La Lặc đang nhớ lại Áo Nhĩ Sắt Nhã đột nhiên có một cổ lửa giận bùng cháy trong lòng, dùng sức ghì chặt cương ngựa, ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh ở xa xa kia, không cần biết ngươi là ai, dám tiết độc nữ thần trong suy nghĩ của mình chỉ có một kết quả, ngươi chết chắc rồi.
La Lặc là người chỉ huy vừa dừng bước, những người khác tự nhiên cũng vội vàng ngừng theo. Bọn họ kinh ngạc nhìn sang La Lặc, phải biết rằng chưa từng có ai nhìn thấy lão nhân hòa ái này nổi giận, ngày hôm nay đã phát sinh chuyện gì?
Nhưng khi bọn họ nhìn theo ánh mắt phẫn nộ của La Lặc mới hiểu được vấn đề. Mặc dù bọn họ không có cảm thụ mãnh liệt như La Lặc, nhưng dù sao đó cũng là cột mốc biên giới Thiên Không thành, đại biểu cho lãnh thổ Thiên Không thành không thể xâm phạm, không phải là chỗ cho thằng khốn nào đó leo lên ngồi.
Một số đội trưởng nhất thời lớn tiếng quát mắng, có người dẫn đầu thì đám binh sĩ tầng dưới chót tự nhiên cũng không chịu ở không, thanh âm mắng chửi nhất thời vang lên hỗn loạn, các loại ô ngôn uế ngữ như mưa rơi bay tới chỗ Địch Uy đang ngồi trên tấm bia ranh giới.
Địch Uy từ trên cao nhìn xuống đám người đang tức giận dưới đất, nụ cười trên mặt không hề giảm bớt. Một người khổng lồ sẽ cảm thấy tức giận đối với đám kiến hôi reo hò hay sao? Hiển nhiên là không, cho nên Địch Uy không hề cảm thấy tức giận, chỉ mỉm cười híp mắt tập trung lắng nghe.
Vẻ mặt Địch Uy đối với các võ sĩ quả thực sỉ nhục đến tận cùng, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ là đối phương căn bản không có xem mình ở trong mắt. Nếu như không phải là La Lặc còn chưa có nói gì, sợ rằng đã có vô số người trực tiếp xông lên giết chết cái tên không biết điều này.
So sánh với các võ sĩ cực kỳ tức giận, giờ phút này La Lặc ngược lại cố gắng trấn định tinh thần, nheo mắt đánh giá Địch Uy ở trên cao. Thực lực của hắn mặc dù không tính là cường đại, nhưng không có nghĩa là hắn không có đầu óc, đối mặt mấy vạn đại quân vẫn có thể mặt không đổi sắc, ung dung mỉm cười như thế đã nói rõ một vấn đề. Nếu như người này không phải là thằng điên, vậy thì nhất định là có chỗ dựa dẫm.
"Các hạ là ai?" La Lặc trầm giọng hỏi.
"Cuối cùng có một người bình thường xuất hiện." Địch Uy mỉm cười từ trên cột mốc biên giới nhảy xuống: "Ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ tiếp tục mắng đến sáng ngày mai chứ."
"Các hạ không muốn giải thích gì sao? Thiên Không thành tôn nghiêm không phải là người nào cũng có thể xâm phạm ." La Lặc nhìn chằm chằm vào Địch Uy, đây là một người trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi, cho dù là ăn mặc hay tướng mạo cũng không có chỗ nào xuất chúng. La Lặc cảm giác có phải là mình quá cẩn thận rồi? Bên cạnh mình chính là mấy vạn nhân mã, cho dù thực lực của đối phương biến thái cỡ nào cũng không có khả năng tạo ra chuyện gì bất ngờ.
"Ngươi muốn ta giải thích thế nào?" Địch Uy vẫn ung dung cười nói: "Nếu như ta nói, ta không muốn để cho mấy tên phế vật các ngươi đi trợ giúp lão gia hỏa Hoắc Phu Mạn, không biết ngươi có đồng ý hay không?"
Vẻ mặt La Lặc lập tức biến đổi, ánh mắt sắc như đao rơi vào người Địch Uy: "Ngươi là người của Nguyệt Ảnh đế quốc?"
Địch Uy gãi gãi đầu, bộ buồn rầu vô hạn: "Thật ra ta cũng muốn nói mình là người của Thần Vực, nhưng mà quên đi, ha hả, đoán chừng ngươi sẽ không tin tưởng."
Hai chữ Thần Vực này đã gợi lên nỗi khổ trong lòng La Lặc, sắc mặt La Lặc lạnh như băng vung roi ngựa trong tay lên, quát một tiếng: "Giết !"
Quan quân và binh lính phía sau La Lặc đã sớm vọng động lắm rồi, chẳng qua là ngại chưa có quân lệnh nên vẫn cố gắng nhẫn nại không động thủ. Giờ phút này nghe La Lặc ra lệnh nhất thời quá đỗi vui mừng, một đoàn binh lính ào tới như ong vỡ tổ, nhìn tình thế có lẽ nếu không xé Địch Uy ra thành từng mảnh nhỏ, bọn họ sẽ không cam lòng bỏ qua.
Liệt Diễm Trảm, Băng Trùy, Phong Nhận …v…v, đủ các loại bí kỹ đánh tới Địch Uy như gió bão mưa rào. La Lặc đã chuẩn bị kết thúc trò khôi này này rồi. Cho dù đối phương có thực lực Võ Tôn cũng không thể chống đỡ nổi đợt vây công này, bị đánh chết tan xác chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng mà đúng lúc này, một đạo thanh mang xẹt qua, thân thể mười mấy quan quân và binh lính ngừng lại trong phút chốc, vài giây sau mấy chục người đó như bị hút hết khí lực, chậm rãi ngã xuống mặt đất. Tất cả chỉ có nửa khúc thân thể rớt xuống, La Lặc không thể tin tưởng nổi, mở to hai mắt ra nhìn, đạo kia thanh mang lúc nãy đã chém mấy chục người thành hai khúc?
Máu tươi nóng hổi tùy ý chảy xuôi dưới đất tạo thành một dòng suối nhỉ, mùi huyết tinh nồng đậm tràn ngập trong không khí làm cho người ta có cảm giác buồn nôn.
"Thái độ của các ngươi không tốt lắm đâu !" Địch Uy bất đắc dĩ phất phất tay: "Ta chỉ đến nói đề nghị với các ngươi nói mà thôi, không cần thiết làm ra động tĩnh lớn như vậy mà?"
"Ngươi… đến tột cùng là ai?" La Lặc nhả ra từng câu từng chữ, đáy lòng lặng lẽ dâng lên một cỗ hàn ý.
"Ta là ai có trọng yếu không?" Địch Uy cười cười nói: "Bây giờ có muốn suy nghĩ lại đề nghị của ta chưa?"
La Lặc không nói gì, chỉ trợn mắt ngó chừng Địch Uy gắt gao.
Đội ngũ mấy vạn người không thể nào đồng thời đi tới biên cảnh, nhưng miệng truyền tai từ từ toàn bộ đội ngũ đều biết rõ phía trước đã xảy ra chuyện. Đại đa số võ sĩ không nhìn thấy một màn kinh khủng kia nên không có cảm giác sợ hãi, mà bị tức giận cực độ xâm chiếm đầu óc. Toàn bộ đại quân lại bị một người ngăn cản giữa đường, đối với bọn họ không thể nghi ngờ là hành vi sỉ nhục đến cực điểm.
Cảnh tượng như vậy quả thật là quỷ dị, một bên là mấy vạn người đang từ từ tụ tập, mà bên kia chỉ có mỗi Địch Uy cô đơn đứng đó. Nếu chỉ tính từ số lượng thì tạo thành cảm giác y như là châu chấu đá xe.
Thế mà bên phía một người là Địch Uy lại hoàn toàn không có giác ngộ về phương diện này, trên mặt vẫn nở nụ cười chán ghét như cũ, ánh mắt nhìn La Lặc rất là vui vẻ: "Đã suy nghĩ kỹ chưa? Thời giờ của ta rất có hạn, nếu ngươi còn không cho ra quyết định, ta đây cũng không ngại lựa chọn dùm cho ngươi."
La Lặc lạnh lùng nói: "Không ai có quyền lợi lựa chọn thay võ giả Thiên Không thành."
“Đúng là ta không quyền." Địch Uy nhún vai bất cần: "Thế nhưng ta có thực lực, đây chính là chênh lệch giữa ta và các ngươi."
"Vậy hãy để cho ta xem thực lực của ngươi lúc đối mặt mấy vạn đại quân có thể làm được gì!" La Lặc trì hoãn lâu như vậy là đang chờ đợi đại quân tụ họp lại một chỗ. Cho dù đối phương là cường giả Thánh cấp, một khi quân đội hình thành đủ số lượng sẽ có thể bù đắp lại hoàn cảnh xấu. Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán trên lý luận, nhưng bất kể kết quả như thế nào, La Lặc đều phải làm như vậy, nếu không hành động lần này của Thiên Không thành sẽ biến thành một trò cười khắp thiên hạ.
Theo La Lặc ra hiệu, mấy vạn đại quân đã tụ họp ở chung một chỗ chậm rãi di động, hai cánh từng bước đẩy mạnh tới bao vây Địch Uy vào giữa.
Địch Uy liếc nhìn đám người chi chít bốn phía, nở nụ cười bình thản: "Ta đã nói qua, tất cả những tên này đều là phế vật, tại sao ngươi không muốn đối mặt với thực tế nhỉ?"
Nhìn vẻ mặt Địch Uy bình chân như vại, La Lặc mơ hồ cảm giác mình đã bỏ sót điều gì đó, nhưng tình thế trước mặt tên đã lắp vào cung rồi, không phát không được. La Lặc hung hăng vung roi ngựa lên: "Không tiếc bất cứ giá nào, giết cho ta !"
Các võ sĩ bỗng nhiên đồng thời rống to giận dữ, thanh âm vang dội kinh thiên động địa. Địch Uy nói năng đã vũ nhục tôn nghiêm của bọn họ, giờ phút này lửa giận đã bao trùm tâm trí mọi người, không còn ai nghĩ đến chuyện hạ thủ lưu tình nữa. Mấy vạn người tạo thành vòng vây công tới, mặc dù không thể nào đồng thời xuất thủ, nhưng trong nháy mắt cũng có ít nhất ngàn người cùng nhau phát động công kích. Một vài võ giả thực lực mạnh hơn thậm chí bay lên trên trời buông thả bí kỹ. Trong lúc nhất thời trên trời dưới đất hiện lên cảnh tượng vô cùng hoành tráng, đủ các loại bí kỹ tạo thành cuồng phong mưa bão ập xuống đầu Địch Uy.
Thế mà Địch Uy ở trong vòng vây lại không hề đổi sắc, chậm rãi giơ tay lên, nơi đầu ngón tay có một luồng thanh mang chợt lóe. Chốc lát sau thanh mang bỗng nhiên nở rộ lấy thân thể Địch Uy làm trung tâm, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.
Trong nháy mắt thanh mang nở rộ, trí nhớ trong đầu La Lặc rốt cuộc tỉnh lại, đó một đêm từ nhiều năm trước, đồng dạng cũng là một luồng thanh mang ánh sáng ngọc như thế này đã đánh nát tín niệm cả đời La Lặc. Đêm hôm đó, Áo Nhĩ Sắt Nhã thanh xuân bất lão vẫn lạc.
Cảm thụ được nguyên lực dao động vừa xa lạ vừa quen thuộc này, La Lặc tin tưởng rằng con ác ma của quá khứ lại xuất hiện ở trước mặt mình lần nữa.
La Lặc phản ứng đầu tiên là nhảy xuống ngựa lăn tròn dưới mặt đất, đồng thời rống to tê tâm liệt phế: "Mau tránh ~!"
Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi, vô số bí kỹ bay múa đầy trời đều bị chặt đứt trong phút chốc, các võ sĩ đứng ở phía trước đội ngũ cơ hồ đều bị liên lụy, thanh mang dễ dàng xuyên thấu thân thể những người này đẩy thẳng vào trong quân trận.
Phàm là vật thể bị thanh mang chạm vào, cho dù là thân thể võ sĩ khoẻ mạnh hay là chiến mã cao lớn, tất cả đều bị thanh mang xuyên qua cơ thể yếu ớt như rơm như rạ. Thậm chí có người không kịp cảm giác đau đớn, hoảng sợ nhìn thấy thân thể của mình phân làm hai khúc, máu tươi nóng hổi từ trong thân thể tuôn trào ra, nhiễm đỏ mảnh đất dưới chân bọn họ.