Lại nghĩ tới những đan dược này đã có thể chống đỡ được một phần tư
một giọt linh nguyên máu huyết. Như vậy nói cách khác chỉ cần bốn tới
sáu trăm giọt là có thể làm cho Tiên Thiên đỉnh phong tấn giai đến Vũ
Tông.
Hai mắt nhắm lại, rồi sau đó trong mắt Tông Thủ lại có tinh mang hiện ra:
- Như vậy loại linh nguyên huyết tinh đan này ngươi trong thời gian một năm có thể luyện ra bao nhiêu?
Hiên Viên suy nghĩ, cũng chú ý tới dị thường của Tông Thủ, chân mày lá liễu sau đó lại lắc đầu:
- Ta luyện viên thuốc này vốn chỉ xác minh đan đạo của mình, không muốn phục dụng. Nhưng mà tinh huyết của tinh thú nơi này những ngày qua thật khiến bọn người Hổ Trung Nguyên thay ta thu thập không ít. Nhưng nếu
nhắc tới đan dược thì tối đa cũng chỉ thành đan mười vạn. Ngoài ra linh
nguyên huyết tinh đan còn có tai họa ngầm trí mạng. Một khi ăn viên
thuốc này thì ngoài trăm viên đừng mơ tưởng tấn giai, trước khi chưa tìm được cách giải độc thì muốn tấn giai khó hơn người thường gấp mười lần.
Thần sắc Tông Thủ khẽ giật mình, ăn viên thuốc này trăm viên thì không
cách nào tấn giai nữa? Cũng đúng! Thế gian này làm gì có chuyện thập
toàn thập mỹ, đạt được một ít phải trả giá một ít.
Chợt hắn
không thèm để ý, thế gian này người tuổi thọ sắp hết bị ngăn cản ở Tiên
Thiên đỉnh phong, không cách nào đột phá rất cực đoan đấy. Linh nguyên
huyết tinh đan vẫn có giá trị của nó, cũng không tính chỗ thiếu hụt, so
với đan dược cưỡng ép kích phát tiềm năng, giảm bớt thọ nguyên làm đại
giá thì mạnh hơn nhiều.
Nhưng mà số lượng này hơi ít một chút.
Mười vạn linh nguyên huyết tinh đan, tối đa chỉ có thể bồi dưỡng ra
được hai trăm tên Huyết Vân Kỵ. Cách số lượng sáu trăm trong suy nghĩ
của hắn vẫn như cũ kém nhiều lắm.
Sáu trăm Huyết Vân Thiết Kỵ có thể tung hoành chiến trường. Một ngàn thiết kỵ có thể đối kháng
Thượng Tiêu Tông đại phái bất bại.
Trong thời gian một năm có thể gom góp được Huyết Vân Kỵ sĩ đã là không tồi. Dùng thịnh vượng hôm
nay của Kiền Thiên Sơn thì thời gian năm sáu năm có thể đào tạo ra được
một ngàn. Cân nhắc đến linh triều, khả năng thời gian còn có thể rút
ngắn.
Tông Thủ vẫn có chút không cam lòng, chưa từ bỏ ý định hỏi:
- Mười vạn? Không thể nhiều hơn nữa? Ta lại ném thêm tinh thú xuống cho ngươi, có thể căn nhắc luyện tiếp hay không?
Nghe được lời ấy Hiên Viên dùng ánh mắt trợn trắng nhìn hắn, nhìn qua Tông Thủ:
- Có thể thì đúng là có thể, nhưng mặc dù là tinh thú lục giai cũng
ít nhất cần bảy năm mới có thể tinh lọc Linh Nguyên máu huyết độc.
Tông Thủ nhíu mày, hắn cũng thổn thức thầm than một tiếng. Biết được
tâm tính của mình quá xem trọng được mất. Rõ ràng là thường thức lại bỏ
qua như vậy.
Nhưng mà trong nháy mắt tiếp thep vẫn chỉ nghe Hiên Viên nói:
- Còn có một phương pháp, trực tiếp đem Linh Nguyên đoạn vĩ bỏ vào
trong huyết dịch, ta lúc trước cẩn thận nghiên cứu qua, Linh Nguyên tuy
tuy là một trong những thần thú thượng cổ, tuy dùng độc nổi tiếng nhưng
bản thân lại không có độc tính, vì vậy suy đoán Linh Nguyên chi huyết
hẳn là sau khi gặp gió mới sinh ra độc.
Ánh mắt Tông Thủ hơi
sáng, rất có một ít hi vọng và cảm giác thổn thức. Biết được ý của Hiên
Viên gặp gió mới độc là thế nào, hẳn là không cho Linh Nguyên chi huyết
tiếp xúc với không khí.
Hiên Viên lại nói một nửa thì nhíu mày.
- Đoán chừng vãn không thể thực hiện được, mặc dù thật có thể mang tới
Linh Nguyên chi huyết nhưng cũng chưa chắc có thể sử dụng luyện đan.
Truyền thuyết Linh Nguyên kia chính là thượng cổ thánh cảnh, nghe nói
đến nay vẫn còn ở hậu thế. Mặc dù là một đoạn đuôi cụt cũng ẩn chứa ý
chí cường đại của nó. Lấy máu của nó sẽ không có biện pháp tinh lọc thì
chỉ sợ sẽ tự rước mầm tai vạ.
Tông Thủ cũng vươn người đứng lên, Nhưng mà thời điểm đi ra động quật thì chợt nhớ tới một chuyện, hắn quay đầu lại và nói:
- Đúng rồi! Quên nói. Hơn mười ngày trước thân thể đại sư huynh của ngươi đã bị ta hủy diệt.
Hiên Viên nghe được lời này thì bĩu môi, trước tiên tỏ vẻ không tin.
Tông Thủ đến nay cũng mới chỉ làHoàn Dương Linh Sư, làm sao có thể là
đối thủ của đại sư huynh nàng mấy năm trước bước vào thất giai chứ?
Nhưng mà tiếp theo giây lát, chốc lát lại nhìn thấy thần sắc vô cùng
nghiêm túc của Tông Thủ thì nhớ tới chuyện khác Huyền Thiên Sơn, Tông
Thủ đã từng dùng Linh Vũ hợp nhất, võ đạo vương giả, mượn xu thế Ngụy
Húc đánh bại cường giả bát giai. Ánh mắt của nàng kinh nghi bất định:
- Thật sự chém rồi?
Tông Thủ không đáp, hắn chân thành gật đầu. Hiên Viên lúc này lập tức
hít vài ngụm hàn khí, sau khi trầm ngâm nàn mở miệng hỏi lại:
- Làm vậy mà Tông Thủ ngươi có thẹn trong lòng không?
- Cái này thật không có!
Tông Thủ lắc đầu:
- Sư huynh của ngươi cùng Hàn Nghịch Thủy Long Nhược liên thủ ý đồ giết ta. Cuối cùng cùng với Long Nhược bị ta chém rụng thân thể...
Kỳ thật Lật Nguyên Đan nghiêm khắc mà nói là bị Long Ảnh lão nhân phá
huỷ. Tông Thủ cũng không muốn nói cho Hiên Viên nghe, đem oán hận chuyển tới người của Long Ảnh.
Mà nghe được Hàn Nghịch Thủy Long Nhược hai gã này thì ba nữ trong động quật lập tức biến sắc.
Gương mặt của Hiên Viên lúc này chấn động, nàng lắc đầu nói:
- Cho dù sư huynh của ta không đúng thì Tông Thủ ngươi cũng không nên
sai lầm. Đó là đại sư huynh của ta, làm việc xác thực quá chú ý mặt mũi, thủ đoạn âm bỉ, không giống quân tử. Lần này bị giáo huấn thì kỳ thật
cũng là chuyện tốt, trảm cũng trảm rồi, sau khi ta quay về tông môn sẽ
báo cáo với trưởng lão và sư tôn thỉnh bọn họ làm rõ sai trái.
Nhưng mà nàng nói như vậy trên mặt đẹp cũng hiện ra vài phần lo lắng.
Tông Thủ thấy thế ngược lại cười cười. Biết được cô nàng nhân nghĩa này thật không có ý trách tội hắn.
Về phần Đan Linh Tông, nếu không đối phó hắn thì hắn không đặt trong
lòng. Mặc dù không có Huyết Vân Kỵ thì giờ phút này Kiền Thiên Sơn cũng
đủ đối kháng.
Ngự kiếm bay lên trời lần nữa, nhảy vào trong sương mù dày đặc. Lúc này đây hắn lại bay tới trung ương nhất của sơn cốc.
Mà Sơ Tuyết Nhược Thủy còn có Hiên Viên cũng bay theo sau. Tuyết Nhi
lúc này cũng ngự khí mà đi, nhưng mà thân hình lảo đảo lắc lắc, ba phen
mấy bận thiếu chút nữa rơi xuống đất, toàn bộ nhờ Nhược Thủy đỡ mới
không bị té.
Khoảng cách một trăm dặm chớp mắt là tới. Nhưng
mà thời gian nửa khắc chỉ thấy sương mù trắng cũng đã dần dần chuyển
thành huyết sắc. mà càng xâm nhập thì huyết vụ càng dày đặc, càng ẩn hàm lực lượng huyễn hoặc tâm thần, khiến người ta không tự giác đi sai lộ
tuyến
Ý niệm cường hoành khủng bố có ở mọi nơi. Mấy người kia bắt đầu thì còn đi theo, về sau chỉ có thể hạ xuống đất chuyển thành đi bộ.
Tông Thủ như ngựa quen đường cũ, chạy như bay và không
giảm chút nào. Thẳng đến đi tới trung ương sơn cốc mới tiện tay đánh ra
một đạo linh quyết, lập tức một hồi gió mạnh nổi lên quét sương mù ra.
Sau đó chỉ thấy ánh mắt cắm ở một cột đá lớn. Cao tới hơn năm trăm trượng, thô to mấy trăm người ôm mới hết.