Ba người người khoác áo choàng đen thấy bề trên của mình đã cắm đầu đào tẩu, nhất thời cũng vội vàng ẩn mình vào trong bóng tối.
An Đức Liệt Á cười lạnh một tiếng: "Bây giờ mới có ý định chạy trốn có phải là hơi muộn rồi không?"
An Đức Liệt Á vừa dứt lời từ trong bóng tối bỗng nhiên có luồng lửa đỏ rực bùng lên. Sau đó là một tiếng thét kinh hãi, cái người chạy trốn ở trên không trung lấy tốc độ nhanh hơn nữa bay ngược trở lại chỗ cũ.
Một lão nhân đầu tóc trắng xoá từ trong bóng đêm chậm rãi bay ra, dõi mắt nhìn tới người nọ, thở dài một hơi: "Ta đây đã lớn tuổi rồi, tại sao không để cho ta nghỉ ngơi một chút?"
Ánh mắt người nọ đã gần như tuyệt vọng, không dám tin nhìn tới vị lão nhân kia, thanh âm bắt đầu run rẩy lên: "Mạt Đặc Lý Khắc, tại sao ngươi có thể xuất hiện ở nơi này? Ngươi rõ ràng đã..."
Người nọ không có tiếp tục nói thêm, bởi vì lão nhân còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn, nói gì đi nữa cũng hoàn toàn vô ích.
"Ngươi muốn nói gì? Ta hẳn là đã chết phải không?" Lão nhân cười cười tràn đầy ý châm chọc: "Thật đáng tiếc, nếu ta không chết, vậy thì người chết là ngươi rồi. Tá Lợi Đặc, tại sao không gỡ mặt nạ của ngươi xuống để ta nhìn cho kỹ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không nhận ra?"
Lôi Mông há to miệng kinh hãi: "Không thể..."
"Tại sao? Chẳng lẽ chuyện này cũng có điển cố?" Mắt thấy không còn nguy hiểm gì nữa, Y Toa Bối Nhĩ lại nổi lên tâm hiếu kỳ.
Nhìn vẻ mặt Y Toa Bối Nhĩ tò mò ngó mình chằm chằm, Lôi Mông tường thuật là ân oán giữa hai người Mạt Đặc Lý Khắc và Tá Lợi Đặc kia một lần. Mạt Đặc Lý Khắc và Tá Lợi Đặc là đệ tử cùng một đạo sư. Bởi vì vị đạo sư kia chết quá sớm, Tá Lợi Đặc nhập môn tương đối trễ nên phần lớn đều là Mạt Đặc Lý Khắc gánh vác trách nhiệm dạy dỗ Tá Lợi Đặc. Vốn quan hệ giữa hai người vừa là thầy vừa là bạn tương đối hòa hợp. Nhưng không ai ngờ được mười mấy năm trước, Tá Lợi Đặc đột nhiên động thủ ám sát Mạt Đặc Lý Khắc lúc ấy là tướng quân trấn thủ nam cương của Sư Tâm đế quốc. Sau đó chạy trốn tới Nguyệt Ảnh đế quốc ẩn mình, chuyện này từng gây ra oanh động rất lớn trong Sư Tâm đế quốc.
Bây giờ Mạt Đặc Lý Khắc vốn bị tất cả mọi người nghĩ là đã chết từ lâu lại đứng sờ sờ ở nơi này, khó trách Tá Lợi Đặc hoảng sợ như thế.
Lúc này một phụ nhân tóc hoa râm xuất hiện ở phương hướng khác, nhẹ giọng nói với Mạt Đặc Lý Khắc: "Ngài chuẩn bị tự mình động thủ?"
Vẻ mặt lão nhân Mạt Đặc Lý Khắc biến ảo liên hồi, qua một lúc sau mới thở dài nói: "Quên đi, mặc dù ta rất hận hắn, nhưng vẫn không thể đích thân giết chết tên súc sinh này."
"Ngài nói không sai." Vị phụ nhân tóc hoa râm cười cười: "Ta cũng lo lắng sẽ làm ô uế tay của ngài, để ta xử lý là được rồi."
"Địch Địch." Đến lúc này thân ảnh Cổ Lạp Gia Tư mới xuất hiện ở giữa không trung: "Thật ra ta nói rất đúng, nếu như ngươi cũng ngại bẩn tay hoàn toàn có thể bảo lão gia hỏa Cừu Đức Nhĩ kia ra tay, dù sao các ngươi..."
"Cổ Lạp Gia Tư ~!" Địch Địch trợn mắt hét Cổ Lạp Gia Tư: "Có tin là ta giết ngươi ngay tại chỗ hay không?"
Tá Lợi Đặc thấy một màn như vậy ánh mắt lập tức biến thành tuyệt vọng. Mặc dù từ tướng mạo những lão nhân này là có thể đoán ra lực lượng của bọn họ đang ở vào thời kỳ suy thoái. Dù là như vậy, trong đó tùy tiện đi ra một người nào cũng có thực lực vượt xa hắn, bản thân hắn đã không còn hi vọng chạy thoát.
Địch Địch vẫy tay, đóa Băng Hoa trong suốt giữa không trung đột nhiên mạnh mẽ nở rộ, nhất thời có vô số cánh hoa mỏng manh lạnh lẽo bay đầy trời bao phủ Tá Lợi Đặc vào giữa.
Tá Lợi Đặc hiển nhiên không chịu bó tay chờ chết, quang dực màu xanh ở sau lưng liên tục chấn động chợt trái chợt phải né tránh công kích. Nhưng những cánh hoa nhìn có vẻ rất yếu ớt lại xoay quanh tuần hoàn theo một quỹ tích kỳ diệu. Cho dù Tá Lợi Đặc cố gắng thế nào cũng không thể chạy ra khỏi phạm vi cánh hoa bao phủ. Vấn đề chủ yếu nhất là Tá Lợi Đặc không dám chạm vào những cánh hoa này.
Trước đó một khắc, Tá Lợi Đặc còn xem đám người An Đức Liệt Á như dê con đợi làm thịt, mà lúc này Tá Lợi Đặc trong mắt những cường giả ở cổ thôn cũng không khác nhiều lắm.
Tá Lợi Đặc đã sống nửa đời ở trong Sư Tâm đế quốc hiển nhiên không xa lạ gì với cái tên Địch Địch. Hắn biết rõ muốn phá vỡ mưa hoa của Địch Địch, biện pháp duy nhất chính là giết chết Địch Địch. Nếu không chỉ cần Địch Địch nguyện ý, cơn mưa hoa sẽ vẫn tiếp tục duy trì vĩnh viễn.
Nhiều lần đột phá vòng vây không có kết quả, Tá Lợi Đặc bỗng nhiên hét lên điên cuồng, thân hình hóa thành từng đạo hư ảnh xông thẳng về phía Địch Địch. Từng đạo gió lốc cương mãnh thổi quét ra bốn phía, cánh hoa bay lả tả giữa không trung nhất thời bị gió lốc đẩy văng ra phân tán khắp nơi.
Địch Địch nhếch môi cười lạnh, nếu như mưa hoa của nàng dễ dàng bị người ta đột phá như vậy. Nàng không còn là Thủy hệ Thánh Vũ Sĩ mạnh nhất cổ thôn nữa rồi, bàn tay tái nhợt vẽ ra mấy đường ấn văn ở trước người. Chốc lát sau, một cỗ dẫn lực khổng lồ trống rỗng xuất hiện, vô số cánh hoa băng trên bầu trời giống như được lực lượng huyền bí triệu hồi trở lại, lập tức tụ tập thành một dòng nước lũ màu trắng bay về phía bàn tay Địch Địch. Vào lúc này dòng lũ Băng Tinh kia nhanh chóng đuổi theo Tá Lợi Đặc.
Tốc độ dòng nước lũ màu trắng thậm chí vượt qua Tá Lợi Đặc nhưng hắn làm như không thấy dị tượng ở sau lưng mình, vẫn cắm đầu lao về phía Địch Địch. Khi Tá Lợi Đặc tới gần Địch Địch, thời gian phảng phất như dừng lại, dòng nước lũ màu trắng rốt cuộc đuổi kịp thân ảnh Tá Lợi Đặc, nguyên lực chiến giáp trên người hắn bị phá hủy trong nháy mắt. Vô số cánh hoa lạnh lẽo nhập vào cơ thể hắn như không hề có lực cản trợ, sau đó bay vào lòng bàn tay Địch Địch.
Cánh hoa nhanh chóng tổ hợp lại biến thành một đóa Băng Hoa trong suốt tựa như không có phát sinh chuyện gì. Nhưng thân hình Tá Lợi Đặc đã trì trệ ở giữa không trung, vài giây sau trên người hắn bất chợt có vô số vòi máu li ti rỉ ra. Ngay sau đó mất đi tất cả khí lực rơi thẳng xuống đất.
“Ầm !”
Thân thể Tá Lợi Đặc đập mạnh xuống đất, hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời, lỗ mũi hoàn toàn ngừng lại hô hấp.
Từ khi đóa Băng Hoa nở rộ, phân rã rồi lại hợp thể, trước sau chỉ có mấy phút mà thôi, Địch Địch còn chưa có di động thân hình đã cướp đi tính mạng của một vị Thánh giả. Mấy người Địch Áo đồng thời rùng mình một cái, đây là lực lượng cỡ nào chứ?
Ba người khoác áo choàng thấy Tá Lợi Đặc chết thảm ở trước mặt mình hoàn toàn không còn khí thế lớn lối như trước, ngay cả thở cũng không dám phát ra tiếng, ngoan ngoãn đứng im tại chỗ. Phản kháng đã không còn ý nghĩa, ba người bọn họ dồn lại một chỗ cũng không phải là đối thủ Tá Lợi Đặc. Thế mà Tá Lợi Đặc cũng bị đối phương dễ dàng mạt sát, nếu đổi lại ba người bọn họ sợ rằng kiên trì không quá mười giây.
An Đức Liệt Á nhìn tới ba người kia, sau đó dời ánh mắt về phía các cường giả trong cổ thôn: "Mấy người này, chúng ta không thích hợp mang đi."
"Không thành vấn đề." Cổ Lạp Gia Tư cười nói: "Giao cho ta là được, ta sẽ làm cho bọn hắn phun ra toàn bộ mọi thứ."
An Đức Liệt Á mỉm cười gật đầu, sau đó phân phó đám kỵ sĩ thủ hạ an táng thi thể đồng bạn. Lấy tính mạng hai mươi mấy kỵ sĩ làm đại giá rốt cuộc thành công giết chết mối họa Tá Lợi Đặc, không thể nghi ngờ là một chuyện hết sức có lời. Đám kỵ sĩ chôn thi thể đồng bạn cũng không có quá nhiều bi thương, chiến tranh chính là như thế, hy sinh là chuyện không thể tránh được. Người hôm nay nằm ở chỗ này chỉ là đi trước một bước mà thôi, ngày mai có lẽ sẽ đến phiên những người khác.
Các cường giả trong cổ thôn lại ẩn vào trong bóng tối làm như chưa từng xuất hiện ở chỗ này. Chỉ có vết máu loang lổ trên bùn đất và hai mươi mấy phần mộ bên bờ sông Hắc Thủy là minh chứng nơi này từng phát sinh một trận chiến đấu.
Sáng sớm ngày thứ hai, An Đức Liệt Á mang theo đám người Địch Áo vượt qua sông Hắc Thủy, đến đây bọn họ đã triệt để rời khỏi lãnh địa Cách Lý Nặc Tư, bắt đầu tiến vào vùng trung tâm Sư Tâm đế quốc.
Trong một trấn nhỏ khu nam bộ Sư Tâm đế quốc, gã đại hán nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Địch Uy, trên trán đã phủ đầy mồ hôi lạnh, nhưng không dám lấy tay lau đi.
Địch Uy cẩn thận xem xét từng ngón tay của mình, tựa hồ muốn tìm ra bí mật nào đó đang ẩn giấu trên đó. Một lúc lâu sau mới ném dời mắt lên trên mặt gã đại hán: "Nói cách khác, không có một người nào trở về? Lại còn giết được hai mươi mấy tên kỵ sĩ phế vật?"
"Đúng thế, đại nhân." Thanh âm gã đại hán càng thêm run rẩy: "Nhìn bộ dáng thì người của chúng ta đã trúng kế, chuyện này vừa vặn chứng minh cháu trai của Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn đang ở trong đội ngũ đó. Nếu không, lấy thực lực Tá Lợi Đặc không thể nào bị người ta giết chết dễ dàng như vậy."
"Ngươi muốn nói gì? Có phải là ngươi muốn nói thật ra đó không phải là trách nhiệm của ngươi?" Địch Uy nhìn gã đại hán cười gian trá: "Ngươi không rõ ràng ý nghĩa tồn tại của Tá Lợi Đặc hay sao?"
Gã đại hán cúi đầu không nói, hắn làm sao không rõ ràng chuyện này được. Tá Lợi Đặc sống lâu một ngày sẽ có thêm nhiều người từ Sư Tâm đế quốc trốn đến Nguyệt Ảnh đế quốc. Nhưng mà trong lòng gã đại hán lại vô cùng ủy khuất, người như vậy hẳn là để cho hắn sống đàng hoàng ở Nguyệt Ảnh đế quốc mới đúng, tự dưng thả hắn chạy tới chỗ kia làm gì? Nếu không phải do ngươi ra lệnh cho Tá Lợi Đặc đi chủ trì hành động ám sát lần này, làm sao xuất hiện hậu quả như vậy chứ?