Tựa như một vòng minh nguyệt, như là ánh sáng quang hoa trên mặt nước, hướng về tứ phía bay lượn, cũng càng thêm nhiều ánh sáng hướng về phía khí tức của ba vị Thần Cảnh mà phóng đi.
Đạo kiếm quang kia vừa chém đi thì khí tức kia bỗng dưng đang lưu chuyển thì bỗng nhiên cứng lại, không thể hoạt động, điều này khiến cho kiếm ý siêu phàm thoát tục kia cũng không thể duy trì tiếp được nữa, dần muốn biến mất.
Tông Thủ đang muốn xuất thủ để phá một kiếm này thì hắn nheo mắt lại, trong lòng lại có cảnh báo, ở phía trên đầu, nơi thanh quang không thể nào chiếu tới, một đoàn linh năng bạo phát lăng không mà phóng xuống.
- Tuy là đã sớm ngờ tới! Hóa ra dư nghiệt của Cửu Vĩ Huyền Hồ vẫn còn chưa tuyệt hẳn.
Lúc này có vô số toa ảnh hướng về tấm kia mà đánh tới như bão táp.
Mà những phi toa nhỏ nhỏ kia bay ra thì để lộ ra một thân ảnh mang theo trường côn, phóng thẳng lên không, mạnh mẽ nện thẳng xuống! Cũng không biết có bao nhiêu lực lượng di sơn đảo hải bạo phát trong một khoảng không đó. Đó là một tên Thần Cảnh tu sĩ, ở gẫn Huyễn Tâm Kính hơn là cả Tông Thủ.
Chỉ trong một phần ba nghìn một cái nháy mắt, một phần mười vạn cái chố mắt, đã đánh thẳng tới trước Huyễn Tâm Kính.
Mà ở xung quanh thì đám người Phong Thái Cực đã mặt cắt không còn chút máu, vốn là kẻ càn rỡ không kiêng nể gì mà cũng vậy.
Lần này vì vây sát Tông Thủ thì Vô Tướng thần ma xuất hiện đã có hơn bốn người Thần Cảnh rồi!
Ở chỗ song giáp ranh không biết có còn thêm một Ảnh ma Thần cảnh nào mai phụ nữa không, khóe miệng Tông Thủ khẽ nhếch lên, huyết ý trong mắt lại thêm đậm, nếu như không có phần thế huyết đồng này thì cũng không thể nhìn thấu được ẩn thân của dám người này.
Có lẽ lần này hắn đã để cho đám người này thực hiện được ý định, tấm Huyễn Tâm kính này hẳn là bị hủy rồi.
Những kẻ này đối với phản ứng của hắn chắc là đã sớm có dự liệu.
Nhưng mà hắn đã ở đây rồi thì làm sao không có dự liệu cơ chứ?
Tất cả dị động đều ở bị huyết đồng ghi chép hết lại.
Hắn khẽ cười, bởi đám Ảnh ma này thật sự không đáng để hắn xem trọng.
Chỉ vì một tấm kính mà vận dụng đến năm tên Vô Tướng thần mà, hơn nữa lại phải tốn tâm cơ bày biện binh cục chỉ là để phá hủy Huyễn Tâm kính của hắn.
Sự coi trọng như thế bản thân có nên cảm thấy vinh hạnh hay không?
Chỉ là tiện nghi cho Tiểu Kim rồi, ở đây lại có thể ăn uống no nên, ăn miếng to miếng lớn luôn.
Chỉ tiếc là phầm chất kém chút, chỉ tương đương với cái tên Thần cảnh đỉnh phong ở Cửu Tuyệt bát tầng kia mà thôi!
Mắt thấy trường côn đang phi thẳng xuống, Tông Thủ cũng chằng hề phản ứng. Chẳng qua ngay khi toa ảnh mạn thiên kia xông tới bên tấm kính thì Huyễn Tâm kinh cũng chỉ hơi gợn động một chút, rồi nó chờ đợi côn ảnh chập chùng kia đánh thẳng tới, sau đó biến mất vô hình.
Mọi người nhìn một cảnh này mà ngẩn ra, chẳng lẽ đinh cấp tiên bảo gần tiếp cận thần khí như nó, một thời lấy lừng khắp Vân Hoang thời đại ở Vân giới, khiến cho Ảnh ma bộ tộc phải sợ hãi không thôi, chẳng lẽ lại cứ như thế mà vỡ tan rồi?
Ngay sau đó lại thấy một tấm bảo kính thanh sắc lại hiện ra cách trừng đó khoảng ba tức độn tốc.
- Huyễn thuật sao?
Đám người ở xa chỉ liếc mắt là hiểu ra, nhãn thần đều lộ vẻ quái dị.
Đây là huyễn thuật gì? Đến cả Vô Tướng thần ma của Ảnh ma bộ tộc cũng bị lừa.
Phải chăng tấm kình này mới chân chính là Huyễn Tâm Kính đây?
Lại thấy thêm nhiều Huyễn Tâm kính hơn xuất hiện trên hư không.
Một mà hai, hai mà ba, ba mà là mười, từ mười biến thành trăm, rồi thành ngàn. Càng nhiều thanh quang phát ra từ tứ phương tám hướng, bao phủ toàn bộ không gian song ranh giới, cho dù một chút góc chết nào cũng không có.
Cho dù là linh năng ba động ra sao, khí tức biến hóa, đều vẫn luôn độc nhất vô nhị, không thể phân biệt được thật giả.
Khiến cho tên cầm côn kia mặt xanh như tàu lá.
Hắn cũng không do dự mà bỏ đi ý niệm phá hủy Huyễn Tâm Kính nữa, thế côn lại chuyển biến, hướng thẳng về đỉnh đầu Tông Thủ mạnh mẽ mà nện xuống.
Nếu như không thể nào tìm ra được truyền thừa bảo kính của Huyền Hồ Cửu Vĩ tộc.
Như thế thì động thủ trên người tên Tông Thủ này thì kết quả cũng là như nhau mà thôi.
Mà khi thế vây kia tạo thành, hợp lực của bốn người cũng đã đủ để đập nât Tông Thủ, mà bốn vị Vô Tướng thần mà này bỗng nhiên thấy hoa mắt.
Thần niệm mà bọn tập trung thẳng vào vị thiếu niên kia rồi, nhưng tự nhiên hắn không còn đứng ở đó nữa.
- Thuấn Không chi pháp!
Tựa như là ý niệm của cả bốn vị Thần Cảnh đều tựa như thủy triều, tản hết ra xa.
Bọn họ muốn dùng thực lực mạnh mẽ để điều chỉnh toàn bộ không gian quanh sông giáp ranh, để cho những nơi chịu ảnh hưởng của thuấn không pháp tắc đều bị khóa chặt.
Sau đó tìm tòi từng tấc không gian một, không để cho một điểm linh năng nào biến ảo.
- Tìm thấy rồi!
Vẫn là kẻ cầm côn kia có phản ứng đàu tiên!
- Muốn trốn ư? Ta đứng trước mặt ngươi xem ngươi trốn đi được nơi nào?
Trong tiếng cười lạnh trường côn tựa hóa đỏ, đánh thẳng tới nơi đó, thình lình phá nát hư không, khiến cho không gian mà mấy tên Tiên Cảnh đang độn tốc cũng bị đánh nát.
Thân ảnh Tông Thủ lại lần nữa hiện ra, từ hư vô đi ra, thần tình lạnh lung, đứng ở trước người Thần cảnh tu sĩ mang cự sơn kia.
Trong lúc này thì tiếng cười lớn kia lại truyền tới nữa:
- Yêu quân không phải là rất bá đạo sao? Còn nói ta phải chịu chết sao? Không biết vì sao Huyết Kiếm yêu quân lại bỏ chạy a? Có thể thấy được ngươi chết thì vị chất nhi của ta đã chết dưới kiếm của ngươi sẽ được ngủ yên rồi.
Chất nhi?
Tông Thủ ngẩn ra, hóa ra là như thế, nguyên lai cái tên điên này có người thân chết trong tay hắn, bảo sao những lời kia lại có thể điên cuồng đến như thế.
Cũng không biết là kẻ nào nữa, bởi kẻ chết trong tay hắn thực sự là nhiều lắm.
Lắc đàu, ánh mắt Tông Thủ chuyển về vị tu sĩ Thần cảnh tay cầm cự sơn đang chắn trước mặt tên đó.
Cho dù đã bị Huyễn Tâm kính áp chế, mà có phải là thân thể bị Vô Tướng thần ma chiếm đoạt thì cũng không phải là hoàn mỹ.
Tuy có thực khí thế của Tiên Linh, âm thanh mạnh mẽ kinh hồn, hồn niệm áp bách khiến cho người người ngưỡng mộ không thôi,
Cũng có thể thấy được ánh mắt kẻ này luôn lộ ra ý mừng, tựa như hắn đối với tình huống này là bắt buộc vậy.
Tòa cự sơn kia lần thứ hai biến hóa, mà ngoài ý muốn, một bảo tráo tử thanh sắc hiện ra, theo sát lấy cự sơn kia, từ phía xa bay lại.
Tông Thủ khinh thường cười, tay cầm Vô danh kiếm trong tay.
Hắn thuấn không na di tới đây, cũng không phải là vì muốn chạy trốn!
Huyền Hoàng chi long!
Hàn Băng ly long!
Phong Vân chi long!
Uỳnh!
Tiếng kiếm minh vang lên, một đầu Long Ảnh hiện ra trên thân kiếm, từng giây một lại tụ hợp ra một thái sơ long hình.
Mà cuối cùng còn xuất hiện cả Bạch Kim chi long.
Ở trên long hình hư ảnh kia, vuốt câu tựa như hòa hợp với Tông Thủ, khiến cho khí tức hắn đột nhiên tăng lên đỉnh, sau đó lại nội liễm tới tận cùng.