Đại đa số mọi người có ấn tượng với Lan Bác Tư Bản là một người hiền lành không thích tranh giành quyền thế, rất ít người có thể nhìn thấy một mặt quyết định sát phạt khác của Lan Bác Tư Bản. Lần đầu tiên Lan Bác Tư Bản hiển lộ ra tâm thái quyết đoán này là khi Quân Đồ Minh tiến công Thần Vực. Lúc ban đầu tất cả mọi người nghĩ là Lan Bác Tư Bản sẽ dẫn theo cường giả Thần Vực nhất quyết tử chiến với Quân Đồ Minh. Nhưng mà không ai lường trước được Lan Bác Tư Bản lại lựa chọn rút lui, chỉ có số rất ít người không nghe lệnh Lan Bác Tư Bản, cố ý muốn sống chết cùng Thần Vực thì đã chôn thây trong trận chiến đó rồi.
Lúc ấy rất nhiều người đều cho rằng Lan Bác Tư Bản nhát gan, vô năng, gan nhỏ như chuột, mà sự thật chứng minh Lan Bác Tư Bản quyết định như vậy là rất sáng suốt. Dưới tình huống Sư Tâm đế quốc và Thiên Không thành đều lựa chọn đứng nhìn, chỉ dựa vào lực lượng Thần Vực quả thật không thể nào địch nổi Quân Đồ Minh đang lên như mặt trời ban trưa. Dĩ nhiên, nếu Lan Bác Tư Bản lựa chọn quyết tử không lùi, Quân Đồ Minh muốn thắng được trận chiến kia nhất định phải trả một cái giá rất lớn, nhưng chắc chắn kết quả cuối cùng sẽ không thay đổi.
Kẻ hối hận nhất khi muốn thấy Quân Đồ Minh và Lan Bác Tư Bản lưỡng bại câu thương chính là Sư Tâm đế quốc và Thiên Không thành, nếu sớm biết Lan Bác Tư Bản sẽ lựa chọn rút lui, bọn họ tình nguyện liên thủ với Thần Vực ngay lúc đó. Bởi vì tuy lúc đó Nguyệt Ảnh đế quốc có lực lượng khổng lồ, nhưng thực lực Quân Đồ Minh không phải là không thể chiến thắng.
Lan Bác Tư Bản lựa chọn bảo lưu phần lớn lực lượng của Thần Vực, mặc dù phải chạy trốn ra chân trời góc biển nhưng không có người nào dám quên sự hiện hữu của bọn họ.
Trầm mặc một lúc lâu, lão giả kia nhìn thoáng qua những người khác rồi chậm rãi nói: "Nếu Lan Bác Tư Bản đại nhân đã có quyết tâm như vậy, như vậy chúng ta cũng nên suy nghĩ chu toàn mới đúng."
Một người trung niên dáng vẻ phong trần nói: "Nếu như mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, ta dĩ nhiên không phản đối."
Những người khác cũng vội vàng tỏ thái độ, nhưng đều là cùng một ý tứ, đó là không ai chịu lỗ lả, nếu ngươi phái ra bốn Thánh Vũ Sĩ thì chúng ta tuyệt đối không phái ra năm.
Lan Bác Tư Bản cũng rõ ràng điều này, muốn tất cả những người này chân chính bỏ xuống tất cả tư tâm căn bản là không thể, có thể đạt được kết quả như hiện tại đã rất khó rồi, vì thế hắn mở miệng nói: "Các vị có tâm ý là được rồi, trên thực tế đây không hẳn là trợ giúp Hoắc Phu Mạn, mà cũng là đang giúp bản thân chúng ta. Về phần nên xuất động nhân thủ như thế nào, các vị cứ từ từ thương lượng.”
Lão giả cười khổ nói: "Để cho Lan Bác Tư Bản đại nhân chê cười, nhưng ngài yên tâm, chúng ta sẽ cho ra phương án tốt nhất, trước tiên phải phái ra một phần lực lượng chạy ra tiền tuyến.”
Lan Bác Tư Bản gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền các vị, chuyện này đang rất cấp bách, hi vọng các vị có thể lấy đại cục làm trọng.” Các đại nhân vật kia đồng thời gật đầu xác nhận, ích kỷ thuộc về ích kỷ, bọn họ cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của cuộc chiến tranh này. Nhất là Lan Bác Tư Bản đã nói ra quyết tâm như thế, lúc này nếu có ai nêu ra ý kiến phản đối chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị mọi người phỉ nhổ.
Sau khi Lan Bác Tư Bản rời khỏi tốp thứ Ngõa Tư sơn, các đại nhân vật của Thiên Không thành không có nuốt lời, mỗi gia tộc phái ra một quân đội số lượng chừng năm ngàn, lấy Cực Hạn võ sĩ cấp thấp làm chủ đạo chạy tới chiến trường nam bộ Sư Tâm đế quốc. Mặc dù đối với cuộc chiến tranh này, cho dù đưa hết toàn bộ những võ sĩ này đầu nhập chiến trường cũng không thể dẫn đến tác dụng quyết định, nhưng hành động này truyền đạt ra ngoài một ý nghĩa, đó là Thiên Không thành rốt cuộc đã gia nhập vào trận chiến này.
Về phần cường giả cao cấp trong các gia tộc nhất định phải xuất động, nhưng trong khoảng thời gian này không thể nào đạt thành hiệp nghị làm cho tất cả mọi người cùng hài lòng, vì thế chuyện này gấp không được, chỉ có thể từ từ bàn tính cho kỹ
Đội ngũ mấy vạn người cùng tiến lên, chuyện tiếp liệu đương nhiên là vấn đề lớn nhất, cũng may nội tình các đại gia tộc coi như đủ thâm hậu, trên phương diện này lại không có gì tranh chấp, cộng thêm các gia tộc nhỏ nhóm vội vàng hưởng ứng, lần lượt phái ra đoàn võ sĩ với nhân số không đồng nhất tụ tập vào trong đội ngũ. Đây là chuyện rất bình thường, không có gia tộc nhỏ nào có khả năng hoàn toàn tồn tại độc lập, chung quy vẫn phải dựa vào một phương nào đó, các đại gia tộc cũng đã tỏ thái độ, bọn họ tự nhiên phải nghe theo.
Hơn mười ngày sau, quân đội Thiên Không thành đông nghìn nghịt đã chạy tới biên giới Thiên Không thành, lại xuyên qua lãnh địa mấy tiểu công quốc là có thể tiến vào cảnh nội Sư Tâm đế quốc.
Trong một khu rừng rậm gần biên giới Thiên Không thành, Địch Uy lười biếng nằm trên một cành cây, hắn đã chờ ở chỗ này hai ngày. Hắn đã nhận được tin tức Thiên Không thành xuất binh cứu viện, điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn, nhưng việc làm cho hắn không hài lòng là bên kia chỉ phái ra mấy nhóm binh làm pháo hôi thì có thể tạo ra tác dụng gì đây?
Đội ngũ mấy vạn người nhìn qua đội hình có vẻ khổng lồ, nhưng trên thực tế chỉ cần xuất động mấy cường giả Thánh cấp là hoàn toàn có thể đánh tan trong nháy mắt.
“Đúng là không có thành ý mà.” Địch Uy thở dài ở trong lòng, dứt khoát nhắm mắt lại, xem bộ dáng là chuẩn bị ngủ một giấc rồi lại nói sau.
Thời gian trôi qua không lâu lắm, Địch Uy bỗng nhiên mở mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ, quân địch rốt cuộc đã tới.
Mặt đất rung động từng hồi, sau đó biên độ từ từ tăng lên, tiếng vó ngựa ùng ùng ở phương xa vang lên liên tục, bụi đất tung bay cơ hồ che phủ cả bầu trời.
Địch Uy từ trên cành cây nhảy xuống, ung dung đi ra khỏi khu rừng, lúc này đã có thể thấy trên đường chân trời ở phương xa hiện ra vô số điểm đen chi chít, hẳn là chỉ cách nơi này một đoạn thời gian ngắn.
Địch Uy thở dài lần nữa, đã chờ hai ngày rồi nên cũng không vội vã thêm một lát. Hắn đứng tại chỗ đánh giá bốn phía một vòng, chỉ có cột mốc biên giới là có thể nhìn thấy dễ dàng. Địch Uy tung mình nhảy lên trên tấm bia, đặt đít ngồi xuống không chút khách khí, hai chân đung đưa tới lui, bộ dáng vô cùng nhàn nhã.
Lần này Thiên Không thành hành động là do một vị lão giả tên là La Lặc dẫn đội, thân phận lão nhân này tương đối đặc thù. Hắn đã từng là quản gia của Áo Nhĩ Sắt Nhã, tính cách luôn luôn hòa thuận với mọi người. Lúc Áo Nhĩ Sắt Nhã còn sống, hắn quan hệ với các thế lực không tệ. Cho nên, mặc dù thực lực La Lặc chỉ là Võ Tôn cao cấp, còn chưa đạt tới cảnh giới Thánh giả, nhưng ở trong Thiên Không thành có danh vọng rất cao. Tuy hắn không thuộc về gia tộc nào nhưng cũng có lực ảnh hưởng nhất định, có lẽ một điểm trọng yếu nhất là hắn không thể tạo thành uy hiếp với bất kỳ thế lực nào.
Địa vị La Lặc được tạo thành từ mức độ tôn kính của mọi người đối với Áo Nhĩ Sắt Nhã, tính cách không tranh quyền thế cũng góp phần không nhỏ ở trong đó.
Chính là vì điểm này, các gia tộc thỏa hiệp cho ra kết quả là La Lặc làm người chỉ huy hành động lần này, như vậy sẽ không có ai lên tiếng dị nghị.
Đối với La Lặc thì danh hiệu người chỉ huy này có cũng được mà không có cũng không sao, thực lực hiện tại đã là phát triển cực hạn của hắn. Trải qua nhiều năm giữ vững trạng thái, dã tâm của hắn đã tiêu hao hầu như không còn rồi. Bây giờ hắn chỉ muốn an an ổn ổn vượt qua nửa đời còn lại. Nhưng tựa hồ có một số thấy hắn thanh nhàn quá thì phải, bỗng dưng ném cho hắn cái vị trí này. Trong lòng La Lặc rõ ràng đó không phải là muốn hắn làm gì, mà là bọn họ cần có một người giống như hắn để thăng bằng quan hệ giữa các đại gia tộc.
Nhìn cột mốc biên giới ở nơi xa, tâm thần La Lặc đột nhiên hoảng hốt một trận, kể từ khi đi theo Áo Nhĩ Sắt Nhã tới Thiên Không thành, bản thân hắn đã vài chục năm không rời khỏi mảnh thổ địa này rồi. Nói thật ra, La Lặc cũng là người của Thần Vực, nhưng sau khi Áo Nhĩ Sắt Nhã bị buộc rời khỏi Thần Vực, trong lòng La Lặc đã hoàn toàn cắt đứt mối ràng buộc với Thần Vực, không có nửa điểm liên quan nào hết. Hắn chỉ là quản gia của Áo Nhĩ Sắt Nhã, chứ không còn là La Lặc của Thần Vực.
Dĩ nhiên sẽ không có ai để ý cách nhìn của một tiểu nhân vật, ngay cả Lan Bác Tư Bản cũng hoàn toàn quên mất ở trong Thiên Không thành còn có một La Lặc đi ra từ Thần Vực.
Hoặc là Lan Bác Tư Bản cố ý quên lãng một đoạn lịch sử đáng buồn kia.
Mấy chục năm trước, La Lặc đi theo Áo Nhĩ Sắt Nhã xuyên qua cột mốc biên giới bước chân vào lãnh địa Thiên Không thành. Chuyện đã quá lâu nhưng cột mốc biên giới vẫn nằm ở đó như cũ, chủ nhân của hắn đã biến thành một nắm cát vàng, cảm xúc trong lòng La Lặc ngổn ngang trăm mối, trên mặt đầy nếp nhăn từ từ hiện lên ký ức xa xưa.
Tốc độ đội ngũ tiến lên không hề chậm lại, đội ngũ mấy vạn người xếp thành một con trường long nhìn không thấy điểm cuối, từ từ di chuyển tới tiếp cận biên cảnh.
Theo khoảng cách dần dần đến gần, La Lặc bỗng nhiên giật mình ngạc nhiên, con ngươi chợt thu nhỏ lại, đó là cái gì? Mặc dù La Lặc lớn tuổi nhưng hắn tự hỏi nhãn lực còn không có bị vấn đề, ở trên tấm bia ranh giới trên rõ ràng là đang có một người ngồi thì phải ? Đáng chết, nơi đó là chỗ ngươi có thể ngồi?