Thần Hoàng

Chương 665: Chương 665: Cấp bách không nhịn được. (1)




Than khẽ, Tông Thủ đem Ngân Quang linh thuẫn cùng với hơn vài chục miếng cửu giai thú tinh đều để vào trong túi càn khôn, che lại linh quang.

Rồi sau đó dùng tín phù làm dẫn, tìm kiếm khí tức của Hiên Viễn Y Nhân, mang nó truyền vào bên trong linh sơn ở xa xa.

Chờ giây lát, chỉ thấy một đạo tín phù bay ra, rơi đến trong tay Tông Thủ.

Khí tức ôn hương, ý niệm Tông Thủ quét qua, không khỏi cười cười.

Bên trong mặc dù chỉ có mấy chữ mà thôi, nhận được, không tiện, tạ, tưởng, thân, Hiên Viên Y Nhân lấy tình nhập chữ, hết sức chân tình.

Đặc biệt là cái chữ ‘Thân’ kia, Tông Thủ theo bản năng, liền hiện ra bóng người của Hiên Viên Y Nhân, một bộ dáng mặt đỏ tới mang tai.

Cô gái nhỏ này, thật là lớn gan.

Dùng Ích Ma phi toa xuyên qua, Tông Thủ lần nữa chỉ dùng thời gian một ngày, liền trở về Càn Thiên Sơn thành.

Cái pháp bảo cấp hai này, tốc độ bay đích thật là mau lẹ. Mà tiêu hao pháp lực, cũng là cực nhỏ. Mặc dù Tông Thủ lấy thực lực chênh lệnh một cấp độ lớn, vẫn là có thể duy trì được hơn ba ngày, hơn nữa là ngự sử tự nhiên.

Thật ra khiến Tông Thủ đối với mấy linh kiện còn thất lạc của vật này, hơi có chút mong đợi.

Đáp xuống chỗ đỉnh núi Hàm Yên cung kia, lập tức mấy trăm thị vệ nơi này, cấp tốc chạy vội tới.

Sau khi thấy rõ người tới là Tông Thủ, lúc này mới tản đi. Phòng bị rõ ràng, vượt ra khỏi lần trước mà Khổng Dao đến.

Ý niệm vừa chuyển, càng cảm nhận được trong nội cung này, lại có thêm vài cường giả có khí tức cao tới cửu giai.

Trừ hai người là Minh Đô và Liệt Hà mà hắn mời ra, còn có ít nhất sau vị tu sũ cửu giai, phân bố ở tứ phương Hàm Yên cung.

Tông Thủ đang cảm thấy giật mình hết sức, liền nghe thấy ở bốn phương tám hướng truyền đến một chữ ‘Dẫn’. Rồi sau đó là ầm ầm nổ vang, cả ngọn núi đều không ngừng lắc lư.

Rồi trong chớp mắt tiếp theo, Tông Thủ rốt cuộc cũng biết những người này đến cùng là đang làm cái gì. Chỉ cảm thấy ở phụ cận thiên địa này, lại liên tục có vài cái long mạch bị mạnh mẽ kéo tới, tụ tập ở bên trong Càn Thiên Sơn.

Khoảng chừng là sáu cái cực lớn, long mạch tụ tập ở phía dưới ngọn núi, lập tức liền khiến cho linh năng nơi đây hết sức dư thừa.

Cái Càn Thiên Sơn này, trải qua mấy năm Tông Thủ cố gắng, vốn là dưới chân núi tích lũy không ít linh mạch.

Thậm chí là long mạch cũng có hai cái, lúc này lại được những người này liên thủ cải tạo một phen, nghiễm nhiên đã trở thành một cái linh địa.

Lúc này đám người Nhâm Bác đã nghe tin mà đến, còn có rất nhiều tu sĩ cửu giai cũng liên tục tìm đến, ở trước mặt của Tông Thủ.

Minh Đô, Liệt Hà đều hướng hắn thi lễ, còn lại sáu người kia, chính là đều đứng trước mắt hắn cao thấp đánh giá một phen.

Vừa tiếp xúc liền là hơi kinh hãi, lúc này trên người Tông Thủ cũng có không ít thương thế, khí tức hơi có vẻ tối tăm.

Mà miệng vết thương kia, nguyên là kiếm ý của Nguyên Vô Thương lưu lại, vẫn là không có cách nào khu trừ, khiến cho linh năng quanh người Tông Thủ không ngừng nổ tung. Cũng may một thân huyết nhục tương tự có linh năng của Tông Thủ gia trì, không đến mức bị kiếm ý này làm bị thương.

Vừa nhìn xem, chưa kịp nhìn ra sâu cạn của Tông Thủ nhưng lại thiếu chút nữa bị cái linh bạo kia gây thương tích.

Kiếm ý nhất cấp kiếm phách, càng làm cho mọi người ở đây tê dại cả da đầu.

Trong mấy người cũng là có người biết nhìn hàng, không khỏi lông mày nhíu lại nói:

- Là Vạn Linh kiếm ý, Kiếm Phách nhất cấp. Thế gian này người có thể dùng cảnh giới bát giai, đem môn kiếm thuật này tu đến cấp độ Kiếm Phách, chỉ có một vị cuồng kiếm Nguyên Vô Thương, không biết quân thượng, có phải đã giao thủ cùng hắn rồi?

Tông Thủ nghe vậy có chút kinh ngạc, hướng người này nhìn sang. Nhâm Bác biết tâm ý của hắn, liền mở miệng cười giới thiệu nói:

- Mấy vị này đều là cung phụng mà Càn Thiên Sơn ta gần đây mời tới. Hai vị tiền bối này gọi là Tông Phi và Tông Hàn, đồng tộc với quân thượng. Còn ba vị này, là Hổ Nhược Đông tiền bối.

Nhâm Bác theo thứ tự giới thiệu, ngoại trừ Tông Phi, Tông Hàn là xuất thân Thất vĩ Tông thị, là tộc nhân bốn trăm năm trước của Tông gia, còn có Hổ Nhược Đông cũng đồng dạng là tiền bối Thiết Hổ nhất tộc. Còn lại ba người, một người gọi là Sài Không, một người gọi là Linh Cửu Thần, chỉ nghe họ của hắn, liền biết mấy người này đều xuất thân ở Càn Thiên, hai người khác cơ hồ có thể cùng với Tông thị đánh đồng là đại tộc.

Về phần một vị cuối cùng, tên là Hồng Linh chân nhân, bất quá người này lại xuất thân Nhân tộc, chính là do Nhâm Bác tự mình mời tới.

Mấy người đều liên tục chào hỏi, mà vừa rồi người hướng Tông Thủ hỏi, đúng là Tông Hàn, vẫn như cũ là khuôn mặt khó hiểu.

Bất quá còn chưa đợi đến Tông Thủ đáp, Lệnh Tuyết Vân ở bên cạnh đã mở miệng nói:

- Hai ngày trước, quân thượng xác thực gặp được vị Kiếm cuồng kia. Bị quân thượng tới kịch chiến 347 kiếm mà bại, trảm nửa người hắn, khiến cho Nguyên Vô Thương trọng thương thoát đi.

Những lời này vừa nói ra, ở trong đám người ngoại trừ toàn bộ không biết được Nguyên Vô Thương rốt cuộc là người phương nào trong miệng Nhâm Bác, còn lại mấy người, đều là nao nao, có chút không thể tin vào tai của mình.

Nghe được câu ‘347 kiếm mà bại’ này, cảm giác của tất cả mọi người là đương nhiên, thậm chí còn có người cảm thấy, Tông Thủ có thể chống đỡ lâu như vậy, có phải hay không là thiếp vàng lên mặt? hoặc là Nguyên Vô Thương kia hạ thủ lưu tình?

Dù sao loại tồn tại như bát giai đã ngộ ra Kiếm Phách, đó là ngay cả bọn hắn cũng cần phải xa xa tránh lui.

Nhưng ở phía sau, còn thêm một chữ ‘Chi’, liền lại là một cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Trước tiên chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cũng không dám tin, mặc dù tỉnh táo lại, cũng vẫn cảm giác là hoang đường.

Lệnh Tuyết Vân nhưng lại sớm đoán được chuyện này sẽ có tình trạng như vậy. Thần sắc nhàn nhạt, không hề có nửa phần không vui:

- Tại hạ là Lệnh Tuyết Vân! Những năm này mặc dù là tĩnh tu, nhưng mà trăm năm trước, ở Vân Giới cũng có một chút danh tiếng.

Tám vị tu sĩ cửu giai, dung nhan một lần nữa nghiêm nghị hẳn lên.

- Nguyên lai là Lệnh huynh, danh tiếng Thiên Hàn Tuyết kiếm của các hạ, mặc dù là hôm nay, cũng nổi tiếng đương thế!

Mà sau khi Tông Hàn ngạc nhiên ồ một tiếng, tiếp đó liền trầm mặc lại, biết được đối phương đang cầm thanh danh của mình đảm bảo, cũng là không cho phép người khác nghi vấn danh dự của mình.

Chỉ là mấy người, khi nhìn lại về phía Tông Thủ, ánh mắt liền lộ ra đặc biệt bất đồng.

Ngoại trừ thân phận yêu vương của Tông Thủ, ngoài việc tôn kính mặt ngoài, càng là tôn trọng nhiều hơn.

Cũng lần nữa hành lễ, đây là lễ tiết đặc hữu đối với người có thể sánh vai với mình, thậm chí là thực lực áp đảo bản thân.

Trong mấy người Tông Phi, trong mắt càng là chứa đầy sợ hãi lẫn vui mừng:

- Quân thượng thật sự là rất không tồi! Không hổ là Thiên Hồ Tông thị, trước linh triều, lại có thể xuất ra một anh tài như ngươi vậy, có thể cùng người nọ không phân cao thấp, thật sự là trời thương tộc ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.