Thần Điển

Chương 266: Chương 266: Phân chia chiến quả






Nữ nhân kia tiến tới một bước đưa tay nắm lấy lưỡi búa, hai người đồng thời giằng co nhưng lực lượng của Sử Đế Văn không bằng đối phương. Cho dù thân hình của hắn cao tới tới đâu, bộ dạng hùng tráng cỡ nào, khi đối mặt với địch nhân cấp bậc Võ Tôn, hắn chỉ yếu ớt như một đứa bé. Đại phủ chợt nghiêng sang một bên, sau đó nện vào vai phải Sử Đế Văn, ‘răng rắc’ một tiếng, bả vai Sử Đế Văn lập tức móp méo, cánh tay phải cũng mềm nhũn xuống. Hắn chịu không nổi thống khổ kịch liệt phát ra tiếng hét thảm thiết, hai chân loạng choạng lùi lại bảy, tám bước, rồi mất tự chủ quỳ rạp xuống đất.

"Sử Đế Văn ~!" Đường Ân nổi điên rống lên: "Buông, chúng ta trốn không thoát đâu, liều mạng với nó."

"Đi." Hai mắt Sử Đế Văn hiện lên từng sợi tơ máu đỏ rực: "Ngu ngốc, trở về nói cho Địch Áo, các quý tộc Đại công lĩnh tiến về phía trước như một bầy chó dữ, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, đi nhanh!" Lời còn chưa dứt, hắn đã dùng đến khí lực cuối cùng nhào người về phía nữ nhân kia.

Nữ nhân kia nghiêng lưỡi búa chém về phía đỉnh đầu Sử Đế Văn, ngay khi Sử Đế Văn sắp sửa bị chém thành hai khúc, nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lưỡi búa đột ngột dừng lại giữa không trung.

Lúc này Sử Đế Văn đã bất chấp tất cả, không kịp nghĩ nhiều nữa, xông lên mở rộng hai cánh tay ra định ôm nữ nhân kia. Đối phương có nguyên lực chiến giáp cực kỳ bền bỉ, công kích bình thường đã không còn ý nghĩa, hắn chỉ có thể dùng phương thức liều mạng này trì hoãn đối phương.

Nữ nhân kia đột nhiên vươn tay trái ra đánh một chưởng lên ngực Sử Đế Văn chấn hắn bay thẳng ra xa, văng ra có hơn hai mươi thước xa mới nện mông chà sát mặt đất một đoạn rồi ngừng lại.

"Địch Áo? Địch Áo nào?" Nữ nhân kia chậm rãi nói: "Là hôn phu của Tác Phỉ Á tiểu thư?"

Đường Ân và Tư Phái Khắc đồng thời ngây ngẩn cả người, giọng nữ nhân kia nhắc tới Tác Phỉ Á rõ ràng là có thiện ý.

Nhìn thấy sắc mặt Đường Ân và Tư Phái Khắc, nữ nhân kia tựa hồ đã hiểu ra vấn đề, nàng trầm mặc chốc lát, nhẹ nhàng ném đại phủ xuống mặt đất: "Các ngươi đi mau, Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước đang ở gần đây."

"Ngài là..." Đường Ân lẩm bẩm.

"Mấy người các ngươi quá ngu xuẩn, đã triệt để chọc giận Tát Mỗ Nhĩ đại nhân, còn lo lắng gì nữa? Không đi là không kịp đó." Sắc mặt nữ nhân kia chuyển sang lạnh lẽo, quát lên: "Mau đi!”

Nói xong An Đông Ny không quản mấy người Đường Ân phản ứng thế nào, thân hình chớp lóe vài cái đã biến mất ở trong rừng rậm. Chẳng qua là An Đông Ny không có đi xa, mà di chuyển tìm kiếm khu vực chung quanh, nàng muốn giải trừ nguy hiểm dùm cho mấy người Đường Ân. Nếu không, lấy tình trạng của đám người Đường Ân, cho dù là bị một đội ngũ nhỏ từ liên quân phát hiện cũng khó lòng chạy thoát.

"Đây là xảy ra chuyện gì?" Mấy người Đường Ân hai mặt nhìn nhau, lúc nãy bọn họ đã cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ đối phương vừa nghe tên Địch Áo phảng phất như đổi thành người khác. Chẳng những không giết bọn hắn, ngược lại còn thúc giục bọn họ chạy trốn.

"Trước tiên trở về rồi hãy nói sau." Tư Phái Khắc kịp thời phản ứng, đưa tay đỡ Đường Ân và Sử Đế Văn dậy.

Đường Ân nghỉ ngơi một lát đã có thể hành động, Sử Đế Văn bị thương nặng nhất, bả vai đã vặn vẹo không còn hình dáng. Nhờ Tư Phái Khắc dìu đi mới miễn cưỡng lê lết, sau đó Tư Phái Khắc dứt khoát vác hắn lên vai, nữ nhân kia nói không sai, nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này. Nếu như bị Tát Mỗ Nhĩ phát hiện thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

May là dọc đường đi không hề đụng phải người nào của liên quân, đám người Đường Ân tự nhiên không biết đây là công lao An Đông Ny, nếu không bọn họ đã chết không biết bao nhiêu lần.

Đi chừng nửa ngày, mấy người Đường Ân còn cách Hầu tước lĩnh khoảng năm mươi dặm, đây là chuyện cực kỳ bất đắc dĩ. Địa hệ võ sĩ vốn không có ưu thế về tốc độ, thương thế Sử Đế Văn không chịu nổi xóc nảy nên tự nhiên phải giảm tốc độ xuống thấp nhất.

"Chờ một chút!" Đường Ân bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn chăm chú về phương xa, từ đó đang có một thân ảnh nhanh chóng chạy tới. Mặc dù theo phương hướng thì người nọ hẳn là từ Hầu tước lĩnh chạy ra, nhưng hiện tại là thời khắc phi thường, Đường Ân không dám lơ là chút nào.

Mấy người Đường Ân vội vàng ẩn vào trong bụi cỏ ven đường, dựa vào khe hở cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài. Kể từ khi Đường Ân trở thành Nam tước chưa bao giờ gặp phải tình cảnh chật vật như vậy, thật sự là nữ nhân kia quá mức biến thái. Đường Ân đoán chừng nàng có trình độ Võ Tôn cao cấp, nếu không ba người bọn họ không có khả năng chống cự lâu như thế.

Quan sát một hồi, mấy người Đường Ân đồng thời hít vào một hơi lạnh, không hẹn mà cùng liếc nhau hội ý, bọn họ đều thấy trong mắt đối phương một tia sợ hãi. Bởi vì tốc độ của thân ảnh kia quá nhanh, nhìn từ xa giống như một mũi tên nhọn bắn xuyên bình nguyên. Mặc dù còn chưa đạt tới tốc độ không thể tưởng tượng nổi như nữ nhân kia, nhưng cũng không phải là tốc độ Cực Hạn võ sĩ có thể đạt được.

Mấy người Đường Ân rất rõ ràng tình trạng hiện tại của phe mình, cao nhất chỉ là Cực Hạn võ sĩ, người kia từ đâu lòi ra?

Khi thân ảnh kia từ từ đến gần, vẻ mặt mấy người Đường Ân bỗng nhiên cứng lại, làm sao có thể? Vì sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?

Địch Áo không ngừng phóng thích Phong Ưu Nhã gia tăng tốc độ lên tới cực hạn, sau khi hắn chạy tới Hầu tước lĩnh nghe thấy liên quân vẫn chưa tới nơi này liền thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng tin tức kế tiếp lại khiến cho hắn cực kỳ khẩn trương, mấy người Đường Ân lại cả gan ra ngoài đánh lén đội ngũ liên quân, quả thực là quá điên cuồng rồi. Căn cứ Tái Nhân phán đoán, ở trong liên quân có ít nhất bảy cường giả Võ Tôn, mấy người Đường Ân chỉ là Cực Hạn võ sĩ, làm sao có thể đối kháng liên quân? Cho dù là đánh lén cũng không thể.

Chỉ cần liên quân xuất động một Phong hệ Võ Tôn, mấy người Đường Ân lập tức mất đi hi vọng chạy trốn.

Cho nên Địch Áo vội vã rời khỏi Hầu tước lĩnh chạy đi tiếp ứng đám người Đường Ân, hắn quả thực không dám nghĩ nhiều. Nếu như Đường Ân phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, Tác Phỉ Á sẽ rất thương tâm.

"Địch Áo !" Sau khi Tư Phái Khắc xác nhận bản thân không có nhìn lầm, nhất thời cao hứng từ trong bụi cỏ nhảy ra.

Địch Áo bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng ngừng lại mới nhận ra Tư Phái Khắc, lúc này hắn vui mừng tiến lên nghênh đón, vừa định mở miệng hỏi tung tích Đường Ân, liền thấy đỡ Sử Đế Văn dìu Đường Ân đi ra khỏi bụi cỏ, sắc mặt lập tức đại biến.

Giờ phút này Đường Ân thoạt nhìn rất thê thảm, khuôn mặt tái nhợt, trước ngực còn dính vết máu loang lổ đỏ bầm.

"Đường Ân thúc thúc, ngài không sao chứ?" Địch Áo vội vàng chạy đến bên cạnh Đường Ân, khẩn trương kiểm tra thương thế.

"Ha hả, yên tâm đi, không chết được." Nhìn bộ dáng Đường Ân tinh thần có vẻ không tệ, lúc này còn có thể cười được, Địch Áo mới thở phào nhẹ nhõm.

Trên một đỉnh núi cách Tái Nhân Hầu tước lĩnh mấy chục dặm, mười mấy người mặc y phục chỉnh tề đang hăng hái nhìn về phía tường thành Hầu tước lĩnh, ánh mắt những người này phát ra quang mang nóng bỏng không hề che giấu, phảng phất như xem Tái Nhân Hầu tước lĩnh đã là vật trong túi bọn họ.

"Các vị, sợ rằng bây giờ Tái Nhân đã nhận được tin tức đang chạy về đây." Một người trung niên ở giữa mở miệng nói: "Cho nên tất cả mọi người xuất ra thành ý đi, trì hoãn thêm nữa sẽ không có lợi cho bất kỳ người nào."

"Tái Nhân trở lại thì sao? Chúng ta nhiều người như vậy tại sao phải sợ một gã Hầu tước như hắn? Trở lại vẫn tốt hơn, đúng lúc giết chết luôn cho gọn." Kiều Trì ngồi ở một bên tàn bạo nói.

Những người khác đều tự động loại bỏ lời nói của tên ngu ngốc Kiều Trì, công thành và dã chiến là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu như không thể đánh hạ Hầu tước lĩnh trước khi Tái Nhân quay về cứu viện, như vậy sẽ có ý nghĩa bọn họ phải đánh với Tái Nhân tiến hành một trận dã chiến, thương vong sẽ gia tăng gấp bội. Đúng như Tái Nhân dự liệu, bọn họ tới đây mò chỗ tốt chứ không phải tới để hy sinh.

Vì thế toàn đội ngũ mới dừng lại ở chỗ này, tiếp tục đi về phía trước chính là Hầu tước lĩnh rồi, một vấn đề gay go đang bày ra ở trước mặt bọn họ, đó là nhóm nào công thành đầu tiên.

Hầu tước lĩnh không có Tái Nhân giống một cái bánh ngọt tỏa ra mùi hương mê người, ai cũng muốn nhào tới cắn một ngụm đầu tiên, người thứ nhất vào thành sẽ lấy được chỗ tốt lớn nhất. Tất cả mọi người đều muốn giành vị trí này, kết quả lâm vào cục diện giằng co.

Đây chính là chỗ xấu của liên quân, địa vị mọi người tương đương nhau, không ai chỉ huy được ai. Nếu như Phỉ Tể Đại công tự mình lĩnh quân còn dễ giải quyết, đáng tiếc là Kiều Trì còn lâu mới có thể so sánh với phụ thân hắn. Mọi người nhiều nhất chỉ cấp cho hắn một ít mặt mũi, trên thực tế những lời Kiều Trì nói ra không khác gì cái rắm thúi trong mắt các vị quý tộc.

"Mấy cái tên chán ghét kia đã bị giải quyết hết chưa?" Người nói chuyện ám chỉ đám người Đường Ân, thật sự bất hạnh là thuộc hạ của hắn bị đám người Đường Ân quấy rầy nghiêm trọng nhất. Xui xẻo nhất chính là dưới tay hắn chỉ có một gã Địa hệ Võ Tôn, không thể nào bắt nổi mấy cái tên khốn kiếp trơn trợt hơn cả lươn chạch này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.