Thần Hoàng

Chương 1656: Chương 1656: Cũng có hôm nay




- Tóm lại hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Thanh Huyền ánh mắt ngưng trọng, lúc này hiện thần vật có thể khiến Lý Biệt Tuyết thành đạo, còn có Từ Phúc ở bên cạnh đều chỉ là râu ria rồi.

- Vị Thương Hoàng bệ hạ kia, lúc này chỉ sợ còn muốn tru sát kẻ này hơn cả chúng ta đấy!

Nhưng lúc nói ra lời này, ánh mắt Thanh Huyền liếc qua, lại trông thấy trên mặt Từ Phúc vẫn như cười mà không phải cười.

Trong nội tâm lập tức trầm xuống, không tự kìm hãm được nghĩa, Từ Phúc này đến cùng có gì dựa vào, lại như đã tính trước như thế?

Ngự thư phòng lúc này, sắc mặt Ân Ngự cũng âm trầm như nước, phảng phất như người chết, vô cùng khó coi.

Nhìn qua vương khí thuần trắng mênh mông cuồn cuộn, Long Phượng chi ảnh vang lên rung trời kia.

Trong mắt Ân Ngự tràn đầy ghen ghét tức giận khó có thể áp chế.

Thánh Quân? Tại thế thánh hiền? Như vậy Ân Ngự hắn là thứ gì? Hôn ác dung chủ sao?

Lúc này càng thấy chướng mắt, vẫn là Kim Bất Hối.

Tính tình cương trực, chiếu rọi trời cao. Tinh khiết cương trực, ngưỡng cúi Thiên Địa, không thẹn với đời. Khiến cho tất cả ba vạn Đại Nho, đều tự thẹn không bằng. Cũng khiến Chu Tử tựa hồ ảm đạm thất sắc.

Đây là thuần nho trung lương thuần khiết, chính thức tiếp cận thánh hiền. Vậy thì mình oan giết trung thần, không phải hoa mắt ù tai bạo ngược thì là gì?

Mặt hắn càng xám như tro, tay chân lạnh buốt, trái tim xiết chặt, cơ hồ đình chỉ nhảy lên.

Sai chính tọa sư của hắn, mà không phải Kim Bất Hối.

Cơ hồ có thể thấy được, sau ngày hôm nay, tất cả đệ tử Nho môn đều sẽ xem hắn là gian nịnh vu hãm trung lương, mất sạch danh tiết.

Sao có thể như thế? Sao có thể như thế?

Ân Ngự đầu tiên phản ứng lại:

- Kính xin quốc sư, vi trẫm tru yêu tà này!

- Đây là chuyện của lão phu!

Lý Biệt Tuyết lạnh lùng đáp lời, nhưng trong nháy mắt khi nhìn qua Tông Thủ đã tận phục thương thế, nhưng trong mắt hắn vẫn hơi hàm não sắc. Nho môn Chu Tử, quả nhiên thành sự không có, bại sự có thừa!

Vốn Tông Thủ đã trọng thương sắp chết, nhưng hôm nay chẳng những thương thế tận phục, tu vị còn có tăng lên. Lại phải phí không ít tay chân, chậm trễ thời gian.

Mấu chốt là Vô Lượng Chung Thủy thần thông, Vô Thượng thần thông thập tam đẳng kia là có phần là khó giải quyết.

Chỉ thấy vào thời khắc này, hắn thấy trên mặt Tông Thủ như trút được gánh nặng, cùng tia sát ý lạnh như băng.

Sau đó mười hai trấn quốc đồng nhân sau lưng bỗng nhiên có động tác, ngay ngắn đánh xuống một quyền!

Suốt mười hai quyền thủ cực lớn đánh xuống, xông thẳng về phía Tông Thủ.

Lý Biệt Tuyết lúc đầu cũng không để trong lòng, mười hai trấn quốc đồng nhân, chiến lực tương đương với mươi hai thánh giai đỉnh phong.

Mặc dù một cái không thể chống lại Vô Lượng Chung Thủy thần thông, nhưng mà sau khi hợp lực dù là Thánh Tôn vừa vào Chí Cảnh cũng có thể cưỡng ép đánh chết!

Vị nguyên thần hoàng đế ở sau lưng đã cực kỳ thống hận Tông Thủ rồi.

Lúc này ở trong ngự thư phòng, Ân Ngự lại chỉ cảm thấy nội tâm bỗng lạnh như băng, chìm vào đến đáy cốc,

Động tác c ủa mười hai trấn quốc đồng nhân lúc này đều là tự động hoàn thành, không bị hắn điều khiển.

Mà khi hắn lại dùng thần niệm kết nối thì lại không cảm ứng được chút gì nữa.

Không cách nào tiến vào bổn nguyên hạch tâm của trấn quốc đồng nhân nữa, bị một tầng bình chướng, triệt để ngăn ở bên ngoài.

- Tựa hồ có chút không ổn!

Ở ngoài hai vạn trượng, Thanh Huyền nhíu mày lại, vô ý thức cảm giác không ổn, hơi có chút kỳ quái.

Mà Thái Hoàng cũng bỗng dưng tiến lên trước một bước, mắt lộ duệ mang.

- Đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Từ Phúc lại khẽ nở nụ cười, thần sắc như trút được gánh nặng, rốt cục đã bắt đầu.

Hôm nay giờ phút này, hắn sẽ chứng kiến một vị Chí Cảnh Thánh Tôn cảnh giới đỉnh phong vẫn lạc!

- Không đúng!

Lý Biệt Tuyết lúc này trong lòng cũng báo động. Sau lưng bỗng nhiên nổi lên một cổ khí lạnh âm hàn, xông thẳng vào tâm thần.

Khiến tay hắn lạnh buốt, nguyên thần sợ run.

Vô ý thức đấy, liền bỏ qua Tông Thủ, dời lực chú ý đến sau lưng.

Sau đó chỉ thấy suốt mười hai vòng vàng đang bao phủ về phía mình

Pháp tắc thác loạn, trong nháy mắt liền khiến cho nguyên thần và đại đạo của hắn tạm thời thoát ly phân cách. Liên hệ cũng hạ thấp đến cực hạn.

Khí huyết xông tuôn, một thân tu vị, thình lình bị sinh sinh ép khỏi vị giai Chí Cảnh!

Tiếp theo mười hai đồng quyền cực lớn kia trước sau tự động, lặng yên biến hóa quỹ tích, tập trung vào khí cơ của hắn.

- Mười hai trấn quốc đồng nhân này đã xảy ra chuyện gì?

Lý Biệt Tuyết trong lồng ngực hồi hộp, vừa sợ vừa giận. Trong nháy mắt tưởng rằng Thanh Huyền Thái Hoàng cấu kết với Ân Ngự, mưu đoạt Tăng Huyền Trì Pháp Dực.

Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo liền phát giác vô luận là Nguyên Tịnh thánh nhân hay là Ngụy Húc khí thế đều điên cuồng đề thăng, ý niệm chí Cảnh lại một lần nữa che lấp phía chân trời!

Ánh mắt nhìn đến cũng băng hàn lạnh lùng, sát cơ ẩn phục.

Không đúng, là Tông Thủ, mười hai trấn quốc đồng nhân, rõ ràng đã rơi vào tay Tông Thủ và Thương Sinh Đạo!

- Phù Linh Kiếm Trận, Không Vô Nguyên Hư Thần Pháp tại hạ!

- Đại đạo dịch hoán. Mười hai trấn quốc đồng nhân tại thượng!

Ở bên ngoài Hoàng Kinh Thành, lại lần nữa vang lên tiếng ngâm khẽ của Kiếm Tông Chi Chủ.

Không có Chí Cảnh Thánh Tôn tọa trấn, Cửu Thiên Thập Địa Âm Mạch Đồ Linh Trận đã không đáng lo nữa.

Chu Tử trọng thương, hạo nhiên chính khí của ba vạn Đại Nho cũng nhao nhao sụp đổ.

Giờ phút này trọn bộ thiên địa đã không còn Phù Linh Kiếm Trận, có thể toàn lực thi triển ra để đổi thành pháp tắc!

Khiến Không Vô Thần Quyết của Vô Thượng Nguyên Ma bị hạ xuống vị giai. Cũng khiến hiêu jquar thác loạn thần quyết của mười hai trấn quốc đồng nhân tăng đến cực hạn! Ưu tiên ở Không Vô Thần Quyết!

Lý Biệt Tuyết vốn à duy trì tu vị ở nửa bước Chí Cảnh, chỉ trong chốc lát, đã lại bị lần nữa bị áp rơi. Sinh sinh bị những thác loạn thần hoàn kia kéo xuống Thánh Cảnh trung kỳ.

Sao lại như thế, mười hai trấn quốc đồng nhân sao lại bị Thương Sinh Đạo khống chế?

Ân Ngự kia đang làm cái gì? Chẳng lẽ là đang đớp cứt hay sao?

Ý nổi giận và sợ hãi giao tạp, Lý Biệt Tuyết lúc này râu tóc nộ trương, đã không còn thái độ văn nhã như trước kia nữa, thần sắc không cam lòng lệ hận.

Mười hai trấn quốc đồng nhân thì đã sao? Mặc dù bị rơi xuống thánh giai thì Lý Biệt Tuyết hắn cũng tuyệt không phải thánh giai bình thường có thể so sánh!

Nguyên thần ký thác đại đạo, cho dù là mười hai trấn quốc đồng nhân, cũng không thể hoàn toàn cắt đứt!

Thân ảnh lóe lên, Lý Biệt Tuyết đã bay lên hư không mấy trăm trượng, nhưng cũng theo đó mà dừng, những đồng quyền cực đại kia trên cánh tay đều thoáng hiện phù văn.

Rồi sau đó hoàn toàn khóa lại phiến thời không này, Quyền tốc cũng đột nhiên tăng mấy lần, không hề như trước nữa, hung mãnh tập kích đến!

- Không Vô Nguyên Hư Thần Pháp

Lý Biệt Tuyết tránh cũng không thể tránh, lúc này chỉ có thể hư không đón đỡ. Cự thủ cường độ ngang với thần bảo kia hắn không cách nào lăng không hóa đi, chỉ có thể chuyển hơn phân nửa tay đấm thành hư vô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.