Không thể nói Thần Vực giữ bí mật không tốt, mà là vì số lượng nhân viên tình báo của Thần Vực có nhiều, trải qua vô số lần thay đổi hiển nhiên sẽ có một khâu bất ổn, nhất là Dĩ Dạt trước kia có thân phân không thấp, thế nào cũng an bài một ít tay chân thân tính vào trong bộ phận tình báo. Mặc dù Lan Bác Tư Bản nhận được tin tức kia sẽ trước tiên hạ lệnh khống chế tất cả những người biết chuyện, nhưng vẫn không tránh được chuyện ngoài ý muốn xuất hiện.
"Mạc Lâm đại nhân, không nên nghĩ rằng nhân phẩm của mình cao quá." Dĩ Đạt châm chọc: "Thương hại? Trong tự điển của Lan Bác Tư Bản đại nhân thật sự có hai chữ này sao? Có lẽ chúng ta từng làm sai, nhưng nhiêu đó không đủ để trở thành lý do các ngươi buông tay tru diệt." Một Bất Hủ truyền thừa mà thôi, có trọng yếu như vậy không? Ha hả, những lời như thế có thể lừa gạt người khác, nhưng đối với ta thì tiết kiệm một chút sức lực thì hơn."
"Thì ra cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa ý thức được mình làm sai cái gì." Mạc Lâm thở dài một hơi: "Dĩ Đạt, ngươi đã quên mất thân phận của mình, Bất Hủ truyền thừa đối với mỗi một thành viên của Thần Vực là vô cùng quan trọng, đó là tin tưởng, đó là tín ngưỡng, đó là mơ ước biết bao đời cường giả Thần Vực lưu lại. Bản thân ta lại không thấy bất kỳ tôn trọng nào của ngươi."
"Ha hả, chỉ có đồ ngu xuẩn như các ngươi mới có thể ký thác tương lai Thần Vực một thứ hư vô mờ mịt." Dĩ Đạt cười lạnh nói: "Con ngươi chung quy là phải dựa vào chính mình, Mạc Lâm đại nhân, tỉnh lại đi."
Đối với Dĩ Đạt thì suy nghĩ của Mạc Lâm có chút buồn cười, còn có chút bi ai. Bởi vì rất nhiều chuyện trong đó Dĩ Đạt không thể hiểu nổi, hoặc có thể nói là hắn không muốn cẩn thận suy nghĩ.
"Ngươi ngoan cố đến cuối cùng sẽ làm hại người hại mình, Dĩ Đạt, người nên tỉnh chính là ngươi, Á Nhĩ Duy Tư nói không sai, thật ra ngươi không nên tới đây."
"Những lời này ta cũng tặng lại cho các ngươi, Mạc Lâm đại nhân, Á Nhĩ Duy Tư, các ngươi thật sự không nên xuất hiện ở chỗ này. Mặc dù từ góc độ cá nhân, ta không hề chán ghét các ngươi, nhưng các ngươi cản đường đi của ta, vì thế các ngươi nhất định phải chết."
Vừa mới dứt lời, một đạo thanh mang cực lớn từ trong rừng cây bắn ra, nơi thanh mang đi qua là cây cối bị cắt thành hai khúc.
Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư vẫn không có làm ra bất kỳ động tác gì , bởi vì hai người thấy rõ ràng quỹ tích thanh mang di động không thể đánh trúng bọn họ.
"Độ chính xác quá kém rồi?" Á Nhĩ Duy Tư cười cười, nhưng sau một cái nháy mắt nụ cười trên mặt Á Nhĩ Duy Tư lập tức biến mất. Bởi vì thanh mang xẹt qua bên hông bọn họ lại bắn thẳng về phía cửa động.
“Muốn chết." Á Nhĩ Duy Tư quát to một tiếng, thân hình nhanh chóng đuổi theo thanh mang kia. Xà Thương trong tay vội vã đâm ra, nhưng ngay lúc Xà Thương sắp chạm vào thanh mang, đạo thanh mang kia thay đổi góc độ trong nháy mắt làm cho Xà Thương đâm vào khoảng không.
Thanh mang bay quá nhanh khiến cho Mạc Lâm không kịp phản ứng, Hoả Tinh trong tay hắn chỉ đánh trúng tàn ảnh lưu lại giữa không trung, đạo thanh mang kia rốt cục thành công bắn thẳng vào trong cung điện u ám.
Sắc mặt Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư vô cùng khó coi, khẩn trương ngó chừng cửa vào cung điện. Nếu bị Dĩ Đạt quấy rầy Địch Áo tiến hóa, bọn họ đúng là chết trăm lần không đủ.
Qua một lúc sau, trong cung điện vẫn yên lặng không một tiếng động, ngay cả tiếng nổ cũng không có truyền ra. Lúc này Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư mới thở phào nhẹ nhõm, hẳn là không có vấn đề gì rồi.
“Ý? Xem ra tòa cung điện này quả nhiên có điểm cổ quái." Thanh âm Dĩ Đạt truyền đến lần nữa.
Á Nhĩ Duy Tư nắm chặc Xà Thương trong tay, nhả ra từng chữ: “Ngươi đã có muốn chết, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi."
“Tin tưởng vào mình là chuyện tốt, nhưng ai chết vào tay ai còn chưa biết được." Nói tới đây, Dĩ Đạt bỗng nhiên lên giọng: “Ngài xuất hiện được chưa? Chỉ một mình ta đi ra hình như hơi buồn đó."
Thần sắc Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư lập tức căng thẳng, nơi này còn có người khác đang ẩn núp? Thực lực cỡ nào mới có thể tránh thoát cảm giác của bọn hắn? Hay là kế nghi binh của Dĩ Đạt?
Khi Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư còn đang nghi ngờ, từ một góc rừng khác vang lên tiếng ho nhẹ: "Cái tên này, thật ra đây là ân oán giữa các ngươi, đâu có quan hệ gì tới ta. Ta chỉ đặc biệt tới đây để chiêm ngưỡng cung điện Bất Hủ Vương một chút, hai vị hẳn là không có ý kiến chứ?"
Trong lúc người kia mở miệng nói chuyện, Xà Thương của Á Nhĩ Duy Tư cũng chỉ tới hướng thanh âm kia truyền đến. Sau đó Á Nhĩ Duy Tư không nhịn được hít vào một hơi lạnh, thanh âm đối phương rõ ràng là không có di động, thế nhưng hắn không có cách nào cảm ứng sự tồn tại của đối phương. Ở bên kia hoàn toàn trống không, làm gì có tồn tại thứ gì?
Không khí dĩ nhiên không thể nào mở miệng nói chuyện, chuyện này có thể chứng minh thực lực của đối phương vượt xa mình. Tinh thần Á Nhĩ Duy Tư cực kỳ nặng nề, địa vị Mạc Lâm ở trong Thần Vực chỉ dưới Lan Bác Tư Bản, nhưng đã sớm tiến vào thời kỳ suy thoái. Thực lực cụ thể còn không bằng hắn, nếu như người thần bí này liên thủ với Dĩ Đạt, bọn họ sẽ nhanh chóng rơi vào hoàn cảnh xấu.
Mạc Lâm hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, chậm rãi hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta? Ha hả, ta chỉ là một con chó của Quân Đồ Minh bệ hạ mà thôi, một tiểu nhân vật không hề quan trọng, hai vị không cần để ý."
Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư đồng thời tái mặt, người của Nguyệt Ảnh đế quốc lại có thể tự mắng mình vô sỉ đến mức này, tự gọi mình là chó chỉ có đúng một người, đó là Thần Phạt Địch Uy kế thừa lực lượng Phong Ngân.
"Dĩ Đạt, ngươi là cái tên điên rồi, tại sao lại cấu kết với Nguyệt Ảnh đế quốc." Mạc Lâm giận dữ mắng ầm lên.
“Không không không, ta cảm thấy ngài hiểu lầm rồi, ta lần này đến chỉ đại biểu cho bản thân mình. Ngài xem, thật ra ta rất có hảo cảm đối với Thần Vực, nghe nói đã phát hiện ra di tích của Bất Hủ Vương lập tức đặc biệt chạy tới quan sát một phen.. Nhìn vào một mảnh chân thành của ta, hai vị sẽ không gây sự với ta đúng không?" Giọng nói Địch Uy nghe qua rất giống bằng hữu lâu năm nói chuyện với nhau, nhưng rơi vào trong tai Mạc Lâm còn đáng ghét hơn cả tiếng ruồi bu.
"Chân thành?" Mạc Lâm giận quá thành cười: “Ban đầu ngươi đối xử với Phong Ngân cũng hết sức chân thành mà? Kết quả đâu?"
Trong rừng lâm vào yên lặng tĩnh mịch, chốc lát sau thanh âm Địch Uy chuyển sang lạnh như băng: "Ngươi không có tư cách bình luận chuyện này."
"Ngươi cũng không có tư cách bước vào tòa cung điện này." Mạc Lâm lạnh lùng nói.
"Được rồi, xem ra chúng ta không thể tán thành ý kiến của nhau rồi." Địch Uy khẽ thở dài một hơi: “Nhưng ta cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao hai vị không tiến vào cung điện, ngược lại chờ đợi ở bên ngoài? Có thể nói cho ta biết người nào ở trong đó không?"
“Cái đó quan hệ gì tới ngươi?"
“Đương nhiên là có quan hệ." Theo tiếng nói chậm chạp vang lên, một cơn gió màu xanh nhạt từ trong rừng bay ra. Thân hình Địch Uy từ trong gió dần dần hiện lên: “Ta cũng rất hứng thú đối với bí mật hai lần tiến hóa.
"Si tâm vọng tưởng." Sắc mặt Mạc Lâm xanh mét, vô số Hoả Tinh vờn quanh thân hắn tỏa ra nhiệt độ vô cùng.
"Cần gì chứ !" Địch Uy cười nhạt, chậm rãi duỗi ngón tay phóng ta một đạo thanh mang dài hẹp xuyên phá không gian bắn về phía Mạc Lâm nhanh như tia chớp. Xà Thương trong tay Á Nhĩ Duy Tư chỉ hướng Địch Uy, ngay lúc này một thân ảnh khác từ trong rừng bay ra: "Á Nhĩ Duy Tư, đối thủ của ngươi là ta."
Tuy Á Nhĩ Duy Tư lo lắng cho Mạc Lâm nhưng cũng không dám để mặc cho Dĩ Tát công kích, đành phải bất đắc dĩ thay đổi phương hướng nghênh đón thân ảnh Dĩ Tát bay tới. Ánh mắt Á Nhĩ Duy Tư lóe ra tia sáng sắc bén, thế cục hiện tại quá rõ ràng, nếu như không thể tận lực đánh chết Dĩ Tát với tốc độ nhanh nhất. Vậy thì sau khi Địch Uy đánh bại Mạc Lâm chẳng những hắn chạy không thoát kết cục tử vong, ngay cả Địch Áo ở trong cung điện sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Á Nhĩ Duy Tư cương quyết không thể cho phép tình huống như vậy phát sinh, nhưng đánh chết một vị cường giả cùng giai nói dễ hơn làm. Bày ra trước mặt Á Nhĩ Duy Tư hoàn toàn là một con đường chết. Thử nghĩ một chút là biết, nếu không có nắm chắc tuyệt đối Dĩ Tát làm sao dám quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt hai người.
Lúc này Địch Áo ở dưới tầng ngầm cung điện không hề biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, chỉ kinh ngạc nhìn Thú Linh ở trước mặt. Địch Áo cảm giác nhạy bén hơn trước vô số lần, có thể dễ dàng cảm giác được ý thức của Thú Linh đã suy yếu đến tận cùng, vì giúp hắn có thể thành công tiến hóa lần hai. Thú Linh lại trả giá cao như vậy, Địch Áo há miệng muốn nói gì đó nhưng không nói ra nổi một chữ. Giờ phút này cho dù là ngôn ngữ nào cũng không thể biểu đạt lòng cảm kích và tự trách trong lòng Địch Áo.
"Được rồi, không cần như vậy, có thể thấy các ngươi hoàn thành tiến hóa, ta đã cực kỳ cao hứng." Có lẽ Thú Linh không lo lắng đến tình trạng của mình, trong giọng nói ẩn chứa vài phần thỏa mãn: "Các ngươi đi đi, không cần lo lắng cho ta, mang ta đến thạch đài là tốt rồi."
"Như vậy sao được?" Lao Lạp khóc không thành tiếng: "Ngươi sẽ chết đó."
"Chết?" Thú Linh cười cười: "Từ ngày chủ nhân rời đi ta đã không còn muốn sống nữa, thậm chí có lúc ta rất oán hận hình thái sinh tồn này. Nhưng ta biết chủ nhân lưu ta lại là muốn ta trợ giúp huyết mạch của nàng truyền thừa xuống. Ngày hôm nay ta đã làm được, rốt cuộc cũng có thể đi gặp chủ nhân mà không nuối tiếc gì nữa, các ngươi nên chúc phúc ta mới đúng."
Địch Áo có thể cảm giác Thú Linh nói vậy không phải là vì trấn an bọn họ, mà đúng là xuất phát từ nội tâm của nó, rốt cuộc phải có tình cảm thế nào mới có thể vượt xa giới hạn sinh tử nhẹ nhàng như thế? Địch Áo không biết đáp án, nhưng đối với Thú Linh hiển nhiên bất luận sinh tồn hay là tử vong cũng không có trọng yếu bằng đi theo chủ nhân.
"Nhanh lên một chút!" Chẳng qua là một lát như vậy, thanh âm Thú Linh lại càng thêm hư nhược: "Thời gian của ta không còn nhiều lắm."
Địch Áo vội vàng giơ tay đỡ lấy hài cốt Thú Linh, dọc theo con đường trước đó quay trở về. Lao Lạp đi theo phía sau Địch Áo, nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng nghỉ. Đối với Lao Lạp, Thú Linh không chỉ trợ giúp Địch Áo hoàn thành hai lần tiến hóa, ở trong truyền thuyết bộ lạc nhất tộc thì Thú Linh chính là tồn tại cao nhất, cũng có địa vị y như thần linh. Rốt cuộc có thể tận mắt nhìn thấy Thú Linh trong truyền thuyết, rồi lại trơ mắt nhìn nó chết đi, từ lúc ban đầu mừng rỡ cho tới bi thống như hiện tại, cảm xúc chênh lệch quá lớn khiến cho tâm thần Lao Lạp xuất hiện một chút mông lung, một chút mơ hồ.
Đi thẳng tới đại sảnh, Địch Áo cẩn thận đặt hài cốt Thú Linh vào vị trí như cũ, lúc này Địch Áo mới chú ý tới tòa thạch đài này rất giống một cái quan tài. Chẳng lẽ chủ nhân Thú Linh mai táng ở chỗ này? Như vậy thân thể Bất Hủ Vương có phải ở trong đó hay không?
Cảm thấy ý thức Thú Linh yếu ớt đến mức tùy thời sẽ tiêu tán, Địch Áo biết việc bây giờ phải làm chính là để cho Thú Linh yên lặng vượt qua đoạn thời gian cuối cùng của sinh mệnh này. Nhưng sự hiếu kỳ từ tận đáy lòng làm cho Địch Áo không nhịn được hỏi một vấn đề rất quan tâm, vấn đề này Địch Áo đã từng hỏi Lan Bác Tư Bản nhưng lúc ấy Lan Bác Tư Bản không có chính thức trả lời hắn.
"Ngài có biết Bất Hủ Vương An Đức Sâm tại sao vẫn lạc không?"
"Ngươi muốn biết tại sao An Đức Sâm chết đi?" Thú Linh thở dài: "Ta đã nói rồi, không có gì là Bất Hủ chân chính .Cho dù là An Đức Sâm hoàn thành hai lần tiến hóa cũng vậy, nếu không phải vì quá tin tưởng lực lượng của mình, An Đức Sâm sẽ không dễ dàng chết đi như vậy."
Địch Áo còn định tiếp tục truy vấn, nhưng lúc này Địch Áo cảm giác bên ngoài cung điện truyền tới từng đợt nguyên lực mạnh mẽ.
Sắc mặt hắn nhất thời ngưng trọng, nếu như là địch nhân bình thường, lấy thực lực Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư căn bản không cần làm ra động tĩnh lớn như vậy. Hiển nhiên thực lực địch nhân cực kỳ cường đại, ít nhất cũng phải ngang bằng bọn họ.
"Đi đi, cẩn thận đó, ta có thể cảm giác ở ngoài đó có một tên thực lực rất mạnh." Thanh âm Thú Linh nhỏ đến mức không thể nghe nổi: "Nhớ kỹ chuyện ngươi đáp ứng ta, cho dù xảy ra chuyện gì nhất định phải kéo dài huyết mạch này xuống."
"Còn nữa, không thể để cho bất luận kẻ nào bước vào cung điện, bọn họ không có tư cách đó." Thanh âm Thú Linh càng lúc càng nhỏ, sau đó tòa đại sảnh lâm vào yên tĩnh.
Địch Áo nhận ra ý thức của Thú Linh từ từ biến mất.
Vách tường bốn phía tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt trải khắp gian đại sảnh, chỉ có bộ hài cốt Thú Linh nằm trên thạch đài lộ vẻ cô đơn tĩnh mịch vô cùng. Địch Áo cảm giác được Thú Linh tuy chết đi nhưng kèm theo đó là sự vui mừng và được giải thoát.
Có lẽ đối với Thú Linh đây mới là kết cục tốt nhất, có lẽ từ khi hắn bước vào cung điện, kết cục này đã thay thể nào thay đổi.
"Đi thôi, Lao Lạp, chúng ta không nên quấy rầy nó." Địch Áo quay đầu nhìn về phía Lao Lạp nhẹ giọng nói.
Lao Lạp xoa xoa nước mắt trên mặt, rồi yên lặng gật đầu đi theo sau Địch Áo. Miêu Tử cũng nhận ra không khí nơi này có chỗ khác thường, rất biết điều nhẹ nhàng bước đi bên cạnh Lao Lạp.
Lúc sắp bước vào hành lang u ám kia, Địch Áo quay đầu lại nhìn tới Thú Linh lần cuối cùng. Sau đó kiên quyết xoay người đi vào hành lang, nếu Thú Linh đã chết không có cách nào vãn hồi, vậy thì chỉ có thể phát tiết lửa giận lên trên người địch nhân.
Chiến đấu ở ngoài cung điện đang tiến hành vô cùng kịch liệt, Á Nhĩ Duy Tư và Dĩ Tát đánh nhau khó phân cao thấp, hai người đều là cao cấp Thánh giả, trong tay cũng có Thánh khí, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể nào phân ra thắng bại. Còn Mạc Lâm bị Địch Uy tấn công liên tiếp bại lui, hoàn toàn lâm vào cục diện bị động, chỉ có thể cố gắng dựa vào lĩnh vực chống đỡ Địch Uy công kích.
So với bộ dạng Mạc Lâm vô cùng chật vật, thần thái Địch Uy lại thoải mái như dạo chơi, thân hình chợt trái chợt phải như quỷ mị không ngừng thoáng hiện. Mỗi một lần chớp động sẽ gây ra áp lực cực lớn đối với Mạc Lâm, ánh mắt Địch Uy nhìn sang phương hướng Dĩ Tát và Á Nhĩ Duy Tư. Sau khi xác nhận hai người này thực lực ngang nhau, khóe miệng Địch Uy nhếch lên tạo thành đường cong quỷ dị, thân hình bỗng nhiên phát động lưu lại một dãy tàn ảnh ở giữa không trung, cùng lúc đó hàng loạt thanh mang cực lớn phá không lao ra, lấy đủ loại góc độ bay về phía Mạc Lâm.
Con ngươi Mạc Lâm co rút lại chỉ còn một điểm, thì ra lúc trước Địch Uy vẫn chưa có sử dụng toàn lực. Mạc Lâm không còn thời gian suy nghĩ tại sao đối phương phải làm vậy, hiện tại không thể nào tránh né được nữa, hắn quát lớn một tiếng phóng ra vô số Hoả Tinh xoay quanh người bao phủ kín kẽ đến mức mưa gió cũng không lọt.
Nhưng thực lực Mạc Lâm vốn không bằng Địch Uy, lúc nãy chiến đấu đã hao tổn một phần nguyên lực, trong lúc vội vã xây dựng hàng phòng ngự không thể nào hoàn toàn ngăn cản nổi Địch Uy toàn lực tiến công. Ở bên trong tiếng nổ mạnh kịch liệt, thân ảnh Mạc Lâm văng ra xa y như diều đứt dây.
Địch Uy cười dài một tiếng, không có ý định đuổi theo giết chết Mạc Lâm, mà trực tiếp bay về phía cửa vào cung điện.
Mạc Lâm phun ra một ngụm máu tươi ở giữa không trung, thấy động tác của Địch Uy nhất thời tức giận muốn nứt mắt. Mạnh mẽ vận chuyển nguyên lực thay đổi phương hướng, liều lĩnh cắm đầu xông tới Địch Uy. Mặc dù lấy trạng thái hiện tại của Mạc Lâm sẽ làm cho thương thế càng thêm nghiêm trọng, nhưng giờ phút này trong lòng Mạc Lâm chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, đó là tuyệt đối không thể để cho Địch Uy xông vào cung điện, bởi vì Địch Áo đang ở bên trong tiếp thu quá trình tiến hóa.
Dĩ Tát thấy Mạc Lâm bị Địch Uy đánh bị thương, đầu tiên là vui mừng hớn hở nhưng sau đó thấy Địch Uy cùng hắn vây công Á Nhĩ Duy Tư như đã thương lượng trước. Chỉ một mình chạy thẳng vào trong cung điện, lúc này giận dữ chửi ầm lên: "Địch Uy, ngươi …cái tên tiểu nhân."
Đáp lại Dĩ Tát chính là tiếng cười vô cùng vui vẻ của Địch Uy: "Ha ha, tiểu nhân? Ngươi đề cao ta quá, ta chỉ là một con chó mà thôi."
Tốc độ Mạc Lâm mau hơn nữa cũng không thể nào nhanh bằng Địch Uy, mắt thấy Địch Uy sắp xông vào trong cung điện. Mạc Lâm nhất thời tràn ngập tuyệt vọng, lấy thực lực của hắn không phải là đối thủ Địch Uy, một khi đối phương phát hiện Địch Áo tồn tại, vậy thì kết cục bi thảm không thể tránh khỏi rồi.
Nhưng đúng lúc này chợt có hai thân ảnh chậm rãi từ trong cung điện đi ra. Thân hình Địch Uy lập tức ngừng lại, dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn cảnh tượng trước mặt mình.
Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư cũng chú ý tới tình huống bên này, nhất thời bị dọa cho sợ hồn phi phách tán, trăm miệng một lời quát ầm lên: "Chạy mau !"
Mạc Lâm đề cao tốc độ lên đến cực hạn lao về phía Địch Uy, hắn đã quyết tâm quấn lấy đối phương bằng bất cứ giá nào nhằm tranh thủ thời gian cho Địch Áo chạy trốn. Mặc dù trong lòng Mạc Lâm cũng hiểu rõ ở tình huống này Địch Áo thật sự khó lòng chạy thoát, nhưng hắn cho dù liều mạng cũng phải thử một lần. Thành công dĩ nhiên là tốt, cho dù không thể thành công thì kết quả đã nát lắm rồi, không thể nào nát hơn được nữa.
Á Nhĩ Duy Tư cùng lúc bỏ qua Dĩ Tát, dùng hết tốc lực xông về phía Địch Uy. Dĩ Tát ngẩn người ra, sau đó cũng nhận ra bản chất của vấn đề, lập tức thi triển thân pháp vội vã bay đi. Mục tiêu của hắn không phải là Á Nhĩ Duy Tư, mà là Địch Áo. Dĩ Tát dĩ nhiên biết Địch Áo là Bất Hủ truyền thừa duy nhất còn sống, Địch Áo từ trong cung điện đi ra hiển nhiên cho thấy bí mật hai lần tiến hóa có khả năng rất lớn nằm trên người Địch Áo.