Thần Điển

Chương 264: Chương 264: Xuất binh






"Các ngươi, đám người này, lén lút cười trộm cái gì đó?" Lôi Mông cố gắng trợn to hai mắt làm ra vẻ phẫn nộ, đáng tiếc là hắn chọn sai vị trí, ánh nắng chiều vừa vặn chiếu vào mặt hắn phản xạ lại vô số quang mang chói lóa, ở giữa ‘khung cảnh’ sặc sỡ đó, hai con mắt tròn xoe tự nhiên nở ra, hoàn toàn phá hư hết mỹ cảm của bức họa đẹp đẽ.

“Phì!”một tiếng, Tác Phỉ Á bật cười, sau đó ngại ngùng chuyển tầm mắt sang nơi khác, nhưng đã chậm, tiếng cười của nàng không thể nghi ngờ đã dẫn phát hiệu quả thêm dầu vào lửa làm cho Lôi Mông giận dữ càng thêm mãnh liệt.

"Còn cười?" Lôi Mông cả giận quát ầm lên, nếu như người cười chính là Ca Đốn, chỉ sợ hắn đã sớm nhào tới rồi.

Địch Áo mỉm cười chỉ chỉ vào mặt Lôi Mông: "Ngươi sờ vào mặt của mình là biết."

Lôi Mông nghe vậy đưa tay sờ vào mặt mình, cảm giác lạnh như băng làm cho hắn giật mình, sau đó chợt nghĩ đến chuyện gì đó bỗng nhiên quát lên như sấm, bày ra tư thế chuẩn bị xông về phía người đàn bà kia liều mạng.

Đám người Địch Áo vội vàng ngăn cản Lôi Mông, trải qua một phen khuyên nhủ mới làm cho Lôi Mông hạ bớt lửa giận.

"Tác Phỉ Á, ngươi không thể nghĩ ra biện pháp nào hả?" Lôi Mông chỉ vào mặt của mình hỏi han vô cùng đáng thương, hắn chỉ dám bày ra tư thế mà thôi, hắn cũng không ngốc, nơi này không có ai là đối thủ của người đàn bà kia. Nếu như hắn dám quay trở lại, kết quả sẽ còn thảm hại hơn.

Tác Phỉ Á tiến tới gần đưa tay chạm vào lớp băng trên mặt Lôi Mông, lớp băng rất mỏng, lại dính rất chặt, tựa hồ mọc ra từ da Lôi Mông vậy. Hơn nữa, cảm giác trơn bóng không giống như băng, tựa như chạm vào bề mặt thủy tinh thì đúng hơn.

"Không được." Tác Phỉ Á dùng ánh mắt thương cảm nhìn tới Lôi Mông. Thiên phú cao tới đâu cũng không cải biến được thực tế nàng chỉ là Quang Mang võ sĩ, bí kỹ do cường giả Võ Tôn buông thả, mặc dù chỉ là trò đùa nho nhỏ cũng không phải là thứ Tác Phỉ Á có thể giải quyết được. Nếu như cứng rắn phá hủy lớp băng, nàng sợ làm thương tổn da mặt Lôi Mông.

"Chẳng lẽ đành phải trở về trước rồi lại nghĩ biện pháp?" Lôi Mông lâm vào tuyệt vọng, hắn đã nhìn thấy khuôn mặt mình lúc Tác Phỉ Á buông thả băng kính. Nói cho cùng, Lôi Mông chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi mà thôi, còn chưa đạt tới trình độ không thèm để ý tướng mạo của mình. Huống chi, mỹ nữ ở trong Thánh Đế Tư học viện nhiều như mây, Lôi Mông không muốn vác cái mặt như thế này đi rêu rao khắp nơi, sợ rằng sẽ làm cho người ta chết cười mất.

"Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một người ở lại chỗ này chờ lớp băng hòa tan rồi hãy trở về, ta đoán chừng người ta chỉ muốn trừng phạt ngươi một chút, thời gian sẽ không kéo dài lắm." Địch Áo đề nghị.

"Ngươi nói luôn lựa chọn thứ hai đi." Lôi Mông bác bỏ đề nghị đầu tiên của Địch Áo rất dứt khoát, đoán chừng? Lỡ may ngươi đoán trật lất thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ ngồi ở chỗ này chờ đến lúc nào?

"Lựa chọn thứ hai rất đơn giản, cho dù là Tây Cách Thụy Na hay Lâm Tái đạo sư, tin tưởng rằng các nàng sẽ có biện pháp giải quyết."

"Ý ngươi là ta cứ như vậy trở về?" Lôi Mông chỉ chỉ vào mặt của mình.

"Ta rốt cuộc biết heo chết như thế nào rồi." Địch Áo thở dài: "Ngươi không biết bịt kín cái mặt lại à?"

Đúng nha, Lôi Mông bừng tỉnh đại ngộ, thật ra hắn nên sớm nghĩ đến mới đúng, chẳng qua là vừa rồi đầu óc lú lẫn, một mực tìm cách xử lý lớp băng chết tiệt này cho xong, ngược lại bỏ qua phương pháp xử lí đơn giản nhất.

Lôi Mông xé một khúc vải trên y phục che mặt mình lại, chỉ để lộ hai con mắt ra ngoài, không thể không nói tính hiếu kỳ của Lôi Mông rất mạnh, sau khi làm xong mọi thứ vẫn không quên thỉnh giáo Địch Áo: "Ngươi mới vừa nói con heo nó chết như thế nào?"

Lúc này đến phiên Địch Áo giật mình, qua một lúc sau, Địch Áo mới bất đắc dĩ nói: "Ngươi sẽ không muốn biết đáp án đâu."

Nói xong, bất kể Lôi Mông liên tục hỏi tới, Địch Áo không thèm để ý nữa. Giờ phút này, Địch Áo thật sự không đành lòng đả kích tâm linh yếu ớt của Lôi Mông.

Sau khi trở lại Thánh Đế Tư thành, mấy người Địch Áo trực tiếp đi tìm Lâm Tái, chỉ qua vài giây khuôn mặt Lôi Mông đã khôi phục nguyên trạng. Lâm Tái tò mò hỏi nguyên nhân sự tình, khi nghe là do nữ nhân sống trong Thánh Đế Tư hồ xuất thủ, Lâm Tái không khỏi cảm thấy buồn cười. Người kia luôn luôn không thích giao tiếp với ngoại giới, hàng năm ẩn cư ở giữa hồ. Ban đầu các bộ lạc võ sĩ đại cử xâm lấn, Nhã Duy Đạt gặp phải nguy cơ nghiêm trọng nhất từ trước tới nay cũng không có ý định mời đối phương ra ngoài trợ chiến. Bởi vì người kia tồn tại không phải là vì cứu viện, chỉ khi nào Thánh Đế Tư học viện gặp phải tai hoạ ngập đầu không thể chống chọi, nơi đó sẽ là chỗ giữ lại vinh quang của Thánh Vũ Sĩ Đế Tư, âm thầm tích tụ lực lượng chờ ngày sau trả thù phục hận.

Sáng sớm ngày thứ hai, liên quân Tái Nhân Hầu tước và Thánh Đế Tư thành cùng nhau lên đường, đội ngũ chia làm hai bộ phận, Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt là chiến lực cao cấp nhất suất lĩnh nhóm võ sĩ tinh nhuệ đi trước. Thời gian đã quá gấp rút, bọn họ không thể nào cùng đi với nhóm người chịu trách nhiệm vận chuyển quân nhu. Nếu làm như vậy, sợ rằng đến lúc bọn họ chạy tới Hầu tước lĩnh chỉ có thể đối mặt với một mảnh phế tích hoang tàn.

Đồng thời Tái Nhân Hầu tước cũng phái người đưa thư cho Đường Ân và mấy vị Bá tước, trong thư yêu cầu Đường Ân và những người đó phải nhanh chóng chạy tới Hầu tước lĩnh, tìm mọi cách trì hoãn liên quân Đại công lĩnh giữa đường, tranh thủ thời gian chờ đại quân quay về cứu viện.

Hiện tại Đường Ân đã là Bá tước lĩnh rồi, chỉ thiếu sót tước vị mà thôi, được quyền nắm giữ quân đội lớn hơn trước rất nhiều. Dĩ nhiên chỉ giới hạn trong hàng võ sĩ cấp thấp, bản thân Đường Ân chỉ là Cực Hạn võ sĩ rất khó chiêu dụ cường giả thực lực cao cấp hơn.

Tái Nhân Hầu tước biết yêu cầu của mình hơi quá đáng, nhưng đây là chuyện bất khả kháng. Hắn cũng không trông cậy đám người Đường Ân có thể ngăn cản liên quân Đại công lĩnh, bọn họ chỉ có tác dụng nghi binh. Chỉ cần đám người Đường Ân xuất hiện ở trên chiến trường, các quý tộc Đại công lĩnh sẽ phải cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc sẽ có bao nhiêu Bá tước và Nam tước đứng ở phía đối lập bọn hắn, thế công bắt buộc phải chậm lại.

Nói toạc ra mấy tên quý tộc này ôm ý định tới mò chỗ tốt, chứ không phải là liều mạng với người ta, đánh một trận chiến thuận thế còn được, một khi gặp phải ngăn trở thì bọn họ nhất định sẽ có phản ứng khác nhau.

Mặc dù trên danh nghĩa Đường Ân là thuộc hạ Tái Nhân Hầu tước, nhưng bởi vì mối quan hệ với Địch Áo, hiển nhiên Tái Nhân Hầu tước không thể sử dụng mệnh lệnh ở trong thư. Hắn còn cố ý dặn dò Đường Ân nhất định phải lượng sức mà làm, ngàn vạn lần không nên đưa mình vào hiểm địa.

Tái Nhân Hầu tước viết xuống những lời này tự nhiên là có chỗ băn khoăn, nếu là vì cứu viện lãnh địa của mình làm cho Đường Ân xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hắn làm sao đối mặt Địch Áo và Tác Phỉ Á chứ?

"Hầu tước đại nhân, lần này ngài trở về đã có kế hoạch gì chưa?" Ở phía trước đội ngũ, Nhã Duy Đạt và Tái Nhân Hầu tước giục ngựa sóng vai tiến lên.

"Kế hoạch?" Tái Nhân Hầu tước đúng là chưa từng nghĩ qua, có thể đánh đuổi liên quân Đại công lĩnh mang lại bình yên cho lãnh địa của mình là hắn đã hài lòng lắm rồi.

"Không sai, ngài không nghĩ rằng nên có kế hoạch gì đó hay sao?" Nhã Duy Đạt cười nói, hai chữ kế hoạch được nhấn rất mạnh.

"Ý của ngươi là..." Tái Nhân Hầu tước mơ hồ ý thức được điều gì, ánh mắt chần chờ nhìn về phía Nhã Duy Đạt.

"Có lẽ là do Hầu tước đại nhân quá mức quan tâm an nguy trong lãnh địa, chẳng lẽ ngài không ý thức được lần này là một cơ hội vô cùng tốt?" Nhã Duy Đạt cười cười nói: "Nếu như đã vạch mặt rồi, tại sao không định giải quyết vấn đề cho rõ ràng luôn? Chẳng lẽ ngài còn định để cho Kiều Trì sống sót trở về?"

Hai mắt Tái Nhân Hầu tước lập tức sáng ngời, Nhã Duy Đạt nói không sai, lần này Kiều Trì có hành động lỗ mãng xem như là đưa cho bọn họ một cái cớ tuyệt hảo. Bọn họ hoàn toàn có thể mượn tiếng báo thù danh chính ngôn thuận đánh vào Đại công lĩnh. Về phần Phỉ Tể Đại công cảm thụ đã không còn nằm trong suy nghĩ của Tái Nhân Hầu tước nữa rồi. Ai bảo Phỉ Tể có đứa con quá tệ hại chứ?

Tin tưởng là kết quả như thế sẽ làm cho Ngõa Tây Lý tiên sinh cảm thấy cao hứng, đúng không?

Tái Nhân Hầu tước giương mắt nhìn về phía Nhã Duy Đạt, ánh mắt hai người chạm vào nhau, đồng thời mỉm cười gian trá.

Tốc độ đội ngũ di chuyển rất nhanh, chỉ qua vài ngày đã tiến vào Khắc Lý Tư bình nguyên, cảnh tượng mấy ngàn người rầm rộ chạy đi giữa bình nguyên rộng lớn tương đối rung động, giống như là một mảng mây đen nhanh chóng di động sát mặt đất, tiếng vó ngựa như sấm động đại địa dọa cho tất cả dã thú lớn nhỏ sợ hãi vội vã chạy ra thật xa.

Đám người Địch Áo vẫn đi ở bên cánh quân đội tiên phong, chiến đấu sắp bộc phát đối với bọn họ là một cơ hội lịch lãm hiếm có. Bây giờ chỉ có Tác Phỉ Á và Lôi Mông còn chưa tấn chức Cực Hạn võ sĩ, định vị giai thì Lôi Mông cao hơn Tác Phỉ Á một chút. Thế nhưng chuyện này rất khó tính toán chuẩn xác, ví như Ca Đốn, nếu hắn không tu luyện ở Thánh Đế Tư hồ, đoán chừng phải thêm mấy tháng nữa mới có thể tiến giai. Dĩ nhiên, trong đó phải nói đến công lao Hỏa Hống Thú.

Chuyện này thuộc về vấn đề kỳ ngộ, có rất ít người biết cách nắm lấy cơ hội, cũng có ít người trơ mắt nhìn cơ hội từ từ biến mất.

Trong đoạn thời gian gần đây, Tác Phỉ Á không phải bận rộn chính vụ phức tạp, có thể dành phần lớn tinh lực vào việc tu luyện, nàng vốn là người không bao giờ chịu thua, thấy Ca Đốn đã thành công lên cấp lại càng không chịu lãng phí một chút thời gian. Cho dù trên đường hành quân cũng không đình chỉ tu luyện, đây cũng là chuyện Địch Áo thích nhìn thấy nhất, không thể không nói, thiên phú Tác Phỉ Á quả thật kinh người. Mặc dù không có biến thái như Địch Áo nhưng vẫn vượt qua phần lớn thanh niên trẻ tuổi rồi.

Giờ phút này người buồn bực nhất chính là Lôi Mông, trước kia còn miễn cưỡng có lực lượng đánh ngang tay với Ca Đốn, bây giờ thì không có một chút hy vọng nào cả. Trước khi hắn tấn chức Cực Hạn võ sĩ sẽ không thể nào chiếm được tiện nghi trên người Ca Đốn.

Lúc này cốt cách dẻo dai trong người Lôi Mông thể hiện được rõ ràng, mặc dù thực lực Địch Áo và Ca Đốn cao hơn hắn một mảng lớn, nhưng vẫn kiên trì ngày ngày đối luyện. Bởi vì hắn biết rõ nếu như buông tha cố gắng thì khoảng cách hai bên sẽ càng ngày càng xa, hắn không muốn chuyện đó xảy ra.

Bị không khí tu luyện hừng hực này làm ảnh hưởng, cho dù Môn La muốn thối lui cũng không thể mở miệng, chỉ có thể đau khổ cắn răng chống đỡ. Điều này làm cho mấy người Địch Áo lại tăng thêm một phần hảo cảm với hắn, nếu một người bỏ qua cả danh dự của mình, vậy thì đừng mong người khác sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt tốt đẹp.

Ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi cần thiết, đội ngũ thủy chung luôn ở trong trạng thái hành quân gấp, mỗi người đều có ít nhất hai con chiến mã để thay đổi, nhằm bảo đảm giữ vững tốc độ.

Từ Thánh Đế Tư thành đến Tái Nhân Hầu tước lĩnh, trong tình huống bình thường ít nhất cần thời gian khoảng nửa tháng, bởi vì đội ngũ đi ngày đêm đi nên vào ngày thứ chín đã có thể nhìn thấy dòng sông Phổ Đặc Lạp ở phía xa xa rồi. Chỉ cần xuyên qua con sông này, lại đi thêm hai ngày lộ trình là có thể tới lãnh địa Tái Nhân.

Ngay khi đội ngũ tiếp cận bờ sông, Tái Nhân Hầu tước nhìn xuống dòng sông trước mặt chợt lộ vẻ nghiêm nghị. Bởi vì những ngày qua hắn thường xuyên nhận được tin tức từ những thám tử dọc đường báo lại tương đối mơ hồ. Tái Nhân Hầu tước chỉ biết là liên quân đang từ từ tiến tới Hầu tước lĩnh, nhưng không có cách nào xác định khoảng cách cụ thể. Giờ phút này, Tái Nhân Hầu tước vô cùng hâm mộ bầy ưng của bộ lạc võ sĩ, nếu như hắn cũng có loại yêu thú biến dị này sẽ có thể nắm giữ tất cả tình huống trong vòng trăm dặm rõ như lòng bàn tay, vì thế sẽ dễ dàng an bài kế hoạch hơn.

"Hầu tước đại nhân, không cần phải lo lắng quá mức, tốc độ của chúng ta đã rất nhanh rồi, tin tưởng là sẽ tới kịp lúc." Nhã Duy Đạt nhẹ giọng an ủi, trong lời của nàng còn bao hàm ý tứ khác, đó là mọi người đã tận lực rồi.

Tái Nhân Hầu tước yên lặng gật đầu, việc đã đến nước này chỉ có thể kỳ vọng tốc độ liên quân không quá nhanh và đám người Đường Ân có thể trì hoãn đối phương chút ít thời gian.

Mấy người Địch Áo cách đó không xa cũng nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, sau khi Địch Áo suy nghĩ một lát thì giục ngựa đi tới.

"Trước tiên ta sẽ chạy qua bên kia xem tình hình thế nào." Địch Áo chậm rãi nói.

"Không được!" Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt đồng thời lắc đầu, nói đùa gì vậy, ở trong liên quân có chừng sáu bảy vị cường giả cấp bậc Võ Tôn. Một khi Địch Áo phát sinh vấn đề thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi, Tái Nhân tình nguyện bỏ qua lãnh địa của mình còn hơn để việc đó phát sinh.

Địch Áo cười cười: "Đừng quên các bộ tộc võ sĩ cộng thêm đám yêu thú biến dị cũng không thể đuổi theo ta, hẳn là không có vấn đề gì đâu."

"Địch Áo, lần này không giống với lần trước." Tái Nhân Hầu tước nghiêm nghị nói: "Bên phía bộ lạc chỉ có hai gã thủ lĩnh là cường giả Võ Tôn, bọn họ lại không thể bỏ qua quân đội của mình để đuổi bắt ngươi. Cho nên ngươi mới có khả năng chạy thoát, nếu như một gã Phong hệ Võ Tôn liều lĩnh truy sát ngươi, ta nghĩ ngươi phải rõ ràng hậu quả."

"Các ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ qua đó điều tra binh lực của bọn hắn, một khi bọn hắn đã bắt đầu công thành, ta có thể nhanh chóng quay trở về báo cho các ngươi. Như vậy các ngươi mới có thể chuẩn bị kế hoạch ứng phó chính xác được."

Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt liếc nhau hội ý, không thể không nói Địch Áo đề nghị rất có lực hấp dẫn đối với bọn họ, Phong hệ võ sĩ trong đội ngũ quá ít, nhất là Phong hệ võ sĩ cao cấp. Nếu như không phải là Địch Áo có thân phận đặc thù, sợ rằng Tái Nhân Hầu tước đã sớm phái Địch Áo ra ngoài rồi.

"Nếu sư phụ ta biết cũng sẽ không phản đối, Hầu tước đại nhân, đây không phải là trận chiến của một người, mà là chiến tranh có liên quan đến tất cả mọi người, ta không thể nào trở thành ngoại lệ." Vẻ mặt Địch Áo rất chân thành, nếu như vẫn trốn ở phía sau chắc chắn sẽ cực kỳ an toàn, nhưng đồng thời cũng mất đi ý nghĩa rèn luyện.

Tái Nhân và Nhã Duy Đạt trầm mặc, không ai dám dễ dàng quyết định.

"Không phải các ngươi muốn sư phụ ta đi chứ?" Địch Áo cười nói: "Vậy thì các ngươi tự đi, ta sẽ không phản đối đâu."

"Được rồi." Tái Nhân Hầu tước thở dài: "Nhất định phải cẩn thận, đứng xa xa nhìn là tốt rồi, sau đó nhanh chóng trở lại báo cho chúng ta biết."

"Yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì đâu." Địch Áo quay trở lại bên cạnh Tác Phỉ Á, khai báo đơn giản mấy câu liền chạy thẳng theo phương hướng Hầu tước lĩnh.

Tác Phỉ Á nhìn tới bóng lưng Địch Áo, trong mắt lóe ra thần sắc lo lắng nhưng không lên tiếng ngăn cản, nữ nhân thông minh phải biết cách ủng hộ nam nhân, chứ không phải ngăn cản.

Cùng một thời gian, ở một địa phương cách Hầu tước lĩnh gần trăm dặm, mấy người mặc trang phục võ sĩ đang ngồi chung một chỗ thấp giọng bàn bạc, bọn họ chính là Đường Ân, Tư Phái Khắc và Sử Đế Văn.

"May là chúng ta không mang những tiểu tử kia đi theo." Tư Phái Khắc cười khổ nói: "Nếu như bọn họ tới đây, đại khái sẽ có hơn phân nửa người vứt tính mạng lại ở chỗ này rồi."

"Đúng vậy." Sử Đế Văn vuốt vuốt cái đầu trọc của mình, lẩm bẩm: "Không nghĩ tới bọn hắn tới nhiều người như vậy, điên cả rồi sao?"

"Đúng là điên rồi." Tư Phái Khắc nói: "Khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm mà, bọn họ không điên mới là lạ."

"Các ngươi nghỉ ngơi tốt chưa?" Đường Ân đang trầm mặc đột nhiên nói.

"Định làm gì?" Tư Phái Khắc hỏi.

"Ta còn chưa có chơi đủ, lại đi tìm bọn hắn quậy phá một lát !”

"A? Phó đoàn trưởng đại nhân, không phải chứ?" Tư Phái Khắc và Sử Đế Văn lập tức luôn miệng kêu khổ.

"Các ngươi sợ?" Đường Ân cười lạnh một tiếng.

"Đây không phải là vấn đề sợ hay không." Tư Phái Khắc kêu lên: "Đường Ân, lúc nãy chúng ta chạy thoát không dễ dàng mà? Còn không có nhận ra sao? Chúng ta nhiều lần tập kích quân hậu cần đã chọc giận bọn họ triệt để rồi, mới vừa rồi là đối mặt một vị Địa hệ Võ Tôn, tiếp theo thì sao?"

"Đường Ân, tĩnh táo chút ít có được hay không? Chúng ta không còn trẻ tuổi nữa." Sử Đế Văn cũng tận tình khuyên bảo nói: "Cho dù Hầu tước lĩnh thật sự phát sinh chuyện lớn, nhìn trên mặt mũi Tác Phỉ Á và Địch Áo, Tái Nhân Hầu tước sẽ không làm khó ngươi. Huống chi, chúng ta đã rất liều mạng rồi, còn muốn chúng ta làm chuyện điên rồ gì đây?"

Đường Ân cười cười, trong lúc nói chuyện trên không trung đột nhiên truyền đến tiếng gió như ẩn như hiện, bọn họ đều là chiến sĩ thân kinh bách chiến lập tức đoán được có địch nhân đến gần, vội vàng đứng lên chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

Rừng cây điên cuồng lay động, một thanh âm cùng với thân ảnh nhanh chóng xuyên qua cành lá dày đặc, sau đó chậm rãi hạ xuống, nói: "Đầu hàng đi, các ngươi trốn không thoát đâu."

Tốc độ của bóng người tựa hồ còn nhanh hơn thanh âm, khi chữ thứ nhất lọt vào tai bọn hắn thì bóng người kia đang bay ở trên cao. Nhưng khi chữ cuối cùng truyền vào tai bọn họ, đối phương đã đứng vững vàng trước mặt bọn họ.

Đám người Đường Ân đồng thời nghiêm túc, đúng là sợ cái gì sẽ tới cái đó, tốc độ nhanh tới mức đó và nguyên lực chiến giáp chói mắt đã cho thấy thân phận đối phương quá rõ ràng, đây là một vị Võ Tôn, lại còn là Phong hệ Võ Tôn

Thế nhưng, sau khi tầm mắt của bọn họ rơi vào trên người đối phương thì thần sắc lại biến thành kinh ngạc, bọn họ từng thấy qua Võ Tôn, nhưng chưa từng gặp một Võ Tôn khác thường như thế này.

Đây là một nữ nhân, dáng ngoài thoạt nhìn hình như còn rất trẻ, sở dĩ dùng từ ‘hình như’ là bởi vì khuôn mặt nàng rất tiều tụy, thân thể gầy gò, nhất là mái tóc rối bời của nàng, ánh mắt u ám không có một chút thần thái, căn bản không có khí thế của một vị Võ Tôn.

Sau đó tầm mắt đám người Đường Ân hạ xuống hai chân nữ nhân kia, thần sắc xuất hiện biến hóa lần nữa, bọn họ thấy rõ ràng nữ nhân kia không có chân, chỉ dựa vào nguyên lực chiến giáp chống đỡ mới có khả năng đứng trên mặt đất.

Đám người Đường Ân cùng bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều thấy được cảm giác khẩn trương trong lòng đồng bạn, một người mất đi hai chân lại có thể đạt tới tốc độ kinh người như thế, quả thực là khiến cho người ta không bao giờ ngờ nổi.

"Này, con quỷ nhỏ, ngươi mới vừa nói gì đó? Ta không nghe rõ." Sử Đế Văn tiến tới một bước, đưa tay vuốt ve cái đầu trọc của mình, một tay khác không ngừng ra hiệu ở sau lưng: "Có thể lặp lại lần nữa không?"

"Đầu hàng, ta sẽ không giết các ngươi." Nữ nhân ở đối diện nói rất bình thản.

"Nếu chúng ta không đầu hàng thì sao?" Sử Đế Văn cười hì hì nói, nhưng lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Chết." Đối phương trả lời vô cùng đơn giản và trực tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.