Thần Hoàng

Chương 466: Chương 466: Mạnh mẽ bắt lấy thánh huyết. (2)




Trụ này có hình cung, nằm trên tảng đá lớn, phần đuôi cắm vào sâu trong lòng đất. Chung quanh là đầm lầy và nham thạch như lân phiến.

Chỗ này giống như bị cắt ra, có đứt gãy chỉnh tề. Thỉnh thoảng có chất lỏng huyết hồng chảy ra ngoài, sau đó trong sát na tiếp xúc với không khí thì bỗng nhiên sôi trào chấn động, toát ra vô số khói khí tứ tán ra.

Mà ở chỗ này cách đó không xa, vị trí bên nòoài chừng mười dặm còn có một quật khẩu. Thỉnh thoảng có vụ khí bay ra ngoài, trừ đại lượng hơi nước thì chỉ có khói đen mà thôi.

- Đây là Linh Nguyên chi vĩ!

Hiên Viên đứng cách tám trăm trượng đã dừng lại. Tuy nơi này có một đoạn đuôi của Linh Nguyên, trải qua vạn năm vẫn còn ý chí kinh thiên trấn áp tất cả.

Đi tới nơi đây đã là cực hạn của Hiên Viên, chỉ có thể nhìn qua xa xa. Nhưng mà trong ánh mắt vẫn tràn ngập thần sắc kinh hãi.

Mấy người bọn họ ở nơi này một tháng, tuy đây là sơn cốc sương mù, bốn phía săn giết tinh thú. Nhưng mà đuôi của Linh Nguyên rốt cuộc ở nơi nào lại không biết được, lúc này theo sát Tông Thủ mới có thể nhìn thấy, Tông Thủ không nói một lời, bay lên sườn đông của núi và nhìn xuống, chỉ thấy đỉnh cột đá bóng loáng tuy hơi thấm chút chất lỏng đỏ tươi, lại có mùi tanh tưởi và ẩn chứa kịch độc.

Chuyện này nằm trong dự kiến của hắn, tâm niệm vừa động liền cho Âm Hỏa Kiếm hiện ra trước người.

Vài đạo phù lục gia trì lên trên thân kiếm. Rồi sau đó lại một kiếm đâm xuống dưới.

Sau lưng bỗng nhiên có chin đạo Long Ảnh hiển hiện, phát ra tiếng long ngâm sôi sục. Lôi Đình Dực Giao cũng hiện ra ngoài. Thân hình nhoáng một cái nguyên hồn rời khỏi thân thể lại bám vào trên Hỏa Âm Kiếm.

Giống như khí linh bình thường, khí tức của lưỡi kiếm tăng vọt vài lần.

- Khanh!

Một tiếng nổ nặng nề vang lên, khi kiếm đánh lên cột đá thì lập tức có vô số hoa lửa bắn ra ngoài. Cho dù Hỏa Âm Kiếm là pháp bảo cấp hai lợi hại cũng chỉ chém ra một dấu bạc mà thôi, mà lực phản chấn động mẽ truyền trở về.

Trong cột đá ẩn nấp ý chí mênh mông, lúc này bành trướng và bắn ngược ra ngoài.

Thân hình Tông Thủ lập tức chấn động một hồi, thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất. Trên mặt và đầu cổ đổ mồ hôi lạnh.

Đây mới là ý niệm thánh cảnh! Chỉ là đoạn đuôi còn sót lại một chút đã trùng kích thần hồn của hắn gần như sụp đổ.

Liên tục thở sâu mấy hơi thở, cũng bỏ mấy viên thuốc vào miệng.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc Tông Thủ mới khôi phục một chút. Tiếp theo vẫn không chút do dự chém ra một kiếm.

Chỉ nghe ‘ khanh ’ một tiếng trầm đục, vẫn là hoa lửa bắn ra ngoài, chỉ có điều dấu bạc ngấn xuống sâu hơn một chút.

Rồi sau đó một kiếm lại một kiếm, mỗi một kiếm chém xuống Tông Thủ đều càng cảm thấy cố hết sức mấy phần.

Hồn hải của hắn chấn động mạnh mẽ và dậy sóng, gần như sụp đổ. Cũng may là kiếm thứ bảy chín tầng bảo tháp bỗng nhiên phát ra hoàng mang, đem thần hồn của hắn bảo trì nguyên vẹn.

Như thế không thuận theo không buông tha, thời điểm chém kiếm thứ mười ba xuống thì dấu bạc kia xâm nhập vào một xích. Bỗng nhiên có một chút màu đỏ tươi hiện ra ngoài.

Trong nội tâm Tông Thủ vui mừng, lập tức dùng pháp lực đem không khi chung quanh ngăn cách bên ngoài. Sau đó đem Linh Nguyên chi huyết còn mới này rút lấy, nhưng mà tới khi giọt thứ năm chảy ra ngoài thì dấu bạc đã khép lại rồi, nếu không thấy có huyêt dịch thẩm thấu thì thời gian có chừng mười hô hấp.

Tông Thủ lắc đầu, Linh Nguyên tự lành đúng là biến thái.

Người bên ngoài chỉ nói đầu Linh Nguyên còn ở thế gian. Hắn lại biết được đầu thần thú này nửa sống nửa chết, ẩn nấp sâu trong hư không, kỳ thật cách cái chết không xa. Nếu không cũng không dám đánh chủ ý lên Linh Nguyên.

Nhưng mà dù vậy lực lượng lưu lại trên cái đuôi này cũng mạnh không tưởng tượng nổi. Mà vết thương này là do hắn ra tay ở nơi không có lân giáp bảo vệ. Bằng không Hỏa Âm Kiếm triệt để đứt rời cũng không có khả năng chém ra giọt máu nào.

Lúc này ý thức của hắn đã hỗn loạn, cũng không dám tiếp tục nữa. Vội vàng ngự kiếm bay lên, thời gian bay lên ngàn trượng thì kiếm quang không duy trì được nửa, thân thể té trên mặt đất, cũng may Hiên Viên và Sơ Tuyết, bị sóng ý niệm trùng kích đã chống đỡ hết nổi thối lui đến gần. Đều cuống quít ngự không bay lên đem thân hình Tông Thủ đỡ lên, mới không làm cho hắn chật vật quá nhiều.

Trên mặt Hiên Viên lúc này đã vô cùng tái nhợt.

- Ta thấy Tông Thủ ngươi đúng là điên, đây chính là Linh Nguyên!

Dùng uy áp thần hồn thì nàng phải đứng bên ngoài ngàn trượng đều cảm giác nguyên thần muốn sụp đổ. Tông Thủ có thể tới gần chém lấy máu không chết đúng là kỳ tích, Tông Thủ lại cười cười xấu hổ, cũng không đáp lời. Thoáng khôi phục xong thì đem vật trong tay đưa qua.

Đây là máu của Linh Nguyên, mặc dù vừa rồi sắp mất đi ý thức nhưng hắn vẫn không quên dùng chân khí trói buộc, đem linh năng cách ly không khí ra ngoài.

Mà giờ khắc này mấy giọt máu tươi giông như có được tính mạng, đang không ngừng biến ảo hình dạng.

Hiên Viên lúc này cũng không có nhìn qua, xụ mặt hừ lạnh một tiếng:

- Ta không có cho ngươi phục vụ quên mình đi đổi lấy nó! Lại nói ý niệm thánh cảnh căn bản không cách nào bài trừ, mặc dù không độc cũng không cách nào luyện đan.

Tông Thủ lặng lẽ cười cười, Thôn Thiên Nguyên Hóa quyết của hắn vận chuyển. Mạnh mẽ cắn nuốt sạch, mấy giọt máu này lập tức biến đổi nhưng mà trung thực không ít, đã mất đi sức sống.

Mà trong mắt Hiên Viên tràn đầy vẻ khó tin nổi. Có thể cảm giác rõ ràng trong huyết dịch tổn thất không ít nguyên khí, nhưng mà ý chí của Linh Nguyên lại yếu tới tận cùng.

Nếu là như thế dùng để luyện đan ngược lại là có thể thực hiện. Nhíu mày suy nghĩ và Hiên Viên lại mở miệng lần nữa.

- Nếu là như thế ta có biện pháp đem Linh Nguyên Huyết Tinh Đan tăng lên năm mươi vạn, chỉ cần đầy đủ tứ giai đan sư làm việc là được. Nhưng mà Linh Nguyên chi huyết chỉ cần ba giọt, nhiều hơn sẽ sinh ra độc tính.

- Chính là sau khi cải tiến Linh Nguyên Huyết Tinh Đan? Tại sao lại nhanh như vậy?

Ngày hôm nay hắn mạnh mẽ bắt lấy Linh Nguyên chi huyết, hơn hai mươi ngày sau một đoàn người Tông Thủ cũng quay về Kiền Thiên Sơn.

Giờ phút này Tông Thủ đã ngồi ngay ngắn tỏng tàng thư lâu trong đỉnh Kiền Thiên Sơn, nhìn qua viên đan dược trong tay.

Hào quang vẫn lóe ra như cũ, nhưng mà lúc này ôn hòa không ít, hào quang vẫn lóe ra nhưng thỉnh thoảng có linh năng chấn động.

Mặc dù không biết công hiệu như thế nào nhưng mà nhìn bề ngoài vẫn làm nội tâm của người ta mừng rỡ.

Hiên Viên ngồi ở bên người nghe vậy thì tức giận nói:

- Ngươi có dốc sức liều mạng vì nó sao. Tại sao ta loại cảm thấy không nhanh nhỉ?

Thần sắc có chút uể oải không phấn chấn, Hiên Viên cũng lên tinh thần giải thích:

- Là lần này vận khí tốt tìm được vài loại dược liệu phù hợp, cũng bỏ qua ấn ký của Linh Nguyên và phối hợp tốt, sau khi thử nghiệm vài lần mà thành công thì quá may mắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.