Thần Điển

Chương 560: Chương 560: Kẻ địch xuất hiện




Địch Áo cố gắng đã giành được hiệu quả nhất định, tia sáng màu trắng kia bắt đầu giảm tốc độ lùi về sau, nhưng Địch Áo bất đắc dĩ phát hiện chỉ có thể kìm hãi tốc độ chậm lại mà thôi. Sức hắn không thể nào thay đổi hướng đi của cơn sóng thủy triều.

"Lực lượng của ngươi còn chưa đủ." Thanh âm Thú Linh vang lên: "Đây có lẽ là vận mệnh, xem ra ta quá tham lam rồi, có lẽ phải chờ ngươi chân chính trưởng thành rồi mới bắt đầu. Chủ nhân, ngài có trách ta không? Ta thiếu chút là thành công rồi, chỉ thiếu chút nữa."

Thanh âm Thú Linh càng lúc càng yếu ớt, sau đó biến mất không nghe gì nữa. Địch Áo biết Thú Linh đã tiêu hao một tia lực lượng cuối cùng, nhìn tia sáng màu trắng trong cơ thể từ từ mất đi, cảm giác thất vọng, tự trách, đau lòng ...vân...vân tâm tình mặt trái trong lúc nhất thời lấp đầy lồng ngực Địch Áo.

Tại sao lại như vậy? Ban đầu Bất Hủ Vương An Đức Sâm có thể làm được, tại sao mình làm không tới? Thú Linh có thể vì mình giao ra tất cả mọi thứ, mà bản thân mình đang làm gì đây?

Địch Áo hít sâu một hơi, liều lĩnh gia tăng tốc độ rút lực lượng từ trong dòng xoáy nguyên lực ra ngoài, kết quả trực tiếp là dòng xoáy nguyên lực xoay tròn điên cuồng. Rốt cuộc khi dòng xoáy nguyên lực xoay tròn đến tốc độ vượt qua giới hạn, Địch Áo rõ ràng nghe thấy trong cơ thể có vật gì đó bể nát, dòng xoáy nguyên lực không thể nào thừa nhận Địch Áo áp bách đã bắt đầu hỏng mất.

Trong phút chốc nguồn nguyên lực khổng lồ ẩn chứa bên trong dòng xoáy nguyên lực trào ra mãnh liệt, nếu như đổi lại là trước kia Địch Áo sẽ bị nguồn lực lượng cuồng bạo này làm nổ tung trong nháy mắt. Nhưng giờ phút này thân thể Địch Áo đang bị tia sáng màu trắng bao trùm, nguồn nguyên lực mất khống chế vừa xuất hiện đã hung hăng va chạm với cơn sóng thủy triều đang lùi dần kia.

Một màn kỳ dị xuất hiện, nó giống như nước mưa rơi vào biển rộng vậy, cổ lực lượng cuồng bạo đủ sức phá nát thân thể Địch Áo đều bị sóng triều hấp thu sạch sẽ, thậm chí không thể gây ra một tia rung động.

Cơn sóng thủy triều đang biến mất dựa vào lực lượng này thúc đẩy bắt đầu lan tràn ngược lại, chỉ qua vài lần hô hấp đã hoàn toàn bao phủ trái tim Địch Áo. Ngay lúc này một cảm giác mới lạ nhẹ nhàng lan ra khắp toàn thân Địch Áo.

Địch Áo không thể nào dùng lời nói để hình dung cảm giác lúc này, mỗi một bộ phận, mỗi một điểm nhỏ trong cơ thể hắn, thậm chí là từng lỗ chân lông đều chứa đầy lực lượng. Địch Áo theo bản năng nội thị cơ thể mình, trái tim hắn đang đập mạnh theo một quy luật nhất định, mỗi một lần trái tim nhảy lên là Địch Áo cảm giác được một nguồn sinh cơ bừng bừng vận chuyển ra toàn thân.

“Tiến hóa… thành công?” Địch Áo không dám tin tưởng vào cảm giác của mình, trước đó Địch Áo vẫn còn cho rằng mình đã mất đi cơ hội quý giá nhất, tâm tình chán nản còn chưa có hoàn toàn bình phục. Địch Áo không dám tin tưởng là bởi vì không muốn lại tiếp nhận cảm giác tuyệt vọng lạnh lẽo kia.

"Không sai !" Thanh âm Thú Linh bỗng nhiên vang lên lần nữa, giọng nói bao hàm vui mừng nồng đậm.

Địch Áo lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng dời ánh mắt về phía Thú Linh: "Ngài không có chuyện gì?"

"Ta có thể có chuyện gì?" Giọng nói Thú Linh vô cùng thoải mái.

Lúc này gian thạch thất bất chợt vang lên tiếng gào thét biểu lộ vô tận vui sướng. Địch Áo quay đầu nhìn lại thì thấy Miêu Tử đang thích ý giãn rộng thân thể, hình thể Miêu Tử tăng lên gấp mấy lần, hai cánh sau lưng mở rộng ra trực tiếp chạm vào vách tường hai bên. Bên trên cánh là vô số hoa văn vàng kim lúc ẩn lúc hiện, đuôi trùy vốn có màu xanh đen lại tỏa ra ánh sáng trong suốt, dùng mắt thường có thể thấy rõ lực lượng lưu động trong đó.

Sau một lát, Lao Lạp cũng mở hai mắt ra, giờ phút này Lao Lạp không còn là tiểu nha đầu ngây thơ nữa, chẳng những thân cao lên rất nhiều, ngay cả khí chất cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nếu như trước đó Lao Lạp là một nha đầu ngoan ngoãn khả ái, vậy thì bây giờ Lao Lạp đã biến thành một nữ tử mỹ lệ khiến người người hít thở không thông. Nhất là mi tâm trên trán Lao Lạp còn có một ấn ký màu vàng kim rực rỡ tăng thêm cho nàng mấy phần thần bí. Địch Áo thấy dấu ấn chỗ mi tâm Lao Lạp giống y như hoa vẵn trên người Miêu Tử.

Lao Lạp đầu tiên nhìn về phía Địch Áo, sau đó nở nụ cười vô cùng mê người, may là Địch Áo thường thấy đủ loại mỹ nhân như Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ, nếu không sợ rằng lúc này cũng bị nụ cười của Lao Lạp hút mất hồn phách.

Khi Lao Lạp chuyển ánh mắt sang Thú Linh, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, hai chân nhanh chóng chạy tới bên cạnh Thú Linh.

Sau một lát, bên trong thạch thất vang lên tiếng thét kinh hãi của Lao Lạp: "Tại sao có thể như vậy?"

"Nha đầu, không cần phải khẩn trương." Thú Linh cố gắng nói cho Lao Lạp bình tĩnh trở lại, nhưng kết quả hiển nhiên không thể như nó mong muốn. Lao Lạp căn bản không nghe nó giải thích, nàng gấp gáp như kiến bò chảo nóng, cái đầu hết nhìn lên lại nhìn xuống khắp bộ xương Thú linh. Đột nhiên Lao Lạp nhớ ra cái gì đó, trực tiếp chạy đến chỗ Địch Áo: "Tinh thần hạch đâu?"

Nhìn vẻ mặt Lao Lạp lo lắng, Địch Áo vội vàng móc tinh thần hạch ra: "Ở đây."

Địch Áo còn chưa nói hết, Lao Lạp đã một trảo bắt lấy tinh thần hạch, vội vã nhét vào cái miệng khổng lồ của Thú Linh: "Mau ăn, ăn vào sẽ tốt thôi, một viên có đủ không? Không đủ ta lại đi tìm cho ngươi, ngươi mau ăn đi, ngươi..."

Lao Lạp còn chưa nói xong, viên tinh thần hạch bị nàng nhét vào trong miệng Thú Linh dọc theo khe hở xương cốt lăn nhanh xuống, sau đó rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng vang ‘lạch cạch’.

Đồng thời rơi xuống đất còn có nước mắt Lao Lạp.

Thú Linh buồn bã lắc lắc cái đầu to lớn: "Nha đầu ngốc, ta là Thú Linh, đồ vật này không có tác dụng đối với ta."

Lao Lạp không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn Thú Linh tràn đầy kinh ngạc.

Lúc này Địch Áo cũng nhận ra nhất định là có chuyện gì ngoài ý muốn, đi tới bên cạnh Lao Lạp nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Bên ngoài cung điện, Á Nhĩ Duy Tư đang nhắm mắt tĩnh tọa dưới một cây đại thụ, Xà Thương nằm ngay bên cạnh hắn. Mạc Lâm cũng nhắm mắt dưỡng thần ở đối diện Á Nhĩ Duy Tư, cuộc sống chờ đợi đúng là nhàm chán. Từ khi Địch Áo tiến vào cung điện cho tới bây giờ đã qua một tháng mà vẫn không có bất cứ động tĩnh gì truyền ra. Hai người đã nhiều lần muốn đi vào cung điện tìm kiếm nhưng lo lắng quấy rầy Địch Áo cuối cùng đành phải nhịn xuống.

Nhưng nhẫn nại chung quy vẫn có giới hạn, đợi đến lúc người do Lan Bác Tư Bản phái ra chạy tới nơi này. Nếu như Địch Áo vẫn không có tin tức, Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư sẽ chọn lựa hành động, mặc dù bí mật hai lần tiến hóa vô cùng trân quý, nhưng bản thân Địch Áo cũng trọng yếu không kém.

Một trận gió núi thổi qua, Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư đột nhiên đồng thời mở mắt ra, hai người lộ ra nét cảnh giác bởi vì ngay lúc này chợt có mùi vị nguy hiểm đang tiến tới gần.

Á Nhĩ Duy Tư đưa tay cầm lấy Xà Thương, rồi khẽ rung động đầu thương mấy lượt xem xét tình hình. Sau đó Á Nhĩ Duy Tư mức độ rung động nhận ra cái gì đó, kinh ngạc một lát rồi nheo mắt nhìn về phía rừng sâu: "Nếu đã tới thì đừng có trốn trốn tránh tránh, đây không phải là tính cách của ngươi."

Mạc Lâm giật mình ngây người, Á Nhĩ Duy Tư đã nhận ra thân phận người mới đến? Ngay sau đó Mạc Lâm nghĩ tới một vấn đề, ánh mắt nhất thời trở nên lạnh như băng.

Trong rừng vô cùng yên tĩnh, chỉ có làn gió nhẹ thổi qua ngọn cây nổi lên từng trận ‘xào xạc’ .

Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, đầu thương trong tay Á Nhĩ Duy Tư không ngừng thay đổi vị trí. Bàn tay Mạc Lâm đã xuất hiện mấy đốm Hoả Tinh, chỉ đợi Á Nhĩ Duy Tư khóa chặt vị trí đối phương, hắn sẽ phát động công kích mạnh nhất.

Qua một lúc lâu, từ trong rừng rốt cuộc truyền ra thanh âm cực kỳ quen thuộc: "Á Nhĩ Duy Tư, vô dụng thôi, ngươi biết Xà Thương không khóa ta nổi.”

Con ngươi Mạc Lâm co rút lại, quả nhiên là mình suy đoán đúng, người mới tới thật sự là Dĩ Đạt.

Á Nhĩ Duy Tư thản nhiên nói: "Sát Lục quyền sáo của ngươi ở trước mặt ta cũng không có bao nhiêu tác dụng, Dĩ Đạt, ngươi không nên tới đây."

"Là vậy sao?" Trong rừng vang lên tiếng cười khẽ: "Thế nhưng theo ta được biết, đội cứu viện của các ngươi ít nhất phải ba ngày sau mới có khả năng chạy tới nơi này. Trong khoảng thời gian đó cũng đủ cho ta làm rất nhiều chuyện." Từ phương hướng thanh âm truyền ra, Dĩ Đạt vừa nói vừa không ngừng thay đổi vị trí, cách làm cẩn thận như vậy hiển nhiên không tương xứng với giọng nói của hắn, điều đó cho thấy hắn vẫn lo lắng bị Xà Thương của Á Nhĩ Duy Tư khóa mục tiêu.

"Xem ra vẫn phải thanh tẩy thêm một lần nữa rồi, Dĩ Đạt, đừng tưởng rằng chúng ta không biết ngươi còn ẩn giấu lực lượng, chỉ có điều trước đó lo lắng Thần Vực bị giảm sút lực lượng mới thương hại không hạ sát thủ mà thôi."

“Không nghĩ tới ngươi lại xem hành vi tàn ác của Lan Bác Tư Bản trở thành một mặt lương thiện như vậy. Ngươi làm vậy cũng tương đương với giúp người làm ác rồi." Dĩ Đạt nghiến răng nói.

Sắc mặt Mạc Lâm xanh mét, tình thế hiện tại vẫn chưa truyền tin tức kia ra bên ngoài, nhất định là có người nào đó của Thần Vực nói cho Dĩ Đạt biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.