Thần Hoàng

Chương 1415: Chương 1415: Vạn Tiên chi chủ.




Kỳ quái hơn thì là cửu tầng kim tháp này vẫn luôn không có người có thể chính thức luyện hóa.

Mặc dù là cường hành tế luyện, nhưng tất cả năng lực cũng đều toàn bộ bị phong ấn. Duy nhất có thể sử dụng thì là thần thông trấn áp vương đạo chi khí. Nhưng ở trong Thương Sinh Đạo, cũng không có người cần dùng đến.

Cho đến hôm nay, tầng nghi hoặc này mới cuối cùng được giải khai một ít!

Xem cái kim tháp này, rõ ràng là có liên hệ rất lớn với Tam Thập Tam Thiên trận, ẩn ẩn dường như là hạch tâm của Tam Thập Tam trọng thiên!

Vật này là Ngụy Húc tặng cho Tông Thủ, lại vừa vặn là đúng người. Cũng không biết là năm đó Hi Tử đã thấy, hay vẫn là thiên ý trong chỗ u minh thành toàn?

Giờ phút này Tông Thủ cũng tuyệt không chỉ có Luyện Hồn kiếm chủ mà thôi!

Thanh âm phía dưới đã từ từ ngừng lại, khiến cho toàn bộ khung cảnh lại lần nữa chuyển thành yên lặng.

Chỉ vì thanh âm của Tông Thủ vẫn còn đang tiếp tục.

Huyết dịch đã đem hoàn chỉnh Luyện Hồn kiếm thân toàn bộ bao phủ một một tấc, đều triệt để nhuộm thành màu đỏ như máu.

Tay nắm lấy kiếm, đã không chỉ là huyết nhục tương liên, mà là thân kiếm nhất thể.

Vô Danh kiếm tích tụ lệ khí, từng cái tự phù đang tiếp tục trùng kích tâm linh hắn.

- Thệ! Tốc, đăng, thiên, đế, tam thập tam, trảm! Trảm! Trảm!

Tông Thủ lại chưa từng để ý tới, vẫn là không kiêu không vội.

- Bổn vương không thể khiến giàu nghèo đồng đều, không thể khiến cho quyền lợi ngang nhau, nhưng bổn vương nếu là Luyện Hồn kiếm chủ, chính là nhất định kế thừa nguyện vọng của sư tôn, thề đối đãi bình đẳng với vạn dân nơi trị vì! Thề bảo hộ thiên hạ thương sinh này!

Khiến cho khung cảnh chấn động càng kịch liệt, đại địa rạn nứt, một tòa Hoàng kim tháp thình lình phá tan mái Học Cung chính điện, từ phía dưới lao ra!

Kim sắc cự tháp kia đột nhiên bay lên, khiến cho bùn cát rơi xuống khắp nơi. Đường kính chừng trăm trượng có dư, tất cả đều là tử kim luyện thành, trên mái hiên của tháp hình bát giác treo các loại dị bảo. Linh quang bốn phía,đệp để quý giá không nói nên lời.

Một mực đi lên, thẳng đến khi lên đến đệ cửu trọng thiên cảnh, lúc này mới dừng lại. Cùng với tam thập nhị tầng hư huyễn kim tháp kia vậy mà hoàn toàn trọng hợp.

Lúc này không chỉ là mấy người Thanh Huyền, mà ngay cả một hai vị nguyên lão của Thương Sinh khung cảnh cũng đều là ngạc nhiên kinh dị. Cho dù là Tú Quan, trong mắt cũng đã hiện lên một tia dị sắc.

Sau thanh Tiên giai kiếm khí xoay quanh ở thiên không. Kiếm thế tụ lại, trong lúc quay trở lại, ý niệm của mấy người Minh Ngọc cũng đang nhanh chóng trao đổi.

- Như thế nào ở dưới Học Cung chính điện này còn có một tòa tử kim tháp như vậy?

- Không nhớ rõ là Hi Tử sư tôn có đề cập qua.

- Lại nói tiếp, tòa Tam Thập Tam Thiên trận này đích xác có một tầng trống rỗng. Ta lại không nghĩ nhiều, tưởng rằng đại trận nếu muốn vận chuyển được thì phải là như thế.

- Thật là buồn cười! Chúng ta ở trong điện hội đàm luận đạo không dưới ba trăm lần, lại hoàn toàn không biết phía dưới còn có một tòa kim tháp như vậy. Hơn tám nghìn năm nay, chẳng lẽ sẽ không có người nghĩ tới tìm kiếm nền tảng ở phía dưới Học Cung này sao?

- Thương Sinh Học Cung là chỗ trang nghiêm bậc nào? Ai dám đào mở để xem đến cùng? Bất quá Tam Thập Tam Thiên này ngăn trở, linh niệm của chúng ta cũng không thăm dò vào được. Trận này dù sao cũng là căn cơ của Thương Sinh Đạo chúng ta, không cẩn thận lại phá hư mất?

- Lại không biết Tú Quan sư bá phải chăng là biết được?

Sau một hồi trầm mặc, đã có người chuyển qua chủ đề khác.

- Sư đệ vẫn còn độ kiếp, không biết lúc này ra sao?

- Nên là vẫn không sao, Quang Huyền kiếm còn đang vận chuyển. Người nọ mặc dù chấp chưởng Huyết Vân đao, nhưng Ngụy Húc sư huynh mặc dù còn chưa hết kiếp, nhưng thực lực thực sự đã đột phá Thánh cảnh giới chướng. Đoán chừng là còn có thể chống đỡ một hai, chỉ là lần này muốn an toàn độ Chí cảnh chi kiếp, lại là muôn vàn khó khăn!

- Ta xem Ngụy Húc sư đệ tối đa còn có thể mạnh mẽ chống lại nửa khắc thời gian. Sau nửa khắc, sợ là ngay cả cơ hội chuyển thế trọng sinh cũng không có. Đáng tiếc là chúng ta không có cách nào trợ giúp hắn.

- Như thế mà nói, mấu chốt của trận chiến này chính là xem Tông Thủ sư đệ có thể ở trong vòng nửa khắc nắm giữ Luyện Hồn hay không?

- Muốn được kiếm linh chính thức tán thành, sợ là vạn phần gian nan.

Minh Ngọc lại không biết cái khí linh của Luyện Hồn kiếm kia sớm đã làm bạn bên cạnh Tông Thủ.

Tất cả vừa lo lắng cho Ngụy Húc, cũng vừa lo lắng cho khung cảnh này.

- Thực nếu là vạn nhất chống không được, trước tiên chúng ta cần phải hợp lực đem sư đệ Tông Thủ tống xuất ra khỏi Thương Sinh khung cảnh mới được.

- Đây là tự nhiên! Bất quá lại nói, tòa kim tháp sau lưng sư đệ thực sự có chút cổ quái. Trước kia ta và ngươi không một người có thể hàng phục được nó. Mà vật này, không phải là tổng trụ cột của Tam Thập Tam Thiên trận chứ?

- Mặc dù không phải, đoán chừng cũng không xa. Hai cái một lớn một nhỏ này, sợ là có liên quan rất lớn. Có thể cảm giác được Tam Thập Tam Thiên trận này đang tăng cường hay không?

Đại địa lay động, ánh mắt của Tông Thủ mờ mịt. Dẫm lên đỉnh của kim tháp cùng nhau bay lên bầu trời, thẳng đến khi ngọn tháp đâm rách đệ cửu trọng thiên chướng, cái xu thế đi lên lúc này mới dừng lại.

Cảm giác của Tông Thủ lúc này hơi có chút dở khóc dở cười. Thệ ngôn vừa rồi của hắn, chính là vì rút Luyện Hồn ra.

Nhưng mà còn chưa nắm giữ Luyện Hồn kiếm này, trái lại lại có một tòa cửu tầng kim tháp từ dưới đất vọt ra.

Càng hơi có chút phát sầu bình tĩnh nhìn thanh kiếm ở trong tay.

Đúng là Luyện Hồn!

Kiếm cắm ở trong đá, bản thân kỳ thật không cần bao nhiêu khí lực liền có thể rút ra.

Gian nan chính thức chính là khiến cho Luyện Hồn kiếm tán thành, có thể chấp chưởng kiếm khí, vận dụng thần thông.

Cho nên sau khi thạch tầng vỡ tan, kim tháp quật khởi, thanh kiếm này đồng dạng theo hắn đi lên đến đệ cửu trọng thiên cảnh.

Mà giờ khắc này Tông Thủ mặc dù lực quan kiếm thân, thể lực luân mạch cùng với khí lạc bên trong kiếm cơ hồ hợp làm một thể. Cũng vẫn không thể khiến cho kiếm này cùng với khí trận ở trong kiếm có dao động mảy may.

- Còn kém một chút !

- Bất quá sau lưng ta có tòa tháp do Ngụy Húc sư huynh tặng cho, thật chẳng lẽ là tổng trụ cột hạch tâm của Tam Thập Tam Thiên trận.

- Quả là như thế, lúc trước liền cảm thấy vật ấy là một bộ phận của một kiện bảo vậy nào đó.

- Tam thập tam thiên, đại la, chấp, thiên đế. Thì ra là thế!

Tông Thủ thở dài ra một hơi, đem tất cả tạp niệm đều bài trừ ra. Ánh mắt lại lần nữa chuyên chú vào thanh kiếm ở trong tay, không hề đi để ý tới hai tòa kim tháp một lớn một nhỏ. Tất cả hồn thức đều toàn bộ thu lại, không ngừng cọ rửa Luyện Hồn kiếm thân.

Không thể nhất cử mà không kiếm được, kỳ thật coi như đã sớm có sở liệu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.