"Sau khi Quân Đồ Minh thả ra nguyên lực, lấy hắn làm trung tâm trong phạm vi nghìn thước sẽ tràn ngập một loại hơi nước kỳ lạ, sau đó từ từ ngưng tụ thành Trọng Thủy. Chỉ cần bước vào phạm vi đó sẽ bị Trọng Thủy bám vào người, sau đó thể trọng nhanh chóng tăng lên gấp trăm lần, nghìn lần. Cho dù là Thần Vũ Giả cũng sẽ bị sức nặng đè chết."
Địch Áo nghe mà trợn mắt líu lưỡi, trong tương lai hắn bắt buộc phải tỷ thí với quái vật đáng sợ như vậy? Phạm vi nghìn thước?? Cho dù hắn dùng biện pháp gì cũng không thể nào tránh thoát hơi nước lượn lờ, chưa nói tới tới phải tiếp cận đối thủ.
"Rất nhức đầu? Có phải cảm thấy Quân Đồ Minh không thể nào bị đánh bại hay không?" Ngõa Tây Lý cười mị mị, híp hai mắt lại hỏi một câu.
Địch Áo đau khổ gật đầu, nếu như lực lượng Quân Đồ Minh cường hãn như lời Ngõa Tây Lý nói, hắn chỉ có thể nhượng bộ lui binh mà thôi.
"Đó là chuyện của ngươi.” Ngõa Tây Lý nói: "Ta đã cực khổ cả đời, không còn đủ thời gian để lưu ý quá nhiều chuyện, ừ, cảm giác lười biếng rất là thoải mái, ha hả!”
"Lão sư, nếu Quân Đồ Minh là Thủy hệ Thần Vũ Giả, vậy thì tại sao ngài giết Áo Nhĩ Sắt Nhã đoạt Phi Viêm chiến thương làm gì?" Địch Áo đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Phi Viêm chiến thương là thần khí Hỏa hệ hoàn toàn không có ý nghĩa đối với Quân Đồ Minh.”
“Không sai, có thể nghĩ tới điểm này đúng là rất thông minh." Ngõa Tây Lý cười nói: "Áo Nhĩ Sắt Nhã cầm Phi Viêm chiến thương trong tay sẽ có uy năng quét ngang thiên hạ." Quân Đồ Minh đại đế lo lắng Trọng Thủy lĩnh vực của mình không ngăn nổi Thiên Hỏa của Áo Nhĩ Sắt Nhã. Cho nên hắn luôn né tránh phát sinh xung đột với Thiên Không Thành."
"Bây giờ Phi Viêm chiến thương đang ở đâu?" Địch Áo lập tức dâng cao tinh thần.
"Không biết." Ngõa Tây Lý chậm rãi nói: “Quân Đồ Minh vốn muốn giao Phi Viêm chiến thương cho Tháp Sâm Đặc, Tháp Sâm Đặc là đệ nhất Thần Vũ Giả Hỏa hệ dưới trướng Quân Đồ Minh, xếp hạng thứ hai là Thần Vũ Giả Địa hệ, Lai An. Ta nhớ từng nói qua cho ngươi, hai người bọn họ liên hiệp buông thả Hợp Kích Kỹ được gọi là siêu hạn kỹ có uy lực mạnh nhất thế giới."
"Diệt Tuyệt?" Địch Áo lập tức nghĩ tới chiêu này.
"Đúng là bọn họ." Ngõa Tây Lý nói.
"Tháp Sâm Đặc cầm?" Địch Áo lẩm bẩm.
"Ngươi rất thông minh." Ngõa Tây Lý lộ ra thần sắc vui mừng, nói tiếp: "Thoáng cái đã tìm ra điểm tối trọng yếu, Quân Đồ Minh rõ ràng đã đáp ứng giao Phi Viêm chiến thương cho Tháp Sâm Đặc, sau đó lại nuốt lời. Mặc dù Tháp Sâm Đặc không có biểu lộ bất kỳ oán hận, vẫn hiệu lực trung thành cho Quân Đồ Minh y như trước kia. Nhưng trong lòng hắn thật sự không có bóng ma, không có nghĩ gì hết sao? Địch Áo, pháo đài chắc chắn nhất thường thường là bị phá hư từ bên trong, đáng tiếc, sau khi ta bắt đầu chạy trốn mới nghĩ tới điểm này."
"Ta nghĩ không ra, nếu Phi Viêm chiến thương không hữu dụng đối với Quân Đồ Minh đại đế, tại sao hắn lại thất tín?"
“Trước đây rất lâu, bọn họ và Quân Đồ Minh là một đám bằng hữu cùng chung chí hướng, à, cộng thêm ta nữa. Chúng ta có cùng nguyện vọng và lý tưởng." Thanh âm Ngõa Tây Lý từ từ chậm lại: "Khi đó Quân Đồ Minh là người đáng tin cậy, đối đãi với chúng ta thật lòng, cho nên chúng ta mới học được khá nhiều thứ từ trên người hắn. Thế nhưng, sau khi Quân Đồ Minh tiếp cận với đường ranh của cảnh giới chúa tể, hắn bắt đầu thay đổi. Thật ra ta có thể hiểu được hắn, hắn e sợ trong chúng ta sẽ ra đời một tồn tại có lực lượng kinh khủng giống như hắn.
"Cho nên hắn chẳng những sợ Tháp Sâm Đặc càng thêm mạnh mẽ, mà cũng sợ ngài…” Địch Áo thở dài một hơi.
"Không khác biệt lắm!" Ngõa Tây Lý cười cười nói: “Dù sao chúng ta cũng không phải là hắn nên không thể hiểu được tâm tình của hắn."
Địch Áo cúi đầu yên lặng suy tư.
"Cho ngươi nửa giờ, suy nghĩ cho kỹ đi." Ngõa Tây Lý cười nói: "Sau đó đi xuống chơi đùa với bọn họ , ngươi còn trẻ, quá khắc khổ, quá cầu toàn cũng không có lợi."
“Ta không có cầu toàn mà." Địch Áo không thể biện minh gì được, cô độc và an tĩnh là thói quen tạo thành từ nhiều năm, hắn không có cảm thấy mình kham khổ chút nào.
"Đi đi." Ngõa Tây Lý không cho hắn giải thích, lưu lại một câu rồi biến mất ở trong làn gió.
Thánh Đế Tư học viện vốn là nơi dư thừa mỹ nữ, cộng thêm nữ nhi những gia đình quý tộc ở trong thành, vì thế số lượng mỹ nữ tham dự lần thịnh hội này đã đạt đến một con số kinh người.
Dõi mắt nhìn chung quanh đại sảnh, tất cả mọi ngóc ngách đều là nữ tử diện mạo xinh đẹp, vóc dáng thướt tha, hoặc là quý phụ sang trọng mỹ miều không khỏi làm cho Ca Đốn và Lôi Mông cảm thán chuyến đi này không uổng, oán hận tại sao trên người không mọc thêm mấy con mắt.
Địch Áo vừa đi xuống đại sảnh liền thấy Ca Đốn, không phải là bọn họ quá đặc sắc, mà là vì hành vi quá lộ liễu làm cho người khác chú ý. Những nam nhân khác thường mượn rượu hoặc là dùng thứ gì đó che lại mờ ám nhìn lén, có nhìn cũng chỉ là quét qua mà thôi. Hoàn toàn không có ai giống như hai người này, dứt khoát nhìn thẳng, trợn mắt ngó chừng không tha, thiếu chút nữa là ném con ngươi vào trong y phục của người ta luôn rồi.
"Ta nói này, các ngươi không sợ tròng mắt của mình lòi ra à?" Địch Áo đi tới vỗ vỗ bả vai Ca Đốn, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, Ca Đốn không phải luôn tự xưng là cao thủ tán gái hay sao, vì sao hôm nay lại giống y như Lôi Mông vậy?
"Cái gì?" Ca Đốn quay đầu nhìn lại, vừa thấy là Địch Áo thì cười cười đưa tay lau nước miếng dính trên miệng, nói: "Chúng ta đang dùng ánh mắt thuần khiết thưởng thức cái đẹp, không giống với những người kia, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ánh mắt của bọn hắn thật ra cũng ẩn tàng tâm tư mờ ám hay sao? Còn ánh mắt của chúng ta lại là trong sáng, chân thành và cực kỳ thuần khiết."
Lôi Mông đứng ở một bên sững sờ nhìn sang Ca Đốn, há miệng nhưng không biết nói gì nữa, tên này hình như quá vô sỉ thì phải? Mới vừa rồi còn vô cùng cao hứng bình luận người đẹp từ đầu xuống gót chân kia mà?
Hiển nhiên tại phương diện này da mặt Ca Đốn dày hơn Lôi Mông nhiều, vừa nói chuyện, Ca Đốn vừa nói chuyện vừa gật đầu mỉm cười với một thiếu nữ vô tình đi ngang qua, nhưng đối phương lại xấu hổ đỏ mặt, vội vã cúi đầu đi tới.
Địch Áo nhìn theo ánh mắt Ca Đốn nhất thời phát hiện ra vấn đề, không khỏi nở nụ cười gian manh: "Ta tin tưởng ngươi không có tâm tư gì mờ ám, nhưng ngươi cho rằng ánh mắt của mình rất thuần khiết ?"
Ca Đốn quay đầu trừng mắt nhìn lại Địch Áo: "Ngươi muốn nói gì?"
"Ta nghĩ rằng thật ra không cần biết ánh mắt có thuần khiết hay không, quan trọng nhất là… góc độ." Địch Áo cố nín cười, nói thật nhỏ.
"Chuyện này có quan hệ gì tới góc độ? Địch Áo tiên sinh, mặc dù ngươi là đội trưởng của chúng ta nhưng ngươi không thể thuận miệng nói bừa được, nói gì cũng phải có căn cứ nha !" Ca Đốn vừa biện minh cho mình, vừa liều mạng phản bác Địch Áo.
"Ngươi chưa từng nghe qua câu gì sao? Khi một nam nhân nhìn nữ nhân, nếu như chỉ nhìn từ eo trở lên thì đó là thưởng thức, nhưng nếu như ngươi chú ý vị trí từ eo trở xuống, hẳn là … hẳn là cái gì đó, ta nghĩ không cần ta nói ra chứ?" Địch Áo không thèm để ý đến Ca Đốn nữa, vừa nói ra câu này quả nhiên Ca Đốn nhất thời trở nên lúng túng.
Thế nhưng, ngay sau đó Địch Áo lập tức phải hối hận vì lời nói của mình, một thanh âm có vẻ hả hê vang lên phía sau hắn: "Ta cũng biết mấy người bọn hắn đứng chung một chỗ sẽ không bao giờ nói chuyện tốt mà, Tác Phỉ Á, ngươi xem đi, ta nói trúng không?"
Địch Áo rất quen thuộc thanh âm này, chắc chắn là từ miệng Y Toa Bối Nhĩ phát ra. Dĩ nhiên, Địch Áo không quan tâm chuyện này, mà là nghe ý tứ Y Toa Bối Nhĩ, hình như Tác Phỉ Á đang ở nơi này?
Địch Áo quay đầu nhìn lại liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hết hồn, bao gồm cả Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ, phía sau hắn có mười mấy nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đang đứng đó.
"Ta cứ thấy kỳ lạ tại sao tìm mãi không ra các ngươi, thì ra cả đám trốn ở chỗ này nhìn lén nữ tử." Y Toa Bối Nhĩ e sợ cho thiên hạ không loạn, thở dài nói tiếp: "Lúc nãy Tác Phỉ Á còn khen ngươi tốt, thật sự không nghĩ tới, ai dà..."
Địch Áo trực tiếp câm lặng luôn, ta không có làm gì kia mà? Tại sao lại biến thành nhìn lén nữ tử rồi? Rồi lại nói, nơi này có bao nhiêu nữ tử đẹp hơn Tác Phỉ Á, đáng giá cho hắn nhìn lén hay không đây?
Mấy nữ tử kia nhìn tới mấy người Địch Áo, không khỏi che miệng cười cười, nãy giờ các nàng náo loạn ầm ĩ đòi đi xem vị hôn phu của Tác Phỉ Á, cái người được xưng là thiên tài dùng không tới một năm đã tấn thăng lên Cực Hạn võ sĩ, bọn họ không thể nào nghĩ tới sẽ gặp được tình cảnh này.
Ca Đốn và Lôi Mông đồng thời trợn mắt về phía Địch Áo, cho đến hiện tại thì tất cả hình tượng của bọn hắn đều bị hủy diệt triệt để rồi.
"Không phải như ngươi nghĩ, ta chỉ mới vừa..."
Địch Áo muốn nói là chỉ vừa đi tới, nhìn lén không phải là hắn, mà là Ca Đốn và Lôi Mông, nhưng còn chưa dứt lời đã bị Ca Đốn cắt ngang.
"Đừng u mê nữa, Địch Áo, chuyện như vậy càng tô càng đen, nếu đã bị bắt tại trận thì thừa nhận sai lầm đi, ngay cả điểm nhỏ này ngươi cũng đảm đương không nổi sao?" Ca Đốn đưa tay nắm cổ Địch Áo lắc lắc mấy cái, nói gì cũng không thể để cho tên này hất văng ra ngoài, nếu mọi chuyện đã bị lộ thì tất cả cùng nhau chết đi mới cạn tình cạn nghĩa.