- Tú Quan sư huynh rời đi
chính là vì tra xét nguyên nhân xảy ra biến cố. Bất quá cho dù là Long
Ảnh hay hai vị sư tỷ đều cho rằng lần biến cố thiên địa này chỉ là ngẫu
nhiên, thời gian liên tục không dài. Cho nên ngươi và ta muốn được chứng nhận trường sinh, như vậy tốt nhất là ở trong vòng một ngàn năm này.
Lâm Huyền Huyên êm tai nói, lại khiến năm người ở đây tâm tinh đong đưa.
Nàng tuy chỉ nói đến Tông Thủ, nhưng những người ở đây, kể cả Sơ Tuyết
và Thẩm Nguyệt Hiên kỳ thật đều có được vài đường hy vọng vấn đỉnh
trường sinh.
Thiên Địa dị biến, Chí Cảnh Thánh Tôn không còn bị hạn chế bốn mươi chín người nữa, nói cách khác trong ngàn năm này, có thể là thời cơ thành
đạo tốt nhất.
Bỏ qua lúc này, cũng không biết phải đợi bao lâu. Mặc dù ngày sau có thể Trường Sinh nhưng hơn phân nửa phải đi pháp môn ngoại đạo.
Ánh mắt Tông Thủ cũng có chút lập loè, chợt liền bình tĩnh lại, ngược lại nhíu mày:
- Thiên Địa dị biến lần này, thực chỉ có ngàn năm sao? Nói cách khác Hi
Tử sư tôn hắn, cũng cần phải hoàn thành phục sinh trong ngàn năm này
đúng không?
Lâm Huyền Huyên cười khổ, đây cũng là một chuyện khiến nàng đau đầu khác.
Phục sinh Hi Tử, khó xử đầu tiên là nơi phong ấn bộ phận thân hình hắn
vẫn chưa tìm được, khó xử thứ hai là vị nữa bước chân cảnh âm thầm rình
mò, ý đồ khó lường kia.
Về phần hạn chế bốn mươi chín người, Thương Sinh Đạo ngược lại không để ý lắm. Nếu thật sự không có vị trí, dùng thực lực bốn vị Chí Cảnh Thánh
Tôn của Thương Sinh Đạo lúc này liên thủ diệt sát một vị Chí Cảnh xem
không vừa mắt rất là dễ dàng.
Nhưng Thiên Địa dị biến lúc này, ngược lại khiến người rất đau đầu.
Thế giới vực này đã sinh ra đời ít nhất trăm vạn năm, trong trăm vạn
năm này, sinh ra quá nhiều thiếu Chí Cảnh Thánh Tôn, nhưng vẫn lạc nhiều ít ra sao thì không người nào biết rõ.
Mà trong một ngàn năm này, lại có bao nhiêu tu sĩ tích lũy đầy đủ mượn cơ hội này để đột phá cũng khó biết được.
Ngàn năm sau, số lượng Chí Cảnh sẽ vượt xa lúc bình thường
Thương Sinh Đạo muốn chờ tới khi có vị trí trống cho Chí Cảnh sợ rằng ít nhất phải cần mười vạn năm trở lên.
- Việc này sư huynh của ngươi và Nguyên Tịnh sử tỷ cũng đang suy nghĩ biện pháp, không vội nhất thời.
Lâm Huyền Huyên thở dài một tiếng, vung tay áo lên, thu toàn bộ vật trong đỉnh vào tay áo.
Bất quá Tông Thủ lại nhanh nhẹn, từ bên trong lấy ra một vật giao cho Sơ Tuyết.
Đó là một cây hạng trụy kiểu dáng có chút hoa mỹ, khảm nạm lấy hồng bảo
thạch. Hẳn là một kiện tiên bảo có thể tăng hồn thức, Tông Thủ cũng
đến một khắc cuối cùng này mới nhận ra đó là hoàng huyết vân thạch.
Ngoại trừ tăng hồn niệm ra, đeo vật ấy, càng có thể tăng cường trực giác, thậm chí có thể mượn đó để biết trước hung cát.
Hiệu quả của vật ấy đối với người khác mà nói có cũng được mà không có
cũng không sao. Nhưng đối với thuật toán tông sư, hoặc là có Chiến Võ
Chi Thể giống như Sơ Tuyết hoàn toàn xứng đáng là một chí bảo.
Trong vật ấy cũng có Tiên Thiên Linh Văn sinh ra, có thể trị liệu thương thế. Cho dù hiệu quả không mạnh, nhưng cũng được xem là một kiện kỳ bảo nửa bước thần khí.
Lâm Huyền Huyên vốn khó hiểu, nhưng sau khi nhìn qua mới liền thoải mái, ánh mắt chuyển thành tán thưởng.
- Hoàng huyết vân thạch! Hảo nhãn lực! Vật ấy mặc dù tốt, bất quá Tuyết
nhi ngươi bình thường tốt nhất không nên dùng làm gì. Quá ỷ lại vật ấy,
chỉ sẽ khiến trực cảm đình trệ không tiến thôi - -
Sơ Tuyết tỉnh tỉnh hiểu hiểu, chỉ cảm thấy sau khi đeo cái hạng trụy kia lên, hồn thức vốn yếu hơn, kém hơn chân lực lại áp chế ngược lại. Phạm
vi hồn thức tỏa ra cũng lớn hơn gấp bội. Toàn bộ thế giới, cũng tựa hồ
rõ ràng hơn nhiều.
Thậm chí có thể cảm ứng được từng động tác nhỏ của Tông Thủ.
Nàng cực thích loại cảm giác này, bất quá vẫn dựa theo lời Lâm Huyền
Huyên. Lục tục đánh ra mấy cái ấn quyết, tạm thời ngăn cách liên hệ giữa tâm niệm và hoàng huyết vân thạch.
Vật trong đỉnh, Lâm Huyền Huyên cũng không phải là thu toàn bộ, trong
đỉnh bên ngoài, chí ít có một nửa là một đoàn khí thể màu xám Hỗn Độn.
Là Sinh nguyên lực vạn năm qua ngưng tụ mà thành, cũng không thuần túy
như ngọc nguyên minh tủy trước kia mà càng hỗn tạp rất nhiều địa khí.
Bất quá những cái này lại không cần Tông Thủ lo lắng, Khiếu Nhật đã sớm
tự mình chạy ra. Hộc ra một khỏa Tiểu Châu màu vàng đất, từng chút
một thôn phệ những sinh nguyên địa khí này.
- Đây là Thổ Trầm Châu? Nguyên lai có tác dụng như vậy- -
Năm đó Khiếu Nhật cố ý đem lấy khỏa Thổ Trầm Châu này, về sau vẫn không
thấy nó sử dụng, cũng khiến Tông Thủ một mực chuyện kỳ quái, thì ra là
dùng như vậy.
Khỏa Bảo Châu màu vàng đất kia rõ ràng đã khác với trước kia, lúc Khiếu
Nhật vừa nhổ ra, nội lực đã mang theo không ít sinh lực thiện khí.
Lúc này sau khi thôn phệ dung hợp những sinh nguyên địa khí kia, càng tràn ra hào quang gần ngàn trượng.
Chung quanh thiên đàn đều là màu tro tàn, nhưng sau khi những hào quang
này chiếu rọi ra thì màu sắc liền biến hóa, đang dần dần khôi phục
chuyển hóa.
Kỳ Lân trong truyền thuyết, nơi đi qua, đất sẽ màu mỡ, nơi đi đến sẽ là mùa thu hoạch.
Truyền thuyết này, chẳng lẽ là vì vậy sao?
Xem bộ dáng của Thổ Trầm Châu ngược lại đã phảng phấ như đệ nhị kim đan của Khiếu Nhật rồi.
Hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, như vậy - -
Tông Thủ cẩn thận nhìn qua, quả nhiên thấy trong miếng Thổ Trầm Châu kia đã ẩn chứa một tia kim khí lợi hại .
Là do thổ nguyên tinh khiết sinh thành.
Tông Thủ cũng không để ý lắm, Thổ Trầm Châu mặc dù sẽ khiến Khiếu Nhật
sinh ra thần thông chi lực gì mới, vậy thì cũng không phải hiện giờ.
Mà ngoại trừ những sinh nguyên địa khí này ra, trong đỉnh còn có một ‘ người ’.
Chuẩn xác mà nói, là một thân thể người bị đông cứng trong Vạn Cổ Huyền Băng.
Tông Thủ cả đời này đã thấy qua vô số nử tử xinh đẹp, mi nhãn giống như
Triệu Yên Nhiên, yêu mị như Tố Tiểu Tiểu, ngây thơ như Sơ Tuyết, đều là
nhân gian tuyệt sắc cả.
Nhưng bộ dáng lại không sánh bằng người trong Huyền Băng này. Màu da
giống như dương chi bạch ngọc, ánh tuyết sinh huy, sắc mặt như trăng
non, miệng anh đào nhỏ. Ngũ quan cũng vô cùng tinh xảo, đã đến trình độ
hoàn mỹ vô khuyết rồi.
Bị đông lạnh trong khối Vạn Cổ Huyền Băng, có lẽ vẫn chưa chết đi, chỉ là sinh cơ bị phong ấn thôi.
Bất quá lúc cách vạn năm, muốn muốn khiến người này phục sinh, lại phải phí không ít công phu mới được.
- Chẳng lẽ là Tần phi chôn cùng Tần hoàng?
Tông Thủ thầm suy đoán, biết được thời Thượng Cổ quân vương sau khi
chết, thường thường sẽ khiến các phi tử ngoài chánh phi chôn cùng, miễn
sau khi chết phải chịu cô tịch.
Thầm nghĩ vị Tần hoàng kia, đối với nữ nhân này quả thật không phải coi
trọng bình thường, rõ ràng không phải ban hết, mà chỉ dùng Huyền Băng
đông cứng lại thôi.
Hi Tử cũng cổ quái, giấu thân hình nàng này vào trong đỉnh, sợ bị tử khí ăn mòn, đây là thương hương tiếc ngọc sao?