Sau đó là một doàn hắc sắc hỏa diễm bay trên thân kiếm.
Đó là Lôi Diệt Thiên Hóa! Diêm hỏa máy động đánh nát tất cả không gian được cấu thành từ thời không pháp tắc.
Nhữn người xung quanh, lúc đầu còn khó cảm thụ được, chỉ có thể cho là Tông Thủ đang liều mạng mà thôi.
Nhưng sau một giây kia, thi ba tên Vô Tướng thần ma ở phía sau hắn đều biến sắc hết.
- Hồn cảnh trung đoạn! Kiếm ý của kẻ này hóa ra đã hiểu được sự kỳ diệu của Hồn cảnh! Hồng Khôi, một kiếm này ngươi không tiếp được đâu.
Vị tu sĩ cầm cự sơn và vị trung niên mang Tử kim ngọc tráo đều lộ vẻ hoảng sợ bên trong mắt.
Lúc đầu bọn họ định lắc mình mà thối lui.
Nhưng lại phát hiện bản thân đã bị kiếm ý kia trói chặt, khiến cho hắn cảm giác được dù cho bản thân trốn được nghìn vạn dặm
Một kiếm này vẫn có thể truy đuổi tới!
Thuấn không kiếm ý có thể coi cự ly vạn dặm tựa như một tấc mà thôi.
Mà không thì phải thoát hồn thể ra khỏi thể xác, bỏ đi khôi lỗi thân này.
Thế nhưng ý niệm đó mới xuất hiện thì đã thấy đám bảo kính kia cùng di chuyển.
Toàn bộ kính quang đều tập trung hết vào hắn mà chiếu tới.
Đùng có nói là hồn thể muốn trốn đi, mà ngay cả cỗ thân thể này cũng khó có thể cảm nhận được gì nữa.
Rơi vào đường cùng thì chỉ có thể vận dụng hết khí huyết hồn lực, thôi động hai kiện bảo vật mà chống đỡ mà thôi.
Lúc này trong mắt Tông Thủ lại tụ huyết ý, từng đạo Linh vân huyền diệu hiện ra.
- Chết!
Một tiếng quát lớn, kiếm trong tay lập tức hóa thành ánh quang màu hồng, tựa như được thất luyện, một đạo ánh sáng lóe lên rồi biến mất.
Quỹ tích kiếm quang không có nửa phần khói lủa, siêu phàm thoát tục, kiếm ý ngưng tụ, toàn thân hóa thành đạo tuyến dài.
“Khanh” một tiếng vang nhỏ, nhỏ tới mức khó có thể nghe thấy.
Tòa cự sơn mới biến thành nghìn trượng kia, vì một kiếm này mà đoạn thành hai!
Khiến cho vô số cấm trận bảo lục tan nát không ngừng!
Sau cự sơn, là Tử kim ngọc tráo kia.
Trong lúc mọi người cho rằng thế kiếm kia hẳn sẽ bị ngăn cản lại một thoáng.
Huyết sắc kiếm ảnh lại càng tăng tốc, càng thêm lợi hại, không thể tránh né, trảm thẳng lên đạo ngọc tráo kia.
Tiếng xoạt vang lên ,cũng có nghĩa là bảo vật cũng đã bị chém ra làm đôi.
Vết chém trơn nhẵn, tựa như trời sinh ra đã vậy rồi.
Trong mắt vị Hồng Khôi kia luôn sợ hãi không ngừng, hắn liều mạng giãy giụa thân thể, không ngừng biến ảo quỹ tích, phi độn về sau, nỗ lực muốn thoát khỏi sự tỏa định của một kiếm này.
Trong sự bối rối hắn thậm chi không thể điều khiển được dây thanh để mà nói, trong miệng chỉ còn mấy tiếng “hô hô” không ngừng….
Tựa như mong muốn của Hồng Khôi, huyết sắc kiếm quang của Tông Thủ tựa như lực cũ đã hết, cho nên không thể tiếp tục, chỉ có thể co lại, thu lại thành một đoàn.
Lúc này thì thần tình của ba vị Thần Cảnh mới có thể buông lỏng môt chút.
Vô Danh kiếm của Tông Thủ lại bạo phát thêm một lần nữa.
Kiếm ảnh ngưng thành tơ, bằng tốc độ không tưởng mà bắn đi, Nhân tùy kiếm tẩu, chỉ trong thời gian một phần ngàn giây, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tên Hồng Khôi kia.
Sắc bén tới mức có thể đâm thủng tất cả mọi thứ, lại xuyên thẳng qua mi tâm người này.
Cũng cùng lúc đó, một bóng người mơ hồ, bỗng hiện ra trước người Hồng Khôi.
Kẻ đển đột ngột, cự đao trảm xuống, thanh thế cực thịnh, tưa như không hề thua kẻ cầm côn kia, một đao bổ ra, cũng không phải cứu Hồng Khôi, mà là chém vỡ hư không mà thôi.
Kiếm của Tông Thủ vẫn không hề mang theo phần khói lửa nào, hắn chỉ cười khẽ, khi ánh đao bổ tới, thì tay phải tựa hồ thu lại, sau đó chuyển biến, thân kiếm hợp nhất, vẽ nên một đường bay cực kỳ quỷ dị.
Âm hòa huyền lý, tựa yến bay lượn, cứ bay vượt qua cự đao kia, không hề thương tổn gì mà lướt qua.
Kiếm thế vẫn sắc bén như cũ, liên kích mà ra. Kiếm ra không hồi, mạnh mẽ, mãnh liệt đến tận cùng!
Nếu sớm biết ở nơi này có năm vị Vô tướng Thần ma thì sao mà hắn không chuẩn bị cho được?
Kiếm thế thu lại, nhưng vào giờ khắc này lại bạo phát vô cùng!
Trong mắt Hồng Khôi lại hiện ra vẻ kinh hãi, vội vàng kết thủ ấn, cố gắng chống đỡ.
Nhưng kiếm ảnh huyết sắc kia, lại khiến cho linh pháp của hắn tiêu hao tới hơn nửa, cuối cùng mới dừng lại trước người hắn.
Xít!
Theo huyết vũ bay tán loạn, kiếm của Tông Thủ lưu loát phóng tới, chém rơi đầu của hắn xuống.
Theo hàng vạn hàng nghìn đạo quang mảng hội tụ, thanh hỏa nộ nhiên, Hồng Khôi nỗ lực bỏ chạy, kêu rên không thôi.
Chỉ có thể giãy dụa chốc lát, rồi cuối cùng biến thành tro bụi.
Lúc này bốn vị thần cảnh kia đã đi tới xung quanh, lại một lần nữa khép kín vòng vây,
Tông Thủ cũng không để ý, chỉ lấy tay hút lấy Minh Nguyên đan của Hồng Khôi vào tay, tinh thần đạo chủng chợt lóe động, liền rời khỏi chỗ đó.
Thêm một lần nữa xuât hiện liền cách vị vô tướng thần ma câm kiếm kia chỉ một phần mười độn tốc của Tiên cảnh.
Mà đối với bọn họ cũng không khác gì là cách nhau một gang vậy.
Người nọ cả kinh, sau đó giận tím mặt, không hề do dự, dùng trường kiếm chém trở lại.
Tông Thủ cũng không thèm để ý, nét mặt lộ ra vẻ tươi cười,
Chỉ là hồn niệm kiếm ý càng thêm cương liệt.
Cho dù là bốn vị vô tướng Thần ma, dưới uy áp, cũng có thể cố gắng chống đỡ, không kém chút nào.
Vô danh kiếm, lại thêm một lần nữa phát ra tiếng kêu ong ong.
Khí huyết vừa cướp được từ trên thân Hồng Khôi, giờ khắc này bạo phát không giữ lại chút nào.
Thời gian, gia tốc!
Không gian, định tỏa!
Nhân quả, đảo ngược!
Sinh tử… phán định!
Một xám một trắng, một cặp song dực được tạo thành từ sinh tử linh năng xuất hiện phía sau lung Tông Thủ.
Tiếng kinh hô lại lần nữa vang lên.
- Là do nhân quả chi pháp! Nhân quả đảo ngược, quả trước mới tới nhân, cho nên ngươi mới không thể…
Thanh âm khàn khàn vô lực, mang theo sự sợ hãi lo lắng, Tông Thủ nhướng mày, nhàn nhạt nhìn về phía trước, không hề động, mà bước ra hư không!
Bởi vì nhân quá đảo ngược, quả trước rồi tới nhân, vậy thì làm sao có thể đảo?
Trừ phi là đối thủ có thể lại một lần nữa đảo ngược, phục hồi lại như ban đầu!
Kiếm quang tựa như máu huyết kia chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, nhẹ nhàng chạm vào bên trong vô vàn kiếm ảnh kia.
Gần như chỉ một kiếm đã xuyên thủng ngực của kẻ này, thuận thế mà đi, kiếm khí bộc phát, khiến cho toàn bộ khôi lỗi thân thể bị đánh thành tương tàu.
Dưới sự chiếu rọi của Huyễn tâm kính, vô tướng thần ma trốn trong thân thể kia cũng không thể nào chạy được.
Sinh tử lực, phán định sinh tử!
Khi kiếm ảnh của hắn rơi xuống vô tướng hồn niệm kia, chỉ trong nháy mắt liền bị diệt, không lưu lại chút vết tích nào.
Vẫn là một chiêu như cũ kia, hắn thu lấy viên Thần Ma Nguyên đan vào trong tay.
Sau đó Tông Thủ lại thuấn không, tay cầm Vô Danh kiếm, tĩnh tâm dứng tại chỗ, đưa mắt nhìn về phía ba vị Vô Tướng Thấn Ma đang đứng kia.
Lúc này lại đảo ngược tình thế, công thủ đảo chỗ, nên chuyện cần làm bây giờ của ba “người” này là mau mau bỏ chạy.
Mà lúc này ở hư không đã tĩnh mịch như tờ.
Cái tiếng cười không kiêng nể gì kia từ lúc Hồng Khôi bỏ mình, đã im bặt rồi.