Thần Hoàng

Chương 1243: Chương 1243: Cổ quái biến hóa.




Tự dưng phát tác đột ngột, không hề có chút dự phòng, không hề được báo trước.

Nếu chỉ như thế thì cũng coi như xong, chẳng qua hết lần này đến lần khác, huyết linh chú kia luôn bị dẫn phát ra ngoài.

Trong thân thể tựa như bị cắt ra một thế giới riêng, cả người hắn bị hỏa diễm thiêu đốt, cảm giác thống khổ càng thêm sâu sắc trăm lần.

Cũng may lần đau đớn này cũng chỉ duy trì có khoảng nửa khắc, sau đó dần tiêu tán đi.

Huyết linh chú lực kia lại một lần thứ hai bị hắn áp chế xuống.

Bàn tay nắm chặt của Tông Thủ lúc này mới buông lỏng, ánh mắt ngưng trọng, nếu nhưng không có biến cố thình lình này thì hắn tựa như đã quên mất một điều.

Huyết linh chú còn chưa có kết thúc, chỉ là vì tiến giai Thần Cảnh cho nên mới bị áp chế xuống mà thôi.

Chỉ là cảm nhận sâu sắc này sao lại đến lúc nàu? Trong thể nội hắn hiện không hề xuất hiện dị thường gì.

Chẳng lẽ....

Quay đầu lại thì thấy Lục Vô Bệnh, vẫn là khuôn mặt trắng bệch, nhãn thần luôn là một cảm giác đạm mạc thường tình.

- Tầng thứ ba của tử ngục có tên là Thiên đao tử ngục, mỗi một thời thần, thì người trong ngục sẽ phải chịu một lần thống khổ, tựa như bị thiên đao lăng trì vậy, vô cùng thống khổ....

Những lời phía sau Tông Thủ cũng không để ý, bởi hắn cảm thấy đôi mắt mình tựa như bị liệt hỏa thiêu đốt, toàn thân đau đớn.

Nếu giống lúc trước là thiên đao vạn quả, nỗi thống khổ bị liệt hỏa thiêu đốt thì Tông Thủ có thể chịu được.

Nhưng bây giờ cảm giác từ trong đôi mắt, hắn cảm thấy được từ sâu thẳm linh hồn sự đau đớn, khiến cho Tông Thủ có cảm giác hận tới mức không thể móc hai mắt của mình ra ngoài.

Một tia Huyết Linh diễm lực kia, còn có cả khí huyết chân lực toàn thân, thậm chí là hồn năng, đều tụ hội ở đôi mắt hắn mà chảy ngược vào.

Sự thống khổ không nói, nhưng còn có cảm giác đau nhức từ tận bên trong.

Dường như là lần đầu tiên, tất cả đều biến hóa, tựa như phần không huyết mạch và huyết linh chú lực có liên quan tới nhau vậy.

Hẳn là bị hoàn cảnh đặc thù nơi này kích phát cho nên mới tự dưng bộc phát ra.

- Khốn nạn, đau đầu quá!

Huyết linh chú lực dần dần đã nhạt đi, nhưng rồi lại như được bổ sung, lúc này không chỉ đủ mười phần như đầu, so với lúc đầu còn muốn hung mãnh hơn mấy lần.

Cốt cách toàn thân đầy huyết tủy, thiêu đốt không ngừng, lại tựa như là nhập vào trong dòng dung nham, nóng bức không gì sánh được, ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Mà đôi mắt thì đau đớn không tả, khiến cho tâm thần bị đảo lộn, tự nhiên hắn có cảm giác ở trong mắt mình, phía trên tầng màng lại có một cánh cổng.

Ngay khi năng lượng chuẩn bị bạo tạc ở nơi kiên cố không gì có thể sánh được, dù có là huyết linh lực kia trùng kích cũng không thể nào đột phá được.

Tông Thủ lúc này hận không thể phá hủy cánh cổng đó, để cho sự thống khổ đều được phát tiết ra ngoài, nhưng hắn có cảm giác nếu như cánh cổng đó mở ra thì sẽ xảy ra một chuyện đáng sợ vô cùng.

Cũng may thống khổ đến nhanh, đi cũng nhanh.

Chỉ là toàn bộ lực lượng của cánh cổng đó đều bị bắn ngược trở lại, toàn thân chân lực khí huyết trong giây lát tựa như về lại chỗ cũ. Mà huyết linh lực kia thì lại tựa như vô ảnh vô tung, nếu như trong đôi đồng tử của hắn không còn nhiệt hỏ thì hắn cũng mới coi rằng đó chỉ là đau nhức bình thường, chưa hề xảy ra chuyện gì.

Toàn thân Tông Thủ lúc này đều là mồ hôi lạnh.

Phải chăng là không để ý, cho nên lần thứ hai Huyết linh chú bạo phát với dẫn đến tình trạng này đây?

Hít sâu vài hơi, Tông Thủ mới nhìn về phía định đi qua mà cười khổ không thôi.

Hắn lần đầu tiên có cái cảm giác không thể chống đỡ này, tâm niệm càng thêm tán loạn.

Hoài nghi sự thống khổ này chỉ trong một thời khắc, nếu như bản thân làm gì đó có khi chính hai mắt của mình sẽ bị phế bỏ.

Hắn có cảm giác có chút chuyện gì đó không thích hợp.

Trong nội thể, cũng không có điều gì xảy, tìm mãi cũng không ra nguyên nhân, Tông Thủ cũng đành để đó, tạm thời không quan tâm tới nữa.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại về lần đau đớn này, bởi chỉ một thời thần kia thôi cũng đủ dằn vặt người ta tới phát điên lên rồi.

Cửu Tuyệt tử ngục thực không hổ kỳ danh mà!

Hẳn là những kẻ đi vào bên trong thế giới bản nguyên pháp tắc của Tử ngục đều khó có thể chống đỡ được.

Thế giời này khi cấu thành, đã bị người ta thay đổi triệt để, cũng không biết là đại thủ bút của vị tiền bối Lục gia nào.

Nhắc tới Lục Vô Bệnh, lúc hắn sinh ra, cũng xuất hiện cảnh này, bởi ngôn từ cử chỉ của hắn không hề giống với thường nhân, quả nhiên là kỳ dị.

Chỉ tính mỗi phần tâm trí thôi cũng đủ xứng với hắn rồi.

- Thiên đao tử ngục sao? Tử ngục thế giới này thực là có chút cổ quái...

Sự đau nhức tận xương tủy kia lại lần nữa phát tác, nhưng lại có thể dẫn tới sự dị biến khác chứ chưa chắc sẽ ngừng lại ở đây.

Tông Thủ liên tục thuấn di hơn mười lần, chớp động trong trăm dặm một ở thế giới này.

Thế giới này thực lớn, địa vực thậm chí vượt qua cả Vân giới, người ở thì không tính là thưa thớt, bởi thần niệm lúc này của Tông Thủ tuy bị cản trở nhưng vẫn có thể tra xét được.

Một đường đi này cảm ứng khí tức sinh cơ thôi cũng có ba bốn trăm vạn sinh linh.

Tám trăm thế giới của Lục gia, nhân khẩu cũng phải hơn vạn ức người, một tầng tử ngục, lại có nhiều phạm nhân như vậy, điều này đã vượt qua dự liệu của Tông Thủ rồi, mà đám thiên địa dị chủng cũng có phát hiện ra vài còn. Tông Thủ không muốn gây chuyện nhiều, cho nên thần niệm hỏi Hàm Hi, có phát hiện gì nếu không hứng thú, thì tránh né ngay.

Mấy đầu dị thú này rõ ràng không hợp với Hàm Hi, cho dù có thôn phệ thì cũng không có lợi gì hết.

Cuối cùng cũng tìm được cửa ra vào của tầng thứ tư kia.

Gần nửa canh giờ sau, hắn tìm được một khu nhà, ở một đáy thâm uyên sâu thẳm, bên trong là vô số thời không chi lực đang giao động.

Chỉ là phụ cận động khẩu thâm uyên đó có hơn mười đầu dị chủng linh thú đang chờ đợi.

Sự hung lệ ác khí còn vượt qua cả Hàm Hi, linh trùng mãnh thú các loại đều có.

Tựa như chúng đã đói khát bao nhiêu năm rồi, ánh mắt lộ ra hồng quang, tuy ở cách nhau ngàn dặm thì vẫn luôn phòng bị, duy trì cự ly nhất định,

Đại bộ phận chú ý đều đặt ở chân núi Thâm uyên kia.

- Cây cỏ của thế giới này đa phần đều có kịch độc, mà những thứ linh trân kia cũng không ngoại lệ, tuy có thể ăn no bụng, nhưng nếu dùng thì hẳn là rất thống khổ, thực vật chỉ có vài loại, nơi Thiên đao tử ngục này chỉ có một thành là không lo chết đói. Mà đám dị chủng linh thú ở đây chính là vì những thực vật này.

Lục Vô Bệnh nói tiếp:

- Hình phạt bên trong tử ngục, từng tầng một càng thêm tàn khốc, bởi thế phàm là người tiến vào đây, thì cho dù muốn trốn cũng phải đột phá từng tầng một, lại phải có đạt được phần không chi lực của Lục gia nữa, mà những kẻ đó thực lực mạnh mẽ, đám linh thú biến dị này hẳn là không làm gì được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.