Dọc theo đường đi, An Đức Liệt Á giảng giải cặn kẽ tình hình chiến tranh cho đám người Địch Áo nghe. Chiến tranh bộc phát quá đột ngột, nguyên nhân gây ra chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể. Vốn là Đa Nhĩ Cát công quốc tiếp giáp biên giới với nam bộ Sư Tâm đế quốc phái ra một sứ đoàn bái phỏng, nhưng mới vừa tiến vào cảnh nội Sư Tâm đế quốc bỗng nhiên bị đạo tặc cướp bóc khiến cho cả đoàn bị giết sạch, không có người nào may mắn sống sót.
Thật bất hạnh là trong sứ đoàn có một người thân phận rất đặc thù, nghe nói hắn là họ hàng xa của một vị Hầu tước của Nguyệt Ảnh đế quốc. Vì thế vị Hầu tước này lấy danh nghĩa báo thù mang theo mấy vạn binh mã tấn công xuyên qua mấy công quốc, sau đó tập trung lực lượng ở biên cảnh Sư Tâm đế quốc.
Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn dĩ nhiên không thể để mặc cho tên này cả gan khiêu khích như thế, lập tức hạ lệnh xuất binh phản kích không chút do dự, từ đó chiến tranh bắt đầu.
Có trời mới biết tại sao thủ hạ dưới trướng của một vị Hầu tước lại có số lượng võ sĩ khổng lồ như thế. Nhưng đến lúc đó đã không còn người nào rảnh rỗi khảo chứng sự tình chân tướng nữa, mọi người chỉ quan tâm một việc, đó là cuộc chiến tranh này sẽ kết cục như thế nào. Về phần nguyên nhân gây ra thì hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của phần lớn người.
Lúc An Đức Liệt Á rời khỏi đế đô thì chiến hỏa đã lan đến cảnh nội Sư Tâm đế quốc, trải qua thời gian dài như vậy, sợ rằng đến hiện tại quy mô chiến tranh đã thăng cấp rồi. Đón Lôi Mông trở về không phải là cần Lôi Mông đi lên chiến trường chém giết, mà là vì lo lắng sẽ có người gây bất lợi đối với Lôi Mông, hắn chỉ cần an an ổn ổn sống ở tại đế đô là tốt rồi.
Cho tới bây giờ song phương vẫn chưa có xuất động cường giả Thánh cấp, nhưng không biết khi nào sẽ phát triển đến trình độ đó. Một khi cường giả Thánh cấp đầu nhập vào chiến trường, phạm vi chiến tranh liên lụy sẽ nhanh chóng mở rộng, đối với Sư Tâm đế quốc đây là một trận tai nạn có sức ảnh hưởng rất lớn.
Sau khi nghe An Đức Liệt tường thuật lại diễn biến sự việc, Á Địch Áo dần dần hiểu rõ vấn đề. Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn tỏ thái độ kiên quyết đối với cuộc chiến tranh này, có khí thế quyết tâm đánh một trận phân rõ thắng thua. Từ sâu trong nội tâm, Địch Áo thật sự rất muốn nhìn thấy tình huống như thế xuất hiện, bởi vì bất luận kết quả như thế nào, Nguyệt Ảnh đế quốc chắc chắn sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề. Dĩ nhiên, nếu Thiên Không thành có thể quyết đoán gia nhập chiến cuộc, liên hợp với Sư Tâm đế quốc đánh bại Nguyệt Ảnh đế quốc lại càng hợp với tâm ý Địch Áo hơn.
Cho nên Địch Áo bây giờ đang khẩn cấp muốn tìm người hỏi thăm tình trạng ở Thiên Không thành, đáng tiếc là đám kỵ sĩ bảo vệ chung quanh tương đối nghiêm mật, Địch Áo căn bản không có cơ hội hành động.
An Đức Liệt Á là một vị công chúa tay cầm thực quyền ở Sư Tâm đế quốc, quan hệ nhân mạch tự nhiên không kém. Kể từ khi đoàn người tiến vào lãnh địa Cách Lý Nặc Tư lúc nào cũng có người muốn mời An Đức Liệt Á đến thành bảo của mình làm khách. Thế nhưng phần lớn đều bị An Đức Liệt Á nhất nhất nhã nhặn từ chối.
Thật ra có vài chuyện nàng không nói với đám người Lôi Mông. Kể từ khi chiến tranh bộc phát tới nay đã liên tiếp xảy ra mấy lần ám sát nhằm vào cao tầng Sư Tâm đế quốc, đây là chuyện không thể tránh khỏi trong chiến tranh. Nhưng có một ít người không thể nào xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, ví như là Lôi Mông. Vì thế An Đức Liệt Á mới phải tự mình đi tới Tử Vong Chi Ca học viện đón hắn trở về.
An Đức Liệt Á muốn lấy tốc độ nhanh nhất chạy về đế đô, thủ hạ Quân Đồ Minh có năng lực tiềm nhập cường thịnh cỡ nào cũng rất khó lòng hoạt động ở trong đế đô Sư Tâm đế quốc. Ngoại trừ dừng lại nghỉ ngơi trong trấn mỗi khi trời tối, An Đức Liệt Á không bao giờ tiếp nhận lời mời nào cả.
Đảo mắt cái đã qua nửa tháng, An Đức Liệt Á mang theo đoàn người Lôi Mông chạy tới bờ sông Hắc Thủy, dọc theo đường sông đi thẳng xuống rồi lại xuyên qua một cây cầu. Bọn họ xem như ra khỏi khu vực Cách Lý Nặc Tư, cách đế đô càng ngày càng gần.
Dọc đường đi không có xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, Địch Áo tạm thời thả lỏng tinh thần. Dù sao việc Lôi Mông đến Tử Vong Chi Ca học viện tu luyện là một chuyện cực kỳ bí mật, chỉ có một số ít người được biết. Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà bọn họ có thể chạy tới nơi này an toàn, thực lực cá nhân cường đại cỡ nào cũng không thể cải biến được một sự thật, đó là phương pháp truyền tin cực kỳ đơn sơ, lại thêm lộ trình mấy ngày thay đổi phương hướng liên tục. Cho dù có người phát hiện hành tung của Lôi Mông cũng không đủ thời gian để an bài thỏa đáng. Bởi vì cho đến lúc này, đoàn người bọn họ đã tiếp cận đế đô rồi.
An Đức Liệt Á liên tiếp cự tuyệt nên những quý tộc chung quanh đã rõ ràng An Đức Liệt Á nhất định là có chuyện quan trọng trên người, không có ai quấy rầy nàng nữa. Chỉ có phương pháp xử lý thích hợp mới là con đường chính xác nhất để chiếm tình cảm của đối phương, vì thế bọn họ tỏ vẻ hữu hảo như vậy là đủ rồi, làm quá phận ngược lại sẽ bị An Đức Liệt Á chán ghét, vì thế mấy ngày gần đây không có người nào tới đưa tiễn hoặc mời mọc An Đức Liệt Á nữa.
Sắc trời dần muộn, bóng đêm từ từ buông xuống, An Đức Liệt Á quyết định nghỉ ngơi một đêm gần bờ sông, đợi đến lúc trời sáng sẽ đi tìm cầu băng qua. Mặc dù con người có thể qua sông vào lúc này, nhưng chiến mã thì hơi khó, chỉ hơn kém nhau một buổi nên không cần thiết phải mạo hiểm làm gì.
Thời gian không lâu sau, bờ sông Hắc Thủy đã nổi lên mấy chục đống lửa, mọi người vội vàng ngồi vây quanh cạnh đống lửa vừa nhỏ giọng tán gẫu vừa nướng thức ăn.
Đám người Địch Áo phần lớn nói chuyện về quá trình tu luyện ở Tử Vong Chi Ca học viện, An Đức Liệt Á ngồi ở một bên nghe đến mức mê mẩn. Khi nghe tới đoạn Lôi Mông đập phá cửa nhà Tư Thản Sâm viện trưởng hai lần liên tiếp, An Đức Liệt Á buồn cười không nhịn được phun một ngụm nước vừa uống ra ngoài. Nàng biết rõ tính tình của tên đệ đệ này, tuyệt đối không bao giờ cố ý làm chuyện này. Lôi Mông gặp mặt Tư Thản Sâm còn không dám lớn tiếng nói chuyện, làm sao có thể ngu ngốc làm ra chuyện như vậy?
Mặc dù không hiểu tại sao Tư Thản Sâm viện trưởng muốn "hãm hại" Lôi Mông, nhưng An Đức Liệt Á tin tưởng Tư Thản Sâm nhất định có dụng ý đặc biệt. Nhìn vẻ mặt Lôi Mông chán chường vô cùng bất đắc dĩ, An Đức Liệt Á đang định mở miệng trấn an thì thần sắc bỗng nhiên thay đổi nhanh chóng, quay đầu nhìn vào trong màn đêm yên tĩnh.
Cùng lúc đó Địch Áo cũng phát hiện có chỗ khác thường, mặc dù hắn không thấy gì hết, cũng nghe thanh âm nào. Nhưng vẫn cảm giác có chuyện gì đó nguy hiểm đang tới gần nơi này, tựa hồ ở trong bóng đêm đen tối kia đang ẩn tàng một con mãnh thú cùng hung cực ác giương mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
An Đức Liệt Á nhảy ra khỏi đống lửa, lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu."
Đám kỵ sĩ đã quen thuộc đối với tình huống như thế, bất kể là người đang nằm nghỉ ngơi trên mặt đất, hay là đang nướng thức ăn trên bếp. An Đức Liệt Á vừa quát lên một tiếng, trong nháy mắt đó bọn họ đã bày ra trận hình chiến đấu với tốc độ cực nhanh, vây quanh đám người An Đức Liệt Á vào giữa.
So sánh với nhóm kỵ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, động tác đám người Địch Áo hơi chậm một chút, đây không phải là vấn đề tốc độ phản ứng, mà là bọn họ bây giờ không có phát hiện địch nhân đang ở chỗ nào. Nhóm kỵ sĩ vốn tập luyện kỷ luật nghiêm minh, nên mặc kệ bốn phía có tồn tại địch nhân hay không, chỉ cần An Đức Liệt Á hạ lệnh là bọn họ sẽ phản ứng không chút chậm trễ.
“Rốt cục vẫn phải tới.” Địch Áo âm thầm thở dài trong lòng, nói khẽ với đám người Lôi Mông: "Cẩn thận một chút, mục tiêu của đối phương hẳn là Lôi Mông, chú ý bảo vệ hắn."
"Nói đùa gì vậy?" Lôi Mông lập tức mất hứng: "Phải là ta bảo vệ các ngươi mới đúng chứ?"
Dựa theo lẽ thường dĩ nhiên là do Lôi Mông là Địa hệ võ sĩ ngăn cản phía trước mọi người, nhưng tình huống hiện tại không giống lúc bình thường. Nguyệt Ảnh đế quốc không thể nào điều động cao thủ tới ám sát mấy gã thanh niên tôm tép được. Dĩ nhiên, nếu như bên đó biết thân phận Địch Áo, có lẽ Địch Áo cũng sẽ bị liệt vào danh sách ám sát. Về phần Ca Đốn và các nàng Tác Phỉ Á chắc chắn không bao giờ trở thành mục tiêu.
Nếu như đã tiến hành ám sát, vậy thì nhất định phải tính toán thời gian vô cùng chính xác, trừ phi đối phương nắm chắc toàn diệt đội kỵ sĩ và tất cả mọi người ở nơi này. Địch Áo suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần có thể trì hoãn tiết tấu đối phương tiến công là có thể chuyển biến được thời cơ, có khi sẽ nghịch chuyển thế thượng phong.
"Ca Đốn, coi chừng tên này, để cho hắn đứng đàng hoàng ở phía sau."
Ca Đốn gật đầu: "Yên tâm đi, có ta ở đây, hắn không thể nào đi được."
"Tại sao phải làm thế?" Lôi Mông còn muốn phản kháng lại bị Ca Đốn dùng tay giữ chặt. Hắn không thể trở mặt với Ca Đốn vào lúc này, vì thế đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận Địch Áo an bài.