Tông Thủ thấy hơi hơi đau lòng, sau khi trở về hai mươi mấy ngày qua
thì Hiên Viên cơ hồ thời thời khắc khắc đều ở trong đan phòng, tâm thần
của nàng đều đặt lên cải tiến Linh Nguyên Huyết Tinh Đan. Cơ hồ dùng
phương thức tiêu hao tính mạng không có ngày nào không lấy thân mình thử nghiệm đan phương.
Mặc dù Tông Thủ mấy lần đi khích lệ cũng
hoàn toàn không quan tâm. Cũng không biết nha đầu kia rốt cuộc tâm tính
như thế nào mà luyện dược mê say như vậy?
Sau khi nuốt viên
Linh Nguyên Huyết Tinh Đan vào trong bụng. Lập tức chỉ cảm thấy một cổ
vô cùng nguyên lực tinh thuần đang khuếch tán trong bụng, cao thấp toàn
thân hưng phấn.
Dùng chân khí dẫn đạo một chút hoàn thành mấy đại tuần hoàn, có thể cảm giác được khí cơ luân mạch trong người có chỗ tăng trưởng. Càng có khí lưu ti tí đang tản ra khắp tứ chi của hắn.
Cảm giác này tồn tại không có lâu, giông như lúc hắn thu nhập long nguyên vào người.
Nhưng mà trong ý niệm của hắn giờ phút này lại sinh ra ảo giác nhiều
lấn. Đủ loại hình ảnh không thể tưởng tượng nổi lần lượt hiện ra trong
đầu.
Thời điểm vạn năm trước như hình ảnh Vân Hoang. Một con thằn lằn cực lớn đang du động trên không trung.
Hoặc là đang tranh phong với cự thú khác, hoặc là hạ xuống săn những tinh thú khác làm thức ăn.
Mặc dù là đồ ăn của đầu thằn lằn này cũng là những tinh thú hình thể khổng lồ và khí tức cường đại.
Cuối cùng có một loạt hình ảnh hiện ra, một lão nhân thần sắc uy nghiêm tóc trắng, ánh mắt lạnh lùng dùng một kiếm chém xuống.
Giống như có thể toái diệt tất cả, đem hư không đánh nát bấy. Khi kiếm quang chém xuống thì thằn lăn này bị vỡ vụn.
Tông Thủ cũng cảm thấy mình không có lực phản kháng, dốc sức liều mạng
kháng cự cũng không thể ngăn cản. Đầu óc của hắn trong sát na này nát
bấy. Giống như một kiếm kia chém vào nguyên hồn của hắn.
Lúc
hắn tỉnh lại thì mồ hôi lạnh đầm đìa toàn thân. Lại hơi chút minh tưởng
và phát hiện thần hồn của mình không phải là không có thương thế, ngược
lại càng thêm thuần túy. Không khỏi mở mắt ra, ánh mắt hơi sáng nói:
- Đan tốt! Vất vả cho nàng...
Nếu không có đoán sai thì hình ảnh cuối cùng chính là sư bá của hắn,
Thương Sinh Đạo tổ sư Hi Tử, đánh Linh Nguyên trọng thương, chặt đứt cái đuôi của nó, trí nhớ này lưu lại trong huyết nhục của Linh Nguyên.
Mà hình ảnh thời đại thượng cổ này cũng có giá trị bất phàm.
Cho dù là Linh Sư tôi rèn thần hồn, cảm ngộ chân phù. Còn võ giả tìm
hiểu võ đạo, tôi luyện ý chí, viên thuốc này đều có hiệu quả như vậy.
Tăng trưởng khí cơ, cường hóa thân thể chỉ là phụ mà thôi.
Hiên Viên lúc này mặt mũi tràn ngập chờ mong, nghe vậy cũng vui vẻ cười cười. Chỉ cảm thấy thời gian hai mươi ngày này có giá trị.
- Viên thuốc này ta vốn thử qua trên mười đầu tinh thú rồi, mười đầu kia ở biên giới đột phá, sau khi phục dụng nó đều tiến giai, cũng không có
dấu hiệu trúng độc gì cả, về sau ta cũng phục dụng hai viên, nếu so với
dược hiệu của Linh Nguyên Huyết Tinh Đan thì yếu chút, nhưng mà có thể
rèn luyện ý chí võ đạo và tinh luyện nhiếp hồn.
Tông Thủ lúc
này vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi, đem Linh Nguyên Huyết Tinh Đan
vốn có từ mười vạn pha loãng thành năm mươi vạn, hiệu quả kém hơn cũng
nằm trong dự liệu.
Nhưng mà ba giọt Linh Nguyên chi huyết này sau khi phân thành năm mươi vạn không ngờ vãn có hiệu quả như vậy,
không khỏi nghe rợn cả người!
Cường giả thánh cảnh gần như vẫn lạc lại mạnh mẽ như vậy...
Mà viên Linh Nguyên Huyết Tinh Đan hoàn toàn mới này có giá trị vượt xa phiên bản trước.
Không chỉ là bộ hạ mình có thể dùng, cho dù là hắn cũng có ích lợi không tưởng.
Hô hấp thật sâu, Tông Thủ cưỡng chế kích động trong lòng, hắn nói:
- Viên thuốc này thực sự chỉ có thể luyện ra năm mươi vạn? Không thể nhiều hơn một chút?
Nghĩ ngợi nói dù chỉ có hiệu quả một nửa Linh Nguyên Huyết Tinh Đan thì hắn cũng liều mạng, hắn muốn chạy vào trong sương mù tìm thêm chút máu
của Linh Nguyên.
Hiên Viên lúc này làm sao không biết Tông Thủ sẽ nói như vậy, nàng bực mình và buồn cười nói:
- Dù sao ngươi không có biện pháp, trừ phi ngươi có thể thỉnh một vị
cửu giai Luyện Đan Sư, hoặc là người mạnh hơn, nếu dùng Linh Nguyên chi
huyết làm chủ dược lại cần máu của tinh thú trong cốc trung hòa mới
được, số lượng năm mươi vạn là cực hạn rồi...
Tông Thủ nhíu
mày, nghĩ ngợi nói vẫn thôi đi. Hắn kiếp trước có những bằng hữu không
chỉ là cửu giai Luyện Đan Sư mà thôi. Cho dù là mấy siêu cấp tứ giai
huyền đan sư thì như thế nào, cầm Linh Nguyên chi huyết không phải thúc
thủ vô sách?
Hắn lại nhìn qua người Hiên Viên, mặt đẹp nghiêm nghị, ngữ khí bỗng nhiên trầm xuống:
- Hiện tại có thể nói cho ta biết Tông Thủ ngươi tại sao lại vội vả như vậy? Chẳng lẽ là vì Lăng Vân Tông Long Nhược? Lúc trước Long Ảnh Võ
Thánh không phải đã cảnh cáo rồi sao, bọn họ thật sự có can đảm đắc tội
một Võ Thánh?
Tông Thủ khẽ giật mình, hơn nửa ngày mới hiểu
được. Vốn hắn cho rằng Hiên Viên những ngày này dốc sức liều mạng luyện
đan thuần túy là hứng thú. Lúc này mới biết hiểu là nữ oa này cường lực
nhẫn nại, nghẹn lấy một hơi, chuẩn bị sau khi thành công đòi hắn một câu trả lời.
Vốn vô ý thức muốn dẫn dắt đối thoại qua chỗ khác.
Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm mang ý cảnh cáo của Hiên Viên
nhìn qua thì Tông Thủ đã biết, nếu mình không cho Hiên Viên câu trả lời
thì cô nàng nhân nghĩa này sẽ nổi bão.
Sau khi suy nghĩ một chút Tông Thủ vẫn gật đầu, nói:
- Mấy ngày trước đó không cẩn thận đắc tội Liệt Linh Lệ gia, nhưng mà
cũng không xem là phiền toái gì, chỉ là lo trước khỏi hoạ mà thôi. Cho
dù là Lăng Vân Tông hay là Lệ gia. Đoán chừng cũng không làm khó dễ được ta, nhưng mà chưa hẳn không ra tay với Kiền Thiên Sơn.
- Liệt Linh Lệ gia?
Hiên Viên lúc này nỉ non một tiếng, chân mày lá liễu của nàng nhíu lại, nói:
- Ngươi muốn phòng bị cũng có cả Đan Tuyền Tông đúng không?
Tông Thủ lần này cười mà không đáp, tuy nàng là đệ tử quan môn của Minh Đan lão nhân, nhưng rốt cuộc chỉ là tiểu bối của Đan Tuyền Tông mà
thôi, địa vị kém hơn Lật Nguyên Đan quá nhiều, lại bị Lăng Vân Tông ảnh
hưởng. Đan Tuyền Tông rốt cuộc lựa chọn như thế nào thì Tông Thủ không
rõ ràng được.
Sau khi hỏi qua thì Hiên Viên lâm vào trầm mặc, cũng không hề đi bức bách Tông Thủ. Sau nửa ngày nàng chợt đứng dậy, nói:
- Ta có việc, muốn về Đan Tuyền Tông một chuyến!
Sau khi nói xong liền đem một ít bình, tính cả một tấm đan phương đặt ở trước thư án của Tông Thủ. Sau đó mang theo kiếm rời đi.
Tông Thủ há hốc mồm, cố ý khuyên can nhưng mà chỉ nhìn mà không nói nên lời.
Biết được Hiên Viên lúc này nếu không quay về nhìn một cái tuyệt đối
không an tâm. Như thế cũng làm cho nàng triệt để hết hy vọng với tông
môn.
Yên lặng tĩnh tọa, thật lâu về sau Tông Thủ thở dài, tiếp tục dựa vào bàn sách.
Hắn không thèm quan tâm tới những đan dược kia nữa, thần sắc chuyên chú lâm vào nhập thần.
Hắn lúc này đang sáng tạo kiếm pháp mới cho mình.