Lôi Mông cũng nhìn thấu dụng ý Ca Đốn, mỉm cười xấu xa bước lên nói hùa theo: "Ca Đốn nói không sai, dám làm thì dám chịu, huống chi đây không phải là đại sự, nam nhân nào chẳng có tính này, ta tin tưởng Tác Phỉ Á sẽ có tha thứ cho ngươi."
“Tin tưởng cái rắm !” Địch Áo thật sự bất đắc dĩ nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Từ trên vẻ mặt Tác Phỉ Á thì nhìn không ra biểu tình gì cả, trước sau vẫn bình thản như một, phảng phất như nàng chưa từng nghe thấy gì, chỉ nhẹ giọng nói: "Chúng ta tới là để gọi các ngươi qua bên kia, các bạn học của ta muốn gặp các ngươi."
Địch Áo thở phào nhẹ nhỏm, hoàn hảo, xem ra Tác Phỉ Á rất có lòng tin đối với mình.
Nhưng câu nói kế tiếp của Tác Phỉ Á lại tràn đầy mùi vị uy hiếp: “Những nữ tử ở bên kia dễ nhìn hơn."
Nói xong Tác Phỉ Á cũng không thèm để ý mấy người Địch Áo phản ứng ra sao, lập tức xoay người rời đi. Y Toa Bối Nhĩ và mười mấy nữ tử cười cười nói nói đuổi theo phía sau, lúc rời đi vẫn không quên liếc đám người Địch Áo, ý tứ trong ánh mắt kẻ ngu cũng có thể hiểu được.
"Các ngươi hài lòng chưa?" Địch Áo cười khổ nói với hai tên bạn xấu.
Ca Đốn và Lôi Mông gượng cười, không hẹn mà cùng nhau quay đầu sang nơi khác làm như không nghe thấy gì hết.
"Đi thôi, qua đó xem thế nào." Địch Áo thở dài.
"Ngươi định đi thật à?" Ca Đốn kinh hãi hết hồn, hắn đã có thể dự liệu được kết quả nếu đi qua bên kia, cả đám không bị biến thành ‘sắc lang’ mới là lạ.
"Dĩ nhiên các ngươi có thể lựa chọn không đi, tiếp tục lưu lại nơi này là được rồi." Địch Áo cười cười cổ quái, không cần để ý tới hai tên này nữa, vừa xoay người bước đi vừa ném lại một câu: "Có lẽ ta sẽ nói chuyện với Y Toa Bối Nhĩ."
Hai người Ca Đốn và Lôi Mông đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau, bọn họ không hiểu Địch Áo có ý gì.
"Ngươi có cảm thấy hắn cười rất kỳ quái?"
"Không sai, nhất định là có vấn đề."
Hai người suy nghĩ hồi lâu cũng không thể cho ra kết luận, qua một lúc sau Ca Đốn mới bừng tỉnh đại ngộ hét lên: "Nguy rồi, đi mau."
"Tại sao?" Lôi Mông vừa theo sát Ca Đốn vừa hỏi gấp.
"Ngươi quên chúng ta từng đàm luận Y Toa Bối Nhĩ thế nào rồi à?"
"Vậy thì thế nào? Nàng không thể nào biết được." Lôi Mông lầm bầm một câu, dần dần đi chậm lại.
“Ngươi đừng quên Địch Áo." Ca Đốn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên kia là người hoàn toàn không có phong độ, lúc nãy chúng ta cố ý kéo hắn vào vũng bùn, bây giờ hắn nhất định sẽ trả thù chúng ta."
"Địch Áo không vô sỉ như ngươi nói đâu?" Lôi Mông hơi hơi hồ nghi, nhưng vừa nói ra miệng, hắn liền nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, sau đó im lặng chạy theo Ca Đốn. Hắn và Ca Đốn vừa mới hãm hại Địch Áo xong, Địch Áo hoàn toàn có lý do phản kích.
Lúc này cảnh tượng ở giữa quảng trường không giống như Ca Đốn tưởng tượng.
"Hai người kia đâu?" Tác Phỉ Á thấy Địch Áo tới mỉm cười tiến lên nghênh đón, nhẹ nhàng khoác tay Địch Áo, thật ra Tác Phỉ Á để ý đến những lời kia, các nam nhân ngồi cạnh nhau hàn huyên chủ đề nữ nhân là rất bình thường. Mấu chốt vấn đề là bên cạnh đang có rất nhiều đồng học, vì thế Tác Phỉ Á hơi khó xử, phải giả lơ như không biết.
"Bọn họ hả?" Địch Áo cười cười nói: "Bọn họ sắp sửa chạy tới đây gặp các ngươi."
"Tại sao?" Y Toa Bối Nhĩ tò mò hỏi, sau đó cười cười nói: "Chẳng lẽ là vì câu nói của Tác Phỉ Á?"
Các nữ tử đứng cạnh cũng cười theo, không thể khoa trương như vậy chứ, nghe được bên này có nữ tử xinh đẹp liền chạy tới, ngay cả biểu hiện cũng không để ý? Ở trong lễ hội thế này lại cắm đầu chạy tới? Các nàng đúng là không tin.
Nhưng mà sau một lát, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn ra xa xa, bọn họ thấy hai thân ảnh đang lao đến cực nhanh, dĩ nhiên ‘cực nhanh’ ở trong trường hợp này chỉ là tương đối, ít nhất là trong lúc diễn ra yến hội sẽ không có ai ‘bước đi’ với tốc độ như vậy.
"Ha ha, rốt cuộc tìm được ngươi rồi, Địch Áo." Giọng Ca Đốn nói có vẻ quá khoa trương, rõ ràng là mấy phút trước đã gặp Địch Áo, thế mà hắn lại nói y như cả ngày không gặp vậy.
"Tìm ta có việc?" Địch Áo làm bộ kinh ngạc hỏi.
"Ừ ừ, có chuyện phải thương lượng với ngươi một chút." Lôi Mông vừa nói vừa liếc qua vẻ mặt Y Toa Bối Nhĩ, cố gắng nhận ra rốt cuộc Địch Áo đã chửi bới hay nói xấu gì bọn họ hay không.
Vô tình biểu hiện của Lôi Mông và Ca Đốn vừa vặn đúng với lời Y Toa Bối Nhĩ nói lúc nãy, các nữ tử không nhịn được đều bật cười thành tiếng.
"Tại sao?" Ca Đốn và Lôi Mông không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vã hỏi lại.
"Các ngươi lấy cớ quá dở." Tác Phỉ Á dở khóc dở cười, trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải để cho Địch Áo cách xa hai tên này một chút, nếu không sớm muộn gì cũng phải học xấu.
Ca Đốn và Lôi Mông bị các nữ tử cười chế giễu làm cho vô cùng lúng túng, bất đắc dĩ hơn nữa chính là bọn họ không biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Hai người đồng thời dời ánh mắt lên trên người Địch Áo, nhất định là do tên này nói gì đó, bằng không chuyện này nhất định sẽ không phát sinh.
Địch Áo phất tay ra vẻ vô tội, quả thật hắn không làm gì cả, chỉ nói có một câu mà thôi, là do Ca Đốn và Lôi Mông phối hợp hành động quá tốt.
Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp bỗng nhiên vang lên phía sau lưng mọi người: "Ngươi chính là Địch Áo?"
Đám người Địch Áo xoay người nhìn lại thì thấy Khoa Lâm mặt mày xanh mét đứng đó, phía sau Khoa Lâm là bảy, tám lão giả mặc y phục đắt tiền. Sắc mặt bọn họ rất khó coi, trong mắt chứa đầy lửa giận lạnh lùng ngó chừng Địch Áo.
Y Toa Bối Nhĩ nhìn Khoa Lâm, rồi lại nhìn những lão giả kia, khe khẽ thở dài một tiếng, nàng biết Khoa Lâm mang theo trưởng bối trong nhà tới tìm phiền toái. Cho nên Khoa Lâm xong đời, gia tộc của hắn cũng tiêu rồi. Nhã Duy Đạt cố ý che giấu tin tức là vì thử dò xét phản ứng của bọn hắn, hiện tại gia tộc Khoa Lâm đã lãng phí cơ hội cuối cùng.
"Có việc?" Địch Áo kinh ngạc chuyển tầm mắt về phía đối phương, Thánh Đế Tư thành có thể giành được đại thắng là nhờ Ngõa Tây Lý xuất thủ, vào lúc này Khoa Lâm còn dám tới tìm phiền toái chẳng phải là điên rồi sao?
Nhìn vẻ mặt vô tội của Địch Áo, Khoa Lâm giận quá thành cười, quát lớn: "Ha ha, không phải là ngươi đã quên những gì đã nói rồi chứ? Cách Lý Phỉ Tư bây giờ đang nằm ở trên giường sinh tử không biết, ngươi lại dám nghênh ngang xuất hiện ở nơi này, đúng là không thèm đặt Thánh Đế Tư thành vào trong mắt mà."
Địch Áo cười cười: "Thì ra Khoa Lâm các hạ có thể đại diện cho toàn bộ Thánh Đế Tư thành."
"Nếu như Khoa Lâm không thể, vậy thì thêm chúng ta nữa thì sao?"
Theo một thanh âm trầm đục vang lên, một gã đại hán trung niên từ trong đám người đi tới trước mặt Địch Áo, ánh mắt ngó chừng Địch Áo không thèm che dấu địch ý.
Y Toa Bối Nhĩ dứt khoát quay đầu xoay sang một bên không đành lòng nhìn nữa. Tên Khoa Lâm ngu xuẩn lại kéo cả người nhà Cách Lý Phỉ Tư tới nơi này, nhìn bộ dáng hắn quyết tâm muốn gây chuyện lớn rồi.
Chỉ có điều Khoa Lâm nhất định không bao giờ ngờ được bởi vì hắn phạm sai lầm một lần lại mang đến cho gia tộc của hắn tai họa ngập đầu.
Địch Áo lẳng lặng đánh giá những người mới tới, đối phương khoảng hai mươi mấy người, ai nấy đều mang thần sắc oán giận, bộ dạng y như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Hình như hắn chưa từng đắc tội nhiều người như vậy mà?
"Bọn họ là người nhà Cách Lý Phỉ Tư." Tác Phỉ Á nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Địch Áo.
Giờ phút này mọi người ở chung quanh đã chú ý tới không khí bên này có điểm khác thường, bốn phía từ từ yên tĩnh lại. Phần lớn ánh mắt nhìn về phía Khoa Lâm mang theo một tia thương hại, chọc ai không tốt, tại sao lại gây sự với đệ tử Thánh giả chứ? Không phải là ngại mạng mình quá dài hay sao?
Đại hán trung niên thấy Địch Áo im lặng đứng tại chỗ, còn tưởng rằng Địch Áo sợ hãi, không khỏi cười lạnh nói: "Ta sẽ mang tên này đi, máu Cách Lý Phỉ Tư không thể chảy vô ích, hắn nhất định phải trả giá cho hành vi ngông cuồng của mình. "
Hắn nói lời này là đang nhắc nhở những người chung quanh, nếu như có ai muốn can thiệp sẽ phải nghĩ đến hậu quả đối địch với gia tộc hắn, đồng thời cũng nói ra chính nghĩa của mình.
Phí sau gã đại hán trung niên chợt có mấy người lao tới Địch Áo.
Địch Áo bình thản đứng đó, người nhà Cách Lý Phỉ Tư không nói đạo lý như vậy sao? Nếu đã thế một hồi động thủ cũng không cần phải do dự gì nữa.
Ca Đốn và Lôi Mông lập tức biểu lộ lập trường của mình, Lôi Mông trực tiếp thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ chuẩn bị chiến đấu, Ca Đốn ngẩng đầu huýt sáo, ngay sau đó mọi người nghe thấy một tiếng gầm thét từ phương xa vọng lại. Sắc mặt bọn họ đồng thời biến đổi, những người đứng ở nơi này đều đã chiến đấu với các bộ lạc võ sĩ trong thời gian rất dài, nên vô cùng rõ ràng chỗ đáng sợ của yêu thú.
Tác Phỉ Á vẫn lẳng lặng đứng cạnh Địch Áo, thần sắc bình tĩnh nói rõ ý định sẵn sàng cùng tiến cùng lùi với Địch Áo.
Mấy người kia thấy tình hình như thế thì quay đầu nhìn lại gã đại hán trung niên, đạo sư Tác Phỉ Á là Lâm Tái, bọn họ không thể làm bừa được.
"Chân thành khuyên các ngươi một câu, tốt nhất là vui vẻ hợp tác, nếu không ta cũng không ngần ngại giết người ngay tại chỗ này.” Đại hán trung niên nói rất chậm, nghe giống như khuyên nhủ mấy người Địch Áo, kì thực là cố ý chọc giận bọn họ. Nếu như Địch Áo phản kháng thì quá tốt rồi, sau này cho dù xảy ra chuyện gì Lâm Tái cũng không có lý do gây phiền toái cho bọn họ.