Tông Thủ kinh ngạc, tản mát ra thần niệm, tỉ mỉ quan sát.
Chỉ trong giây lát, sắc mặt hắn ngưng trọng lại.
Lúc trước còn chưa phát hiện ra, vì lúc đó trong người hắn còn có chân lực, hồn thức, nhưng giờ đã bị cắt ngang, tựa như bị khóa lại vậy.
Cũng may là Lục Vô Bệnh nhắc nhở hắn, toàn lực đối kháng mới không khiến cho bản thân hắn bị khóa chặt lại như vậy.
Không chỉ như thế, ngũ hành linh năng ở nơi này đều phân chia rõ ràng.
Trong lúc Tông Thủ xuất động ý niệm nhưng không hề tiếp nhận được, chỉ có thể nắm giữ được mỗi hỏa hệ linh năng mà thôi.
Tâm niệm hắn khẽ động thử thi triển các loại linh pháp hắn biết, hoàn toàn không phản ứng.
Ngũ hành linh năng tuy tồn tại, nhưng lại không thể dụng được, các loại pháp tắc chi lực, cũng bị phân cách mà khóa lại, cho dù là hỏa hệ linh năng thì cũng bị như vậy.
Trong lòng Tông Thủ khẽ động, từ trong tay một đóa bạch diễm hiện ra, đây chính là phần không chi viêm, không cần câu thúc gì cả, tựa hồ thoải mái phiêu phù trên tay hắn.
Hiện tại hắn cảm thấy hỏa diễm lực này so với lúc bình thường còn tăng hơn nửa phần!
Tông Thủ không khỏi có chút ngẫm nghĩ, nếu như ở đây mà thiêu đốt phần không chi huyết của Lục gia, hẳn sẽ không bị hạn chế.
Suy ngẫm trong một lát, hắn phóng ra hồn hải, 79 viên tinh thần đạo chủng lần lượt hiển lộ ra bên ngoài.
Chỉ thấy trong số đó có sáu phần là ảm đạm vô quang, hai phần thì ánh sáng có chút yếu nhược, một thành bình thường, còn phần cuối cùng thì tinh quang không tăng không giảm.
Tông Thủ lại thử, thi triển ra vận mệnh, nhân quả, thời gian và sinh tử lực.
Chỉ lát sau, Tông Thủ đã hồi phục lại vẻ mặt thảnh thơi.
Ngũ hành chi pháp mặc dù bị trói buộc, nhưng hắn lại nắm được vài loại đại đạo chân ý, hạn chế nhận phải càng thêm nhỏ hơn.
Tựa như lúc bắt đầu và kết thúc, không hề ảnh hưởng tới quá trình vậy.
Tuy mới nắm được chân ý của “Nguyên” tự, nhưng điều đó đã khiến cho hắn có thể vào trong hoàn cảnh này, sống sót trong tử ngục này, tuy nó áp chế lực khá lớn, ở phương diện khác có nhận được tăng cường, nhưng tăng cường thực rât hữu hạn.
Cấm chế trong tử vọng, chắc hẳn phải có, mà đối với hắn, cũng chỉ có một cái cực hạn thôi.
- Với năng lực của quân thượng, có thể nắm giữ các loại bản nguyên đại đạo, trong một vạn năm qua cũng không có mấy người. Ở Lục gia ta coi như không ai có thể sáng bằng, nếu thực sự biết được quân thượng là người như nào thì Lục gia cũng sẽ không chỉ đơn giản để chúng ta tới tử vực này đầu.
Lục Vô Bệnh lắc đầu nói:
- Từ khi thần tới nơi đó, thì một thân thực cũng mất đi bảy thành rồi, hết lần này đến lần khác thiêu đốt phần không huyết mạch, độ tinh khiết cũng giảm nửa, nếu như có người...
Tông Thủ không nói gì, tuy ngôn từ bình thản không có chút oản khí nào.
Nhưng hắn nghe ra được tâm tình lúc này của Lục Vô Bệnh.
Hắn cũng không hỏi gì nữa, chỉ đưa tay điểm nhẹ một cái, hướng thẳng tới thời không bích chướng, một lát sau, sắc mặt Tông Thủ hơi trầm xuống.
Tử ngục chi trận, thực đúng là để đối nội chứ không đối ngoại.
Không chỉ thực lực bị hạn chế, có vô số cấm chế vòng quanh mình, lại có thể cảm nhận được từng đạo bích chướng thời không đang cố định lấy mình mọi lúc, mặc dù có ứng phó toàn lực, thì cũng khó có thể toàn thân mà quay về.
Tông Thủ cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, Lục Vô Bệnh với vị “sư tôn” kia của hắn thực là không có nửa lời nào là giả.
Linh cấm trong tử ngục quả nhiên là vướng tay vướng chân, dù cho một thân lực lượng không bị hạn chế toàn bộ, kết quả cũng không có thay đổi, trừ phi bản thân có thực lực trên Thánh Cảnh, lại có tiếp ứng của cường giả như Lâm Huyền Sương, thì mới có khả năng trốn thoát khỏi tử ngục.
Hoặc có lẽ...
Trong lòng bàn tay Tông Thủ lại xuất hiện ngọn lửa bạch diễm, bỗng nhiên nó ngừng di chuyển, chẳng qua vào lúc đó, thời không thậm chí là pháp tắc, đều tan vỡ.
Một tầng, hai tầng, ba tầng, khi tới được tầng thứ bảy của thời không bình chướng thì phù cấm cũng bị phá hủy.
Trong khoảng thời gian này, hỏa diễm lực bị thiêu đốt mấy cũng khó có thể tiến thêm vào.
Tông Thủ khẽ lắc đầu, tay phải nắm chặt, ngọn bạch hỏa kia lập tức tán đi.
Phần không huyết mạch này thực sự có hiệu quả đối với cấm chế lực ở nơi này.
Khi hắn toàn lực thiêu đốt phần không chi viêm, hắn có cảm giác, nếu dùng toàn thân lực lượng tựa hồ có thể bằng vào một kích mà phá vỡ thời không bích chướng, đơn giản như là chọc thủng một tờ giấy mà thôi.
Chỉ là ở tầng thứ bảy đã có tới tận bốn tâng bích chướng, càng thêm chặt chẽ, tầng tầng lớp lớp khiến cho trận phù cấm chế càng thêm nghiêm mật, kết hợp với Hỏa trần đại trận kia thì...
Theo cách nói của Lục Vô Bệnh thì càng thiêu đốt phần không chi huyết cao cấp thì càng dễ dàng đi lại bên trong tử ngục này.
Trong Lục thị đó được coi là một hình thức khác của địa vị vậy, không bị tộc quy trói buộc, có thể vô pháp vô thiên.
Tựa như Tông Thủ, xét về phần không chi huyết thì cũng thuộc dạng tinh khiết cao trong Lục gia, bài danh rất cao, không lâu trước đó còn nhận được sự tẩy luyện của Huyết Linh chú nữa.
Nhưng mặc dù như vậy thì cách giai đoạn có thể phá ngục mà ra còn chênh lệch bốn tầng nữa...
Một con đường này, xem ra đi không thông rồi.
Cũng thực khó tưởng tượng, hình thái thiêu đốt huyết mạch hoàn toàn sẽ mạnh mẽ đến trình độ nào đây.
Lục Vô Bệnh tựa như cũng hiểu được hắn đang nghĩ gì, bình tĩnh nói:
- Truyền thuyết về phần không chi huyết vô cùng mạnh mẽ, có thể diệt mọi thứ, không để sót lại thứ gì, mà phần không chi viêm cũng sẽ có biến hóa, tình hình cụ thể ra sao thì Vô Bệnh cũng không biết được. Chỉ là trong tộc chưa từng có ghi chép qua, có người nói từ cổ chí kim cũng chỉ có mười người đạt được, nếu thành tựu chí cảnh thì tốt, còn không sẽ thân vẫn trong đó.
Tông Thủ lặng lẽ nghe, nhưng không hề có ý để những lời đó vào trong lòng.
Hắn lại tiếp tục mang theo Lục Vô Bệnh, thuấn di bên trong tầng thứ ba này.
Cửu tuyệt tử ngục đều có thông đạo tương liên, chẳng qua vị trí thì không ổn định, cho nên có hỏi Lục Vô Bệnh thì cũng vô dụng mà thôi, Tông Thủ càng thêm chú ý tìm kiếm đường vào của tầng thứ tư kia.
Trong lòng khẽ thấy kỳ quái bởi trong thế giới này, cây cỏ thì vô số, ngoại trừ không có động vật, lại xuất hiện lục vụ, có thể nói là không khác biệt gì so với thế giới bên ngoài.
Tông Thủ thuấn đi tầm mười lần, thần niệm cũng đảo qua hơn trăm loại linh quả, tất cả tuyệt đối đều là vật hi hữu cực kỳ, mà ẩn chứa linh năng phong phú vô cùng.
Mặc dù không thể coi là tiên cảnh, thế ngoại đào viên, nhưng không hề liên quan tới hai chữ tử ngục, nghĩ đến điều này thì khuôn mặt Tông Thủ có chút co quắp, thân thể đứng lại tại chỗ, hàm răng cắn chặt, ở khóe miệng hiện lên một đường tơ máu.
Toàn thân hắn, hiện tại đã lâm vào kinh luyện kịch liệt, tựa như bị trăm ngàn đao cắt vào.
So với lúc Huyết linh lực phát tác, cũng có thẻ coi ngang bằng với lúc hắn cải tạo song mạch vậy.