Bốn viên đá khác tản ra quang mang màu lam y như sao sáng bu quanh mặt trăng. Địch Áo nhẹ nhàng lấy tay chạm vào liền cảm thấy nguyên lực bàng bạc sâu như biển ập tới mãnh liệt, làn sóng nguyên lực đánh thẳng vào mỗi một bộ phận trên người Địch Áo, cảm giác thoải mái nói không nên lời khiến cho không nhịn được khẽ rùng mình một cái.
Địch Áo chỉ ngập ngừng vài giây rồi lập tức có phản ứng, vươn tay ra nhặt mấy tảng đá từ trong đất bùn lên, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất bay vụt ra ngoài động.
Cùng lúc đó đầu Đường Lang màu đỏ ở nơi xa bỗng nhiên xoay người, dõi mắt nhìn về phía sào huyệt rồi đột ngột gầm lên tức giận. Mạt Lý Khắc không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn hiểu rõ dã thú như lòng bàn tay có thể cảm nhận được con Đường Lang màu đỏ đang cực kỳ phẫn nộ, dự cảm bất an từ hắn trong lòng tự nhiên sinh ra, có lẽ bản thân hắn thật sự phải chết ở chỗ này rồi.
Kèm theo thanh âm ‘ong ong’ vang động một goc trời, từng con Đường Lang to lớn xẹt qua không trung nhanh như mũi tên rời khỏi dây cung, từng dãy hàn quang lạnh lẽo lướt qua thân thể Mạt Lý Khắc.
Mạt Lý Khắc điên cuồng hét lớn, thân lâm vào tuyệt cảnh ngược lại kích phát hung tính ẩn trong xương tủy hắn. Giờ phút này hắn không còn suy nghĩ đến sinh tử của mình nữa, mà là ẩn chứa tâm tư đồng quy vu tận (cùng chết), trường tiên trong tay run lên hóa thành hỏa diễm hừng hực thiêu đốt một con Đường Lang to lớn vừa xông tới. Sau đó dùng sức xoắn mạnh biến con Đường Lang đó thành hai khúc, nửa phần thân thể trước của con Đường Lang vẫn theo quán tính bổ nhào tới gần hắn, hai cây lưỡi hái từ trên chém xuống.
Mạt Lý Khắc khẽ cúi người lao về phía trước, tránh được một trảm cực kỳ nguy hiểm của con Đường Lang đó. Sau đó quả đấm mang theo hỏa diễm đánh thẳng vào thân thể của đối phương dẫn phát tiếng nổ ‘ầm ầm’ rung trời. Nửa đoạn thân thể của con Đường Lang to lớn văng tung tóe, dòng máu màu xanh biếc văng ra bốn phía, không ngờ được hắn lại thả ra Hỏa Diễm Chấn Động ở trong thân thể con Đường Lang đó.
Đồng bọn chết thảm không hề làm cho đám Đường Lang to lớn sinh ra cảm giác sợ hãi, ngược lại toàn bộ chúng nó vẫn tiếp tục đánh tới y như tre già măng mọc, sóng sau thay thế sóng trước. Mạt Lý Khắc tả xung hữu đột bên trong vòng vây kín kẽ của đám Đường Lang, vừa đánh vừa điên cuồng cười lớn: "Tới đây... tới hết đi, Mạt Lý Khắc đại gia không sợ các ngươi đâu!"
Chơnt ‘rắc’ một tiếng, một đạo hàn quang xẹt qua kèm theo thanh âm xương gãy, một lưỡi hái đánh tới xuyên phá hàng phòng ngự của nguyên lực chiến giáp, sau đó chém vào bả vai Mạt Lý Khắc. Hắn làm như không cảm giác được thống khổ trên thân thể truyền tới, trường tiên mạnh mẽ quay về đâm thẳng vào đầu con Đường Lang kia, một chiêu chấn nát cái đầu của nó. Sau đó không đợi cái chân trước của đối phương rút ra khỏi thân thể của mình, hắn dùng cánh tay bị thương tung ra một quyền đánh con Đường Lang to lớn kia bay ra ngoài, đầu vai Mạt Lý Khắc nhất thời phun máu thành vòi.
Thời gian trôi qua không lâu lắm, Mạt Lý Khắc đã biến thành người máu, toàn thân cơ hồ không còn bộ phận nào đầy đủ, đây là nhờ hắn có nguyên lực chiến giáp hộ thân. Nếu không đã sớm bị chém rời thành từng mảnh vụn rồi, lấy tình trạng của hắn xem ra không còn kiên trì được bao lâu nữa, tử vong chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Con Đường Lang màu đỏ không có tham dự quá trình vây công Mạt Lý Khắc, mà xoay người chạy trở về sào huyệt, nhìn một mảnh đống hỗn độn trên mặt đất, còn có mấy cái hố nho nhỏ. Con Đường Lang màu đỏ rốt cuộc ý thức được bản thân đã mất đi thứ gì, nhất thời ngửa mặt lên trời rống lên thê lương, hai cánh chấn động mãnh liệt bay về phía Mạt Lý Khắc.
Màn đêm đen tối hạn chế phạm vi tầm mắt rất nhiều, Địch Áo phóng thích Phong Ưu Nhã không ngừng nghỉ gia tăng tốc độ lên tới cực hạn. Hắn chạy trốn trong núi rừng còn nhanh hơn cả hổ báo, nghe thấy thanh âm gầm rống thê lương từ phía sau truyền đến, khóe miệng Địch Áo chợt mỉm cười gian trá.
“Ha hả, đúng là phải cám ơn cái tên Mạt Lý Khắc kia, không có hắn ‘trợ giúp’ mình làm sao có thể lấy được thứ mong muốn dễ dàng như thế !”
Nửa giờ sau Địch Áo đã trở về hạp cốc, đám người Tác Phỉ Á đã tìm được cửa vào hầm ngầm. Lôi Mông đứng ở đó chờ đợi đã lâu, nhìn thấy thân ảnh Địch Áo từ xa chạy đến, hắn lập tức nhảy ra vẩy tay ra hiệu cho Địch Áo.
"Vì sao đi lâu như vậy?" Lôi Mông nói.
"Bị một tên xa lạ hơi khó chơi." Địch Áo cúi người xuống chui vào trong hầm ngầm, vừa đi vừa trả lời: "Ta không có biện pháp, đành phải dẫn hắn tới sào huyệt của đám Đường Lang biến dị."
"Khó chơi? Thực lực hắn rất mạnh hả?"
"Ừ, là Võ Tôn cao cấp." Địch Áo nói.
Đám người Tác Phỉ Á nghe được thấy thế không khỏi hai mặt nhìn nhau, đối với bọn họ chênh lệch đẳng cấp không có cách nào bù đắp nổi. Néue đổi thành bất cứ người nào trong bọn họ đối phó Võ Tôn cao cấp, nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ vài giây là cùng. Cho dù mọi người cùng tiến lên cũng không thể nào thay đổi kết cục. Chỉ có mỗi Địch Áo chẳng những có thể thong dong ứng phó, nghe khẩu khí của hắn tựa hồ đã giải quyết xong phiền toái.
"Địch Áo, tên kia đã chết rồi hả?" Ca Đốn hỏi.
"Hẳn là chết rồi." Địch Áo cười cười nói: "Vài chục đầu Đường Lang biến dị vây công một mình hắn. Các ngươi tưởng tượng xem ở trong tình cảnh đó, hắn có thể sống sót không?"
"Trời đất ơi, chủng loại Đường Lang đáng sợ kia có tới vài chục con?" Y Toa Bối Nhĩ tái mặt, lực chiến đấu của một con Đường Lang biến dị đã rất đáng sợ, vài chục con cùng nhau xông lên quả thực là một tiểu đội tinh nhuệ đột kích.
"Vậy thì tốt." Ca Đốn thở phào nhẹ nhỏm: "Nói cách khác, người của Hắc Sơn công quốc không thể nào phát hiện bí mật đám Đường Lang biến dị?"
"Không biết, phát hiện thì phát hiện, không có gì to tát cả." Địch Áo lắc đầu, thấy sắc mặt Ca Đốn khác thường liền cười nói: "Cho dù bọn họ phái nhóm lớn cường giả đi diệt trừ đám Đường Lang biến dị cũng không thể tìm được vật gì có giá trị."
"Vì sao?" Ca Đốn sửng sốt.
"Ta mới vừa chạy ra từ sào huyệt Đường Lang biến dị." Địch Áo mỉm cười đắc ý.
"Ngươi tìm được thứ gì?" Lôi Mông kêu lên: “Lấy ra xem nào."
Địch Áo hất tay một cái, năm tảng đá phát sáng liền hiện ra ở trong lòng bàn tay của hắn, chúng nó tỏa ra quang mang nhìn vào là mê ly.
"Thật là đẹp." Y Toa Bối Nhĩ nhìn đến ngẩn ngơ.
"Tinh thần hạch?" Ca Đốn và Lôi Mông không nhịn được rú lên kinh dị, thanh âm của bọn hắn to như thế dọa cho mấy nàng Tác Phỉ Á sợ hết hồn.
"Đây chính là tinh thần hạch?" Tuyết Ny đưa tay che miệng, hai mắt mở to, bộ dạng rõ ràng là không dám tin tưởng. Thì ra nàng là đệ tử được Thánh Đế Tư học viện bồi dưỡng trọng điểm thế mà cho tới bây giờ chưa từng thấy tinh thần hạch.
Nói đi thì nói lại, Thánh Đế Tư học viện chỉ là tài chủ một phương mà thôi. Còn Ca Đốn và Lôi Mông xuất thân từ các đại gia tộc căn cơ thâm hậu, kiến thức tự nhiên rộng rãi hơn Tuyết Ny.
"Ha ha ha ha !" Lôi Mông không thể khống chế tâm tình của mình, ngửa mặt lên trời cười như điên cuồng: "Giàu rồi, dọc theo con đường này ăn biết bao nhiêu đau khổ cuối cùng đã có hồi báo."
"Thật không nghĩ tới, đúng là không thể nghĩ tới." Ca Đốn cũng rất kích động: "Không trách được một con Đường Lang nho nhỏ lại có thể biến hóa lớn như vậy, quả nhiên là có tinh thần hạch. Chỉ có điều hình như hơi nhỏ thì phải?"
"Đồ nhà quê." Lôi Mông khinh thường nói.
"Ngươi nói ai?" Ca Đốn ngẩng đầu lên, trợn mắt hỏi lại.
"Nói ngươi, cái tên Ca Đốn đó! Có phải ngoại trừ một viên chứa trong bảo khố Thiên Không thành ra, ngươi chưa từng thấy viên tinh thần hạch nào khác?" Lôi Mông cười hì hì nói: "Lại dám nói viên tinh thần hạch này nhỏ?"
"Ta..." Ca Đốn mất hết khí thế, tựa hồ bị Lôi Mông nói trúng sự thật, vì thế hắn trả lời rất yếu ớt: "Không nhỏ hả? Ta thấy nó không lớn hơn viên mảnh vỡ tinh thần bao nhiêu."
"Có nhiều thứ không thể so sánh lớn nhỏ." Lôi Mông dùng chất giọng dạy dỗ nói: "Cần phải xem nội hàm (thứ ở bên trong)."
Đúng lúc này Miêu Tử đột nhiên hành động, vỗ cánh bay lên không rồi lao về phía tinh thần hạch và tinh thần kết tinh trong tay Địch Áo, động tác của nó hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Cho nên tốc độ và khí thế không sắc xảo như lúc đối địch.
"Để ta." Lôi Mông giơ tay lên đánh ra một quyền nện vào hàm dưới Miêu Tử, dưới tình thế cấp bách hắn đã sử dụng toàn lực, Miêu Tử bị đánh bay ngược ra sau đụng mạnh vào vách núi rồi lăn lông lốc dưới mặt đất.
Miêu Tử kêu lên đau đớn, sau đó bò dậy trốn ra sau lưng Lao Lạp. Trên thực tế nó không có bị đau, nhưng thân thể trưởng thành thì ý thức của nó không theo kịp thân thể tốc độ trổ mã. Đối với nó, Lôi Mông vẫn là đối thủ có thể dễ dàng đùa bỡn, hơn nữa nó rất ủy khuất, không biết tại sao mình lại bị đánh. Về phần ý niệm phản kích thì không hề có.
"Lôi Mông, ngươi làm gì thế?" Y Toa Bối Nhĩ kêu lên.
Lao Lạp trợn mắt nhìn tới Lôi Mông, hai đấm nắm thật chặt. Nếu không phải chung đụng đã lâu, nàng xem Lôi Mông như đồng bạn tốt, có khi nàng đã bắt đầu động thủ rồi.
"Không thể làm loạn, không thể làm loạn." Lôi Mông vung mạnh hai tay thủ thế, chậm rãi nói: "Để cho Miêu Tử ăn hết tinh thần kết tinh và tinh thần hạch sẽ xảy ra chuyện."