"Hắc hắc hắc, không dễ dàng như vậy chứ?" Sử Đế Văn cười rú lên quái dị: "Con quỷ nhỏ, ngay cả chân cũng không có còn dám ở chỗ này ba xạo?"
Nữ nhân kia từ từ nắm chặt quả đấm, thân hình bỗng nhiên bay lên lao tới Sử Đế Văn nhanh như chớp. Sử Đế Văn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lập tức thả ra Địa Long Thủ Hộ, vòng bảo hộ hiện ra vững vàng bao phủ thân thể hắn, Tư Phái Khắc đứng ở phía sau Sử Đế Văn lập tức rống lên giận dữ thả ra Băng Sơn Kích, lấy hắn làm trung tâm từng vết nứt chằn chịt trên mặt đất lan nhanh ra ngoài.
Đôi Phong Dực sau lưng nữ nhân kia chấn động một cái, thân hình nàng đột nhiên lướt ngang qua Sử Đế Văn, lao về phía Tư Phái Khắc nhanh như tia chớp.
Mấy người Đường Ân phối hợp phi thường ăn ý, Sử Đế Văn đứng trước hấp dẫn kẻ địch chú ý, sau đó Tư Phái Khắc đột nhiên phát động công kích, rồi Sử Đế Văn bù vào một kích. Còn Đường Ân phối hợp tác chiến, bọn họ liên hợp lại một chỗ đúng là có khả năng tạo thành uy hiếp địch nhất cho định nhân.
Ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, nữ nhân kia tiếp cận Tư Phái Khắc không chút do dự, vô số đạo kình khí có lực lượng xuyên kim phá thạch liên tiếp oanh kích trên người nàng, nguyên lực chiến giáp bắn ra từng chùm hoa lửa tán loạn, nhưng hiệu quả chỉ có như thế là hết.
Mắt thấy địch nhân tiếp cận với khí thế dũng mãnh như chẻ tre, Tư Phái Khắc hoảng hốt lập tức thả ra Địa Long Thủ Hộ.
Chiêu này được gọi là tiểu lĩnh vực có lực phòng ngự phi thường cường đại, nữ nhân kia liền bỏ qua Sử Đế Văn, ngược lại công kích Tư Phái Khắc. Đó là vì trong lúc nhất thời nàng không có cách nào phá hư Địa Long Thủ Hộ, bây giờ hai người đều núp trong vỏ trứng cứng rắn kia, vậy thì Đường Ân sẽ lâm vào nguy hiểm.
Vào lúc này, Đường Ân mới vừa thả ra một luồng khí lạnh, sau đó nhìn thấy Tư Phái Khắc đã núp ở trong Địa Long Thủ Hộ liền biết tình hình không ổn. Hắn lập tức lui gấp về sau, nguyên lực trong cơ thể bắt đầu điên cuồng chấn động.
Quả nhiên nữ nhân kia quay đầu nhìn về phía Đường Ân, tia sáng trong mắt chứa đầy ý tứ mỉa mai, căn bản không thèm để ý tới luồng khí lạnh kia. Nói thật, song phương ở hai trận doanh đối địch, thần sắc nữ nhân kia lộ ra hẳn là phải làm cho đối phương giận dữ mới đúng, không biết tại sao Đường Ân lại cảm giác đối phương có thêm mấy phần thanh tú, bởi vì vậy cái ý mỉa mai kia mang đến cho nàng mấy phần sức sống, không còn không khí trầm lặng và khô cứng như trước.
Trong chốc lát, luồng khí lạnh đã cuốn tới phần hai chân do nguyên lực tạo thành rồi nhanh chóng lan tràn lên phía trên.
Nữ nhân kia đột nhiên xoay tròn như con quay, khối băng bị lực chấn động phá hủy nát bấy, luồng khí lạnh đang lan tràn lên thân thể nàng cũng hóa thành hơi nước dần dần biến mất.
Đôi Phong Dực rực rỡ như thực chất đột nhiên chấn động, thân hình nữ nhân kia lại chuyển hướng lần nữa, lấy tốc độ vô cùng mau lẹ đuổi theo Đường Ân.
Đường Ân nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay giang rộng ra, theo động tác đó là một bức tường băng đột ngột xuất hiện che chắn trước mặt hắn, sau đó chậm rãi bao phủ cả người hắn.
Tương tự như lớp vỏ trứng cứng rắn của Địa hệ võ sĩ, đạo Băng Bích này chính là chiến thuật ba người Đường Ân thường dùng để đối phó với Phong hệ Võ Tôn, dĩ nhiên là loại chiến thuật rất đáng xấu hổ, nhưng bọn họ không có biện pháp nào khác.
Mặc dù địch nhân không có hai chân nhưng thân hình di động cực kỳ lưu loát, tựa hồ không có bất kỳ chướng ngại, tốc độ cũng nhanh tới cực điểm. Đối phó địch nhân như thế, công kích bình thường chắc chắn không có hiệu quả, trước tiên không đề cập tới có thể đánh trúng đối phương hay không, cho dù mỗi lần công kích đều chính xác thì sao? Lúc nãy công kích của Tư Phái Khắc là một thí dụ quá rõ ràng rồi.
Chênh lệch giữa Cực Hạn võ sĩ và Võ Tôn thật sự rất lớn, cho dù lấy nhiều đánh ít, liều mạng triển khai vây công có lẽ sẽ giành được thắng lợi, nhưng nhất định là thắng thảm. Bây giờ bọn họ chỉ còn ba người, ngay cả tư cách liều mạng cũng không có.
Thật ra lựa chọn thực tế nhất là chạy trốn, có thể chạy bao xa thì hay bấy nhiêu. Nhưng đối phương lại là Phong hệ Võ Tôn, hoàn toàn chặt đứt hi vọng cuối cùng của bọn họ.
Nữ nhân kia cười lạnh dừng bước trước Băng Bích, hiển nhiên nàng cho rằng Đường Ân là người dễ đối phó nhất, sau đó nàng giơ tay lên đánh thẳng vào Băng Bích, ở bên trong thanh âm vỡ vụn khiến người sởn gai óc, năm ngón tay của nàng đã cắm sâu vào trong Băng Bích.
Tiếp theo nữ nhân kia vung cánh tay lên không trung, bức tường băng to lớn trầm trọng như thế lại bị nhấc lên, bay ra xa vài chục thước rồi rơi thẳng xuống đất.
Băng Bích nện thẳng xuống đất, chừng một phần tư Băng Bích cắm sâu vào trong bùn đất, không ai biết được tình cảnh Đường Ân ở trong đó như thế nào, bề ngoài Băng Bích bóng loáng như gương nhưng mặt băng không phải là thủy tinh, thoạt nhìn bóng dáng Đường Ân rất mơ hồ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy … hình như đầu hắn ở dưới, còn chân lại ở bên trên.
Thân hình nữ nhân kia chợt lóe bay đến gần Băng Bích, sau đó lại ném Băng Bích ra xa lần nữa.
Băng Bích y như một viên đạn pháo lưu lại tiếng xé gió trầm muộn trên không trung, nhanh chóng lao tới Sử Đế Văn được Địa Long Thủ Hộ bao phủ.
“Ầm ~!”
Băng Bích bị lực phản chấn đánh văng ra xa, dọc đường nó đi liên tiếp đụng gãy vài cây cổ thụ to lớn, sau đó bay thẳng tới trước thêm sáu mươi thước mới rớt xuống đất. Còn Sử Đế Văn ở trong Địa Long Thủ Hộ truyền ra tiếng kêu rên thảm thiết, lực đạo va chạm có hơn nghìn cân làm cho hắn không thể chịu nổi.
Nữ nhân kia chậm rãi xoay người nhìn về phía Băng Bích ở xa xa, thoạt nhìn nàng cũng lười hao phí sức lực, để cho mấy người tự giết lẫn nhau xem như bớt việc ít tốn sức, lại là phương pháp xử lí tương đối thú vị.
Lát sau Băng Bích bất chợt bể nát, Đường Ân chật vật bò ra, há miệng phun ra một búng máu tươi, không chỉ như thế, mũi hắn, lỗ tai hắn và hai mắt đồng thời chảy máu thành dòng.
Thật ra Băng Bích là do Đường Ân tự tay phá vỡ, đợt va chạm lúc nãy cơ hồ đánh cho xương cốt toàn thân hắn nứt gãy, lục phủ ngũ tạng bị chấn động lệch khỏi vị trí, hắn không thể chịu nổi va chạm như thế thêm một lần nữa, nếu phải chết ở trong bức tường băng, còn không bằng đường đường chính chính ra ngoài đánh một trận.
Sử Đế Văn gầm lên giận dữ giải phóng hào quang Địa Long Thủ Hộ, tay cầm đại phủ lao thẳng tới chỗ nữ nhân kia.
"Chạy đi, bảo vệ tốt Đường Ân, các ngươi đi mau."
"Sử Đế Văn, trở lại!" Đường Ân quát lên, Mãnh Hổ dong binh đoàn chỉ còn lại có ba người bọn họ, trước đó đã mất đi Tây Mông Đa, bây giờ hắn không cho phép mất đi bất kỳ một đồng bạn nào nữa.
Nữ nhân kia làm như không nhìn thấy Sử Đế Văn, vẫn chậm rãi tiến về phía trước. Ngay khi lưỡi búa của Sử Đế Văn tiếp cận nàng, trong nháy mắt đó nàng đột nhiên dừng bước khiến lưỡi búa lướt qua sát người, rồi nàng trở tay đánh một quyền vào giữa ngực và bụng Sử Đế Văn.
Sử Đế Văn không phải là người lỗ mãng, hơn nữa liều mạng cũng phải có kỹ xảo, vừa thấy nữ nhân kia vung quyền lên hắn lập tức thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ. Đáng tiếc lực phòng ngự Bàn Thạch Thủ Hộ quá yếu nếu so với Địa Long Thủ Hộ. Quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ vừa hiện ra trong nháy mắt đã bị diệt vong, đại hán cao hơn hai thước lại bị một quyền đánh bay ra ngoài y như rơm rạ.
Khi Sử Đế Văn chật vật bò dậy trong miệng đã tuôn trào một đống máu tươi, bộ dạng vô cùng kinh khủng. Nhưng hắn không giống với Đường Ân lúc nãy, Đường Ân chỉ phun ra một búng máu, còn lần này máu tươi từ trong miệng hắn tràn ra như suối, chỉ chốc lát đã nhuộm y phục hắn thành một màu đỏ bầm.
"Đi nhanh!” Sử Đế Văn lại vác đại phủ lên, lảo đảo xông về phía nữ nhân kia.
"Khốn kiếp, nếu chết thì chúng ta chết chung một chỗ." Đường Ân cực kỳ nóng nảy, vội vã sải bước vọt tới trước.
Tư Phái Khắc cũng giải tán Địa Long Thủ Hộ, chỉ có điều hắn lưỡng lự nhìn tới Đường Ân, rồi lại ngó chừng Sử Đế Văn đang lảo đảo xông tới, không biết nên lựa chọn thế nào cho phải, là bảo vệ Đường Ân rời khỏi hay là trợ giúp Sử Đế Văn?
"Đầu hàng đi, ta sẽ không giết các ngươi." Nữ nhân kia dừng bước, ánh mắt của nàng có chút hoảng hốt. Một đoạn thời gian cách đây rất lâu, ở thời kỳ thanh xuân rực rỡ, nàng cũng muốn ra ngoài mạo hiểm, cũng muốn có mấy người đồng bạn tin tưởng phó thác sinh tử. Đáng tiếc nàng đã lựa chọn một con đường khác, một vận mệnh hoàn toàn khác.
Những gã hán tử trước mắt bởi vì tình nghĩa mà quên đi sinh tử làm cho nàng không đành lòng hạ thủ, nàng chưa từng hối hận vì lựa chọn của mình. Nhưng bây giờ lại bắt đầu hoài nghi mình giao ra rốt cuộc có đáng giá hay không? Bởi vì cuộc sống gần đây của nàng quá mệt mỏi, quá khó khăn, quá thống khổ. Vì thế một màn trước mắt mang đến cho nàng cảm xúc rất sâu.
"Đi đi, mang cái tên ngu ngốc kia đi.” Sáu Sử Đế Văn gầm thét giận dữ, vung đại phủ chém tới nữ nhân kia.
Tư Phái Khắc rốt cuộc cho ra quyết định, xoay người nhào tới chỗ Đường Ân. Sử Đế Văn đã quyết định dứt khoát, hắn không thể để cho Sử Đế Văn hy sinh vô nghĩa, mặc dù rất khó thoát khỏi một vị Phong hệ Võ Tôn truy tung, nhưng thế nào đi nữa cũng phải thử một lần.