Mà lúc này toàn bộ Thương Sinh khung cảnh đều đang rung rung. Sáu đạo kiếm ý cường hoành vốn là đã bị đánh tan, bỗng nhiên lại lần nữa phóng lên trời.
Cái thiên địa chi uy kia cũng lần nữa hàng lâm khung cảnh!
- Chuyện gì xảy ra?
Ngay tại trên tam thập nhị trọng thiên, tất cả Chí cảnh thánh tôn đều đưa ánh mắt tập trung lên người ‘Đàm Thu’. Ở trên kiếm thai, Thủy Lăng Ba đang thay thế Tông Thủ tạm thời chấp chưởng Cửu Cung kiếm trận cũng tương tự là giật mình khác thường.
Vốn là nhắm mắt chờ chết, thầm tụng kinh văn Thương Sinh Đạo, lúc này lại mở mắt ra, kinh ngạc hướng về phía trước Học Cung chính điện nhìn qua.
-Tông Thủ?
Vẫn không thể biết đến tột cùng, chỉ biết cái Luyện Hồn kiếm kia ở trước mặt Tông Thủ, khí thế giờ phút này là kinh người vô cùng!
Rồi sau đó chợt nghe đến câu nói kia truyền đến:
- Bổn vương tuy không phải là quân vương do dân tuyển chọn, lại biết lý lẽ nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền. Vì vậy trao quyền cho dân, không làm gì mà cai triij. Ở nơi bổn vương trị vì, có khác biệt về giàu nghèo, có sự phân chia mạnh yếu, nhưng lại không phân biệt quý tiện. Dùng pháp luật trị quốc, khiến cho mạnh không thể lấn yếu, cả quân và dân, trái pháp luật thì phải chém!
Tiếng kiếm minh vô cùng thê lương, lập tức chấn động cửu thiên! Ở trong toàn bộ khung cảnh, câu nói này của Tông Thủ đều là lạnh nhạt đạm nhiên, lại tuyệt đối kiên trì chấp nhất.
Vạn Tiên Huyễn Không Tam Thập Tam Thiên trận vốn là ở dưới sự trùng kích của chín vị Chí cảnh thánh tôn mà sắp khô kiệt, đột nhiên hồi phục lại.
Chẳng những áp lực đột nhiên nhẹ đi, càng có một cỗ nguyên lực hùng hậu bàng bạc, như hải như đào, đột nhiên quán nhập vào. Men theo những linh văn, khí mạch kia chảy về bốn phương tám hướng.
Thủy Lăng Ba đồng dạng được lợi, tinh khí trong kinh mạch khô cạn lại một lần nữa chuyển thành tràn đầy vô cùng. Hiệu quả thậm chí so sánh với Cam Lâm chi vũ của Lâm Huyền Sương còn phải mạnh hơn mấy lần!
Nàng mờ mịt nhìn xung quanh, lờ mờ biết được nguyên do là vì cái thiên địa uy áp kia đã biến mất lại một lần nữa quan lăng khung cảnh. Khiến cho chín vị Chí cảnh thánh tôn kia đã không thể không có chút kiêng kỵ mà toàn lực trùng kích đại trận.
Chỉ là cái nguyên lực lại lại tới quỷ dị. Phân biệt ngọn nguồn rõ ràng, loáng thoáng là tòa tam thập nhị tầng kim tháp hư huyễn này, lại truy về ngọn nguồn, thì là một vị thiếu niên đang đứng thẳng trước đại điện ở dưới kim tháp,
Lúc này ở sau lưng thiếu niên, thình lình cũng có một tòa kim tháp hư không huyền phù, cùng với tòa tam thập nhị trọng kim tháp kia tương tụ, nhưng chỉ có chín tầng.
Lúc này lại đang tản ra vô lượng quang huy, cùng với Tam Thập Tam Thiên trận này ẩn ẩn hô ứng cộng minh.
- Thương Sinh kiếm trận, làm sao thật giống như lại khôi phục rồi? Bộ kiếm trận này, mới vừa rồi không phải là đã bị Thái Thủy đánh tan sao?
- Mà ngay cả chủ kiếm cũng bị tổn hại, làm sao còn có kiếm trận? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
- Có có tinh nguyên này, chẳng lẽ là Huyền Sương tổ sư?
- Không đúng!
Khung cảnh chấn minh không ngừng, sáu đạo kiếm thế kia vọt lên càng là lần nữa hoành quán thiên không. Đồng dạng là minh hưởng không dứt, tựa hồ đang hấp dẫn hô ứng cái gì đó.
Vô số tu sĩ Thương Sinh Đạo vốn là đã lâm vào trong tuyệt vọng, đều tựa như đại mộng sơ tỉnh.
Hoặc là hai mặt nhìn nhau tràn ngập nghi hoặc, hoặc là quét nhìn qua mọi nơi, ý đồ truy tìm ngọn nguồn.
Gần kề một phần mười cái nháy mắt về sau, tất cả ánh mắt mờ mịt kinh ngạc đều liên tục tập trung vào trước Học Cung chính điện.
Mà chốc lát kế tiếp, một thanh âm tê tâm liệt phế bỗng nhiên vang lên, cơ hồ đâm rách màng tai của tất cả mọi người.
- Là Luyện Hồn! Thanh Luyện Hồn kiếm kia đã chọn chủ!
- Đó là Đàm Thu! Trời xanh có mắt, giúp đỡ Thương Sinh khung cảnh! Cuối cùng vận số của Thương Sinh Đạo chúng ta cũng chưa hết!
Ở trong toàn bộ khung cảnh, tức thì một mảnh xôn xao. Mà lúc này chín vị Chí cảnh thánh tôn ở trên tam thập nhất trọng thiên cảnh đằng kia tức thì đều là nao nao. Mà phía sau thì sắc mặt đều là tái nhợt một mảnh.
Tinh tà trực tiếp hừ lạnh một tiếng, dưới chân đạp mạnh từng cái, thì có ngàn vạn hắc sắc luân nhận đâm rách tầng thiên mô kia, hướng về chỗ ‘Đàm Thu’ đánh tới.
Chỉ là vừa mới tới gần thì đã có một tầng quang mô dày đặc tạo ra. Hắc sắc nhận luân rtamr kích trên đó lại giống như trâu đất xuống biển, toàn bộ không thấy bóng dáng, cũng chẳng biết đi đâu.
Ánh mắt của Tinh Tà khẽ biến, chỉ nhìn tình hình này, đã biết chính mình sợ là không ngăn cản được. Không chỉ là hắn, những người còn lại cũng là như thế. Tông Thủ lúc này rõ ràng đã ở dưới sự bảo vệ của tòa Tam Thập Tam Thiên trận. Một kích vừa rồi, căn bản là không thể tổn hại đến một cọng lông của Tông Thủ, mà là đụng với toàn bộ Tam Thạp Tam Thiên đại trận một cái.
Cũng liền ở trong nháy mắt này, sáu đạo kiếm quang kia cũng đã phản ứng lại.
Tựa hồ tức giận hắn vừa mới ra tay, dẫn đạo thiên địa chi uy nhất thời buông xuống, cường hành lăng áp đi qua.
Mặc dù là Đạp Thế Thiên Quân Tinh Tà hắn, giờ phút này cũng chỉ có thể cắn răng, khổ khổ chèo chống, không còn lực để bận tâm đến cái khác.
Cũng chỉ có như vậy mới không phải rơi xuống một lần nữa. Một thân thần thông bị toàn diện áp chế còn không đến bảy thành.
- Luyện Hồn kiếm chủ sao? Thật là thú vị, Đàm Thu sao? Người này ta cũng đã được nghe nói, là một trong Vân Giới Lục kiếm.
Thanh Huyền cũng lặng lẽ cười lạnh, chỉ là trong con ngươi thâm thúy kia cũng không có nửa phần vui vẻ, ngược lại là cực kỳ nham hiểm, thần sắc kinh nghi bất định.
- Bất quá xem thanh Luyện Hồn kiếm này, tựa hồ còn chưa hoàn toàn tán thành vị kiếm chủ này. Tú Quan đạo hữu, không biết ta nói có đúng không?
Tú Quan cười cười, Thanh Huyền nói xác nhiên là đúng, không thể cãi lại, nhưng mà người này lại không biết, khí linh của Luyện Hồn kiếm này đã sớm ở trong tay Tông Thủ.
Kiếm kia đã nhận chủ nhân của mình, lại chỉ thiếu duy nhất một bước kia.
Mà lúc này Tông Thủ như là đã khám phá ra mê chướng. Cả thế gian này, sẽ không còn có người nào có thể ngăn cản hắn chấp chưởng thanh Luyện Hồn kia!
Duy chỉ có ngoài ý muốn là cửu tầng kim tháp kia, vật ấy hắn nhận ra, cũng đồng dạng là vật mà Hi Tử lưu lại. Nghe nói là nhất quốc chi quân luyện chế, công dụng cũng đơn giản, có thể lớn có thể nhỏ, lúc lớn thì cao đến 9999 trượng, nặng bằng 9999 tòa Tiểu Tu Di sơn, mà nhỏ thì có thể so với hạt bụi, nhẹ như lông hồng.
Trừ cái này ra, càng có thể trấn áp hoàng đạo chi khí xâm nhiễm nguyên hồn. Nếu dùng vương đạo võ học ngự sử, tức thì càng lộ ra uy lực của nó.
Chỉ là lúc này hắn cũng rất kỳ quái, một thân Hi Tử theo đuổi đều là chúng dân bình đẳng, vì sao phải hết lần này tới lần khác luyện chế một món vương đạo pháp khí như vậy?
Khiến người nghi hoặc chính là tam thập tam tầng Đại La Thiên kia cần phải có người có vương khí mới có thể chấp chưởng được.