"Ngươi muốn làm gì?" Mạt Lý Khắc rống lên giận dữ, hắn có cảm giác tình huống không ổn.
Địch Áo không trả lời, hắn đã ngưng tụ Phong lực trong cơ thể lên tới cực hạn, thậm chí bộ ngực sinh ra cảm giác đau đớn. Khi khoảng cách giữa hắn và Mạt Lý Khắc không còn xa lắm, đầu Đường Lang màu đỏ ở phía sau lại chém một đao thất bại, lập tức tranh thủ thời cơ giải phóng toàn bộ Phong lực ra ngoài.
Cụ Phong. (gió lốc)
Một cơn gió lốc bỗng nhiên xuất hiện thổi quét ra bốn phương tám hướng, tuyết đọng khắp nơi bị kích động bay lên cao mấy chục thước, vô số cành gãy lá khô bay tứ tán, một đám cỏ cũng bị nhổ tận gốc bay thẳng lên trời.
Gió lốc không tồn tại lực sát thương, nhưng mức độ ảnh hưởng lại không có cách nào chống lại, đầu Đường Lang màu đỏ mới vừa bổ nhào tới đã bị gió lốc thổi bay ngược về phía sau.
Trong nháy mắt này, tầm mắt của tất cả Đường Lang to lớn và Mạt Lý Khắc đều bị cát đá, cành lá và bông tuyết bay đầy trời che chắn, ngoại trừ bản thân mình ra thì không thể thấy bất kỳ ai khác.
Gió lốc xuất hiện đột ngột nhưng giải tán cũng nhanh, chốc lát sau cơn bão biến mất, phạm vi quan sát từ từ rõ ràng hơn.
Con Đường Lang màu đỏ gầm lên giận dữ, cái đầu hình tam giác chậm rãi chuyển động tìm kiếm kẻ thù, hồi sau tầm mắt của nó rơi vào người Mạt Lý Khắc .
Đây chính là nguyên nhần chủng loài tồn tại khác nhau, Địch Áo không thể nhận rõ con Đường Lang nào là con đực con cái, chỉ nhận được thủ lĩnh của chúng nó. Những con Đường Lang to lớn cũng vậy, chũng không thể phân rõ ai là Địch Áo, ai là Mạt Lý Khắc, chỉ biết là cái tên giết chết con nhỏ của chúng nó là một tên di chuyển bằng hai chân, cũng là người có thể thả ra lực lượng đáng sợ.
"Ngươi… không... tên tạp chủng chết tiệt." Mạt Lý Khắc lại gầm rống giận dữ, hắn bắt đầu sợ hãi rồi. Loại yêu thú biến dị này có lực chiến đấu rất cường đại, nếu như là đối phó vài con thì không thành vấn đề, nhưng bị vài chục con yêu thú biến dị vây quanh, còn có một đầu Đường Lang màu đỏ lực chiến đấu khinh khủng thế kia, hắn có thể chịu nổi không?
Giờ phút này, Địch Áo đã ẩn vào sâu trong rừng cây, hắn nghe thấy tiếng Mạt Lý Khắc mắng chửi, nhưng hành vi này không có bao nhiêu ý nghĩa. Hiện tại hắn đang nghĩ đến một vấn đề khác, con Đường Lang màu đỏ gầm rống giận dữ hẳn là triệu hồi tất cả Đường Lang to lớn tới nơi này, có phải là sào huyệt chúng nó đang trống trơn hay không?
Đi? Hay là không đi? Đây là một vấn đề rất khó lựa chọn, sở dĩ Địch Áo do dự là vì không thể xác định bên trong động rốt cuộc có còn tinh thần kết tinh hoặc tinh thần hạch hay không.
Đầu Đường Lang màu đỏ có tốc độ quá kinh khủng, ít nhất bây giờ Địch Áo hoàn toàn không thể nào thoát khỏi nó đuổi giết, cũng không dám vào trong nhìn xem thế nào, hiện tại hắn khó tránh khỏi có cảm giác vào bảo sơn nhưng lại đi tay không trở về. Nếu quả thật có thể nhặt được một quả tinh thần kết tinh, Địch Áo có thể tiến giai lên Võ Tôn trong quãng thời gian rất ngắn, từ góc độ này chỉ sợ mạo hiểm một chút cũng rất đáng giá.
Dĩ nhiên, nếu Mạt Lý Khắc có thể kiên trì đủ lâu, vậy thì Địch Áo hoàn toàn không cần phải lo lắng. Chỉ có điều tìm kiếm vị trí sào huyệt Đường Lang phải cần tốn thời gian, Địch âm thầm tính toán thật nhanh, Mạt Lý Khắc là Võ Tôn cao cấp, lại có trực giác chiến đấu của dã thú, ít nhất cũng có thể kiên trì với đám Đường Lang kia chừng mấy phút?
Mạt Lý Khắc tự nhiên không biết Địch Áo đang rất kỳ vọng vào hắn, giờ phút này đang liều mạng cầm trường tiên công kích quay cuồng đến mức gió thổi không lọt, làm như vậy sẽ có kết quả là thể lực Mạt Lý Khắc tiêu hao rất nhanh. Nhưng hắn không có con đường thứ hai để lựa chọn, chỉ cần lộ ra một điểm sơ hở sẽ có Đường Lang to lớn nhào lên đánh cho hắn luống cuống tay chân. Hắn dĩ nhiên có thể tập trung lực lượng giết chết con Đường Lang liều lĩnh đó, nhưng làm như vậy sẽ không có cách nào chống đỡ những con Đường Lang khác công kích, có khi sẽ bị chết nhanh hơn.
Thực lực Mạt Lý Khắc quả thật cường hãn, cánh tay cầm roi vũ động y như quạt gió, một cánh tay khác thỉnh thoảng thả ra Hỏa Diễm Chấn Động và Viêm Bạo. Đáng tiếc hắn làm hết thảy chỉ là phí công, Đường Lang to lớn hành động như gió, né tránh công kích rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có mấy con Đường Lang bị dư lực quét trúng cũng bị thương không nặng, vẫn duy trì lực chiến đấu mạnh mẽ như cũ.
Tuyệt đại đa số dã thú đều e ngại hỏa diễm, chủng loài Đường Lang này cũng không ngoại lệ, nhưng vẫn phải nhìn cường độ hỏa diễm như thế nào. Chỉ cần Mạt Lý Khắc có nửa điểm trì trệ, chúng nó sẽ đồng loạt xông lên cắn xé đối phương thành từng mảnh nhỏ.
Mạt Lý Khắc hiển nhiên cũng rõ ràng điểm này, căn bản không dám dừng động tác chút nào. Vấn đề khiến cho hắn tuyệt vọng chính là vào lúc này muốn rời đi cũng không được, mặc dù hắn luôn cẩn thận vừa đánh vừa lùi từng bước về phía sau, nhưng những con Đường Lang vẫn duy trì trận thế di dộng xung quanh hắn, xem ra chúng nó không có ý định bỏ qua cho hắn.
Tình thế hiện tại rất quỷ dị, một đám Đường Lang vây quanh Mạt Lý Khắc, không ngừng chạy tới chạy lùi, bay lên hạ xuống. Còn Mạt Lý Khắc giống như là một tên hề liều mạng vũ động trường tiên đánh vào không khí, từ đó có thể nhìn ra đến khi hắn không còn đủ sức huy động trường tiên chính là thời điểm tử vong đến gần.
Không có ai muốn chết, nhất là vừa nghĩ tới cảnh tượng sau khi chết sẽ biến thành bữa ăn ngon cho đám quái vật. Mạt Lý Khắc nghĩ tới đó liền cảm thấy từng đợt ác tâm dâng lên trong lòng, nhưng hắn bây giờ chỉ có thể trì hoãn thời gian diễn ra điều đó mà thôi.
Nghe Mạt Lý Khắc ở nơi xa tức giận gầm thét chém giết với đám Đường Lang to lớn. Địch Áo cắn răng quyết tâm liều mạng, bởi vì cái gọi là không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Trên thế giới này làm gì có chuyện không cần giao ra mà nhận được hồi báo, nếu muốn được cái gì nhất định phải giao ra cái giá tương ứng.
Nếu như đã hạ quyết tâm, Địch Áo không hề do dự nữa, thân hình hắn lướt đi y như làn gió nhẹ, xuyên qua mặt tuyết trơn trợt chạy thẳng tắp theo một phương hướng cố định.
Lúc này con Đường Lang màu đỏ hình như đã mất đi kiên nhẫn, hai cây lưỡi hái ma sát vào nhau phát ra thanh âm rợn người. Đám Đường Lang to lớn nhe được mệnh lệnh đồng thời bay lên không trung, trong lúc nhất thời tiếng vỗ cánh ‘ong ong’ tràn ngập rừng núi.
Mạt Lý Khắc cực kỳ sợ hãi, hắn hiển nhiên rõ ràng đây là điềm báo đám Đường Lang chuẩn bị phát động tổng công kích, vội vã vận chuyển nguyên lực chiến giáp tới cực hạn, trường tiên trong tay vũ động càng thêm mãnh liệt. Liệt Diễm Trảm, Hỏa Diễm Chấn Động và Viêm Bạo phóng ra liên tiếp.
Địch Áo đi tới khu vực dưới chân núi rất nhanh, đầu tiên là cẩn thận quan sát một hồi quả nhiên bốn phía không còn một con Đường Lang to lớn nào cả. Sau đó hất tay phóng ra một đạo Phong Nhận bay thẳng vào trong động, Phong Nhận nổ tung giữa không trung hóa thành mười mấy đạo lưu quang đánh tới, Địch Áo lại đợi thêm vài giây, thấy bên trong động không có động tĩnh mới chậm chạp tiến vào.
Ngắm nhìn bốn phía thì thấy bên trong động trống rỗng không có gì cả, trong không khí đầy dẫy mùi hôi thối nồng đậm làm cho người ta buồn nôn. Địch Áo ngừng thở cẩn thận tìm tòi trong đó, kết quả vẫn không có tìm được thứ hắn muốn, ở sâu trong động phát hiện ra một đống lớn vật thể dài mảnh màu rám nắng, phía trên còn bao trùm lấy một tầng chất lỏng, mùi hôi thối phát ra từ chỗ này.
Đây là trứng Đường Lang? Địch Áo không thể xác định rõ ràng, nhưng cho dù xác định được cũng không có tác dụng đối với hắn, Địch Áo xoay người đi ra ngoài động, xem ra đám Đường Lang đã hấp thu sạch tinh thần kết tinh rồi. Điều này cũng không có gì kỳ quái, Đường Lang nho nhỏ sinh trưởng biến thành kích thước khổng lồ như thế cần phải có lượng nguyên lực cực kỳ khủng bố.
Địch Áo thuận tay phóng ra mấy đạo Phong Nhận bay về phía đống trứng nằm trong góc. Nếu đã tới chung quy phải làm cái gì đó, làm như thế sẽ khiến cho đám Đường Lang thù hận nhân loại hơn một chút. Nếu có thể tìm biện pháp dẫn nhóm tên mập tới đây thì càng thêm hoàn mỹ. Địch Áo vừa suy nghĩ ở trong lòng vừa chạy ra khỏi cửa động.
“Ầm” một tiếng, lưu quang như mưa rơi đánh lên đống trứng kia làm bắn ra từng dòng chất lỏng màu xanh biếc, vỏ trứng vỡ vụn vẩy ra chung quanh, mức độ chắc chắn của vỏ trứng gần bằng nhóm Đường Lang nhỏ. Địch Áo chỉ phóng ra mấy đạo Diễn Sinh bí kỹ cơ hồ phá hư hết toàn bộ số trứng ở trong đó.
Địch Áo bỗng nhiên dừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn vào trong động, ở giữa một mảnh vỏ trứng hỗn độn mơ hồ thẩm thấu ra vài tia sáng nhàn nhạt.
Địch Áo ngẩn người một lát, sau đó vui mừng quá đỗi, vọt ngược vào trong động nhanh như chớp, không thèm để ý mùi tanh hôi xông vào mũi, áp rúc Phong lực lên tới cực hạn rồi dốc toàn lực thả ra, những nơi gió lốc đi qua cho dù là vỏ trứng hay là chất lỏng đều bị quét sạch, từ từ bên dưới lộ ra mặt đất bằng phẳng, ở trong đống đất bùn có mấy viên tảng đá phát sáng lấp lánh.
Hai tròng mắt Địch Áo ngưng tụ vào một điểm, nhịp tim đập đột nhiên gia tăng tốc độ, một viên nhỏ nhất ở giữa đống đá lại phát ra ánh sáng màu tím nhạt làm cho hang động vốn tối đen lung linh như mộng như ảo.