Lâm thì một tồn tại khủng bố như vậy còn không bằng cái móng chân của Lôi Báo Vương?
Mạc Lâm liếc sang mấy người Tác Phỉ Á, cười cười nói: "Dĩ nhiên Lôi Báo Vương là một trường hợp đặc biệt, kỹ năng thiên phú của nó quá mức cường đại, từ xưa đến nay chỉ có một con yêu thú này có thể thả ra Chân Không kết giới. Đây chính là kỹ năng còn đáng sợ hơn cả lĩnh vực, về phần con tiểu Lôi Báo này có thể trưởng thành tới trình độ nào thì rất khó nói. Thế nhưng có thể xác định là phải cường đại hơn yêu thú bình thường rất nhiều."
Chân Không kết giới? Tất cả mọi người bao gồm cả Địch Áo ở đều hết chỗ nói rồi, bí kỹ dành riêng cho Thần Vũ Giả mà yêu thú lại có thể buông thả? Điều này hiển nhiên là cực kỳ đặc thù rồi, cường giả Thánh cấp bình thường chỉ cần bị Chân Không kết giới khóa lại căn bản chỉ có một con đường tử vong. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Miêu Tử nhất thời nóng rực, bọn họ cũng không hy vọng xa vời Miêu Tử có thể trưởng thành đến trình độ nghịch thiên kia, chỉ cần có thể xấp xỉ với Băng Xuyên Hùng Vương là bọn họ mãn nguyện rồi.
"Địch Áo, ngươi đã nhặt được bảo khố rồi." Ca Đốn hâm mộ nói với Địch Áo, hắn vừa liếc Miêu Tử vừa nhìn lại Hỏa Hống Thú của mình, hoàn toàn không thể so sánh nha! Nhớ tới bộ dạng bản thân lúc ấy ôm Hỏa Hống Thú mừng rỡ như điên, Ca Đốn cũng đỏ mặt dùm cho mình.
"Đó là Lao Lạp, không phải là của ta." Địch Áo mỉm cười lắc đầu, chậm rãi đi về xe ngựa, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ phải xung đột với Á Lực Đặc, đúng lúc có thể kiểm nghiệm lực chiến đấu của Miêu Tử rồi.
Mạc Lâm đứng tại chỗ, cau mày nói: "Địch Áo, ta nói nhiều như vậy mà ngươi vẫn muốn đi Sư Tâm đế quốc?"
"Tại sao?" Địch Áo nghi hoặc nhìn sang Mạc Lâm.
"Không phải chỉ có một mình ta có thể nhận ra Lôi Báo, loại yêu thú này rất trân quý, ta không động tâm là bởi vì ngươi. Nhưng ngươi có thể bảo đảm tất cả mọi người không động tâm sao?"
Địch Áo lâm vào trầm mặc, Mạc Lâm nói không sai, Hỏa Hống Thú của Ca Đốn dã có thể khiến cho Lộ Dịch Sĩ Bá tước nổi lên tâm tư cướp đoạt, Lôi Báo là yêu thú vô cùng thưa thớt hiển nhiên có lực hấp dẫn cao hơn Hỏa Hống Thú nhiều.
"Miêu Tử là thú thủ hộ của Lao Lạp, người khác không thể tranh giành được." Tác Phỉ Á nói.
"Ta dĩ nhiên biết nàng là người của Thủ hộ giả nhất tộc." Mạc Lâm thản nhiên nói: "Tranh giành thú thủ hộ làm gì? Chỉ cần khống chế tiểu cô nương này là có thể khống chế con yêu thú, đúng không?"
"Ở trong Sư Tâm trong đế quốc không thể nào xuất hiện chuyện như vậy" Lôi Mông bỗng nhiên mở miệng, trên mặt mơ hồ xuất hiện vài tia giận dữ.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn cũng bị ngươi điều khiển sao?" Mạc Lâm cười nhạo, hắn chỉ tương đối khách khí với Địch Áo và Tác Phỉ Á mà thôi. Còn đối với những người khác thì không có thái độ tốt như vậy.
Lôi Mông trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói: "Ta nói lại lần nữa, ở trong Sư Tâm đế quốc không bao giờ xuất hiện chuyện như vậy, cho dù là bây giờ hay là sau này."
Mạc Lâm nheo mắt lại, một khắc kia hắn phảng phất như thấy được một thân ảnh từ trên người Lôi Mông, lại liên tưởng đến tin tức từ Sư Tâm đế quốc truyền về. Trong lòng Mạc Lâm bỗng nhiên vừa động, ánh mắt cũng sắc bén hẳn lên ngó chừng Lôi Mông không tha, tựa hồ muốn thấy được cái gì đó ở trên mặt Lôi Mông.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Lôi Mông trợn mắt nhìn lại không hề yếu thế: "Ngươi không tin cũng không sao, chỉ cần Địch Áo tin tưởng là được rồi."
Tâm Địch Áo nhất thời căng thẳng cảnh giác nhìn sang Mạc Lâm, Lôi Mông hơi vô lễ rồi. Mạc Lâm dù sao cũng là một vị Thánh giả, nếu quả thật trở mặt thì nơi này không ai có thể ngăn cản hắn, lúc này Địch Áo đã bắt đầu hối hận tại sao không nói sớm cho bọn hắn biết thân phận Mạc Lâm.
Nhưng Địch Áo lại cảm thấy ngoài ý muốn chính là Mạc Lâm không hề giận dữ, ngược lại còn cười cười làm như không thèm để ý tới Lôi Mông.
"Địch Áo, ta cảm thấy Mạc Lâm nói không sai, quả thật là nguy hiểm có thể phát sinh." Tác Phỉ Á lo lắng nói.
"Tác Phỉ Á, ngươi không tin ta?" Lôi Mông không tin tưởng nhìn sang Tác Phỉ Á.
"Không, ta tự nhiên là tin tưởng ngươi, chỉ có điều chúng ta còn phải đi ngang qua Thiên Không thành, nếu quả thật xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn." Tác Phỉ Á không tiếp tục nói nữa.
Cho nên ánh mắt của mọi người đều rơi vào người Ca Đốn.
"Trời đất, Lôi Mông cũng dám cam đoan, ta có gì không dám chứ ?" Ca Đốn ngẩng cao đầu bảo đảm.
"Ca Đốn, đây cũng không phải là lúc tranh khí, ngươi thật sự có thể bảo đảm?" Y Toa Bối Nhĩ hỏi lại lần nữa.
"Tại sao Lôi Mông một câu là các ngươi liền tin tưởng, đến phiên ta thì phải hỏi qua hỏi lại chứ?" Ca Đốn lộ ra thần sắc bất mãn: "Không phải là một con Lôi Báo thôi sao, Thiên Không Thành còn không có nghèo như vậy."
"Đương nhiên là bởi vì danh dự của ca tốt hơn ngươi." Lôi Mông lập tức giơ ra bộ dạng đắc ý nói.
Đám người Y Toa Bối Nhĩ đều bật cười, hai người này đúng là trời sinh đối địch, từ trước tới giờ chưa từng bỏ qua cơ hội đả kích đối phương.
"Ngươi có danh dự cái rắm á !" Ca Đốn đã sắp sửa lên cơn rồi.
"Tốt lắm, tốt lắm, đừng cãi nhau nữa, cứ làm theo kế hoạch là được rồi." Địch Áo vội vàng kéo Ca Đốn đi ra ngoài.
Địch Áo không phải là ngu ngốc, từ trong lời nói Ca Đốn và Lôi Mông rất dễ dàng phân tích ra thế lực sau lưng hai người này nhất định không nhỏ, ít nhất phải lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều lần. Nếu không bọn họ sẽ không dám vỗ ngực bảo đảm như thế, Địch Áo tin tưởng bọn họ không thể chỉ vì mặt mũi mà làm hại bằng hữu của mình.
Mấy người Y Toa Bối Nhĩ ở phía sau liếc nhau một cái, tất cả đồng thời cười cười hiểu ý, hiển nhiên các nàng cũng cho ra kết luận giống như Địch Áo.
Mạc Lâm thở dài nhìn qua bóng lưng của mấy người trẻ tuổi. Bất Hủ Vương truyền thừa quả nhiên không thể dùng ánh mắt bình thường để nhận xét, nếu như suy đoán của hắn chính xác, Thần Vực có lẽ thật sự có hi vọng thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, Mạc Lâm bỗng nhiên sinh ra kỳ vọng, không biết Địch Áo còn có thể mang đến cho mình vui mừng gì nữa đây.
Địch Áo gặp gỡ đủ để cho tuyệt đại đa số người trên thế gian phải ngước lên hâm mộ, tiện tay giết người là gặp được Ngõa Tây Lý, có thể lạy một vị Thánh giả làm thầy. Tùy tiện nhặt được tiểu cô nương ở vùng hoang dã, sủng vật của cô bé biến hóa nhanh chóng trở thành Lôi Báo trong truyền thuyết, mà bối cảnh bằng hữu bên cạnh hắn tựa hồ một tên còn cường đại hơn một tên, làm như tất cả chuyện tốt đều vây quanh Địch Áo vậy, chuyện này cần phải có vận khí đến mức nào chứ?
Thế nhưng không ai có thể phủ nhận vận khí cũng là một loại thực lực.
Mấy người Địch Áo tiếp tục đi về hướng nam, sau khi Miêu Tử tiến hóa trong xe có vẻ hơi chật chội, đây là chuyện vô kế khả thi. Cho dù Lao Lạp không buồn ngủ cũng kiên quyết quấn lấy Địch Áo, Miêu Tử tự nhiên không rời khỏi Lao Lạp, còn Tác Phỉ Á là hôn thê Địch Áo, hiển nhiên không có đạo lý nhường vị trí lại cho người khác. Cho nên mặc dù chật chội nhưng mọi người vẫn cố gắng kiên trì, cũng may bây giờ khí trời tương đối thoải mái, không đến nổi nóng bức khó chịu.
Sau khi đoàn người Địch Áo rời đi, Á Lực Đặc không ngừng thúc ngựa chạy về phủ của mình, nơi đó là trụ sở Tác Phổ Nam tước đã bị hắn chiếm đoạt. Thật ra Ma Phi rất chán ghét Á Lực Đặc nhưng nhìn trên mặt mũi Lặc Tư Bá tước, hắn vẫn phân công hai thủ hạ chịu trách nhiệm bảo vệ Á Lực Đặc. Làm như vậy thì lực lượng trên tay Ma Phi sẽ bị phân tán nhưng không thể nào làm khác được. Bởi vì nhìn từ ngoài mặt Ma Phi coi như là khách của Lặc Tư, thực lực khách nhân quá cường đại khó tránh khỏi chủ nhân sinh ra cảm giác bất an, tình hình chính trị bên trong Công quốc đang không tốt lắm. Vào lúc này Ma Phi không muốn làm cho Lặc Tư hiểu lầm.
Á Lực Đặc tìm tới thủ hạ Ma Phi đàm luận vài câu, hai gã Cực Hạn võ sĩ này không thèm suy nghĩ gì đã đồng ý xuất thủ. Bọn họ không có hứng thú đối với mỹ nữ, cũng không muốn tranh đoạt với Á Lực Đặc, nhưng mảnh vỡ tinh thần nhất định phải thu vào tay. Căn cứ Á Lực Đặc miêu tả trong tay những tên nhà quê kia không chỉ có một khối mảnh vỡ tinh thần, như vậy mà không động thủ cướp đoạt thì quả thực là phí của trời cho rồi.
Đi hai ngày trên đường lớn bên ngoài vẫn gió yên sóng lặng, đợt tập kích mà đám người Địch Áo dự liệu vẫn không có xuất hiện. Những người khác còn dễ nói, Ca Đốn bắt đầu lộ vẻ phiền não bất an, bởi vì hắn một lòng báo thù cho Bái Tác Tư, nếu như Lặc Tư Bá tước không để lại nhược điểm, bọn họ trực tiếp đánh vào sẽ dẫn phát rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Trên đại lục có luôn có phương pháp vận hành của riêng mình, cho dù có được lực lượng áp đảo, đôi khi vẫn phải có giữ lại vài phần cố kỵ, không thể chủ quan quá mức được.
Nói trắng ra là bất kể ngươi làm chuyện gì cũng phải tìm cho bằng được một lý do, hoặc có thể nói là lấy cớ.
Mạnh như Quân Đồ Minh cũng phải suy nghĩ đến vấn đề danh nghĩa, nếu như không để thứ gì vào mắt, tự do vận dụng lực lượng của không hề kiêng sợ rất có thể làm cho chúng bạn xa lánh, thậm chí trở thành công địch của toàn bộ đại lục.