Thần Hoàng

Chương 1657: Chương 1657: Tuyệt truyền vực này. (1)




Nhưng mà sau quyền thứ nhất, lập tức thứ hai liền quyền nối gót tới. Giống như cự chùy, vô tình xông tới.

Ầm ầm nổ vang, khiến đại địa chấn chiến, Lý Biệt Tuyết mỗi lần tiếp một kích, thân ảnh đều chìm xuống trăm trượng!

Trong miệng tràn huyết, nếu không phải thân hình vẫn là Chí Cảnh chi thân thì sớm đã bị mười hai trấn quốc đồng nhân đánh thành bã vụn rồi.

Cũng khó khăn lắm tới quyền thứ tư quyền, Nguyên Tịnh tán nhân liền lặng yên xuất hiện ở phía sau hắn.

- Tám ngàn năm trước, Biệt Tuyết huynh tham dự cuộc chiến vây giết Hi Tử sư huynh ta. Lúc bôn tẩu chư giới, chiêu bằng hữu gọi hữu có từng nghĩ qua mình cũng có ngày bị vây giết ở Vân Giới, bị Thương Sinh Đạo ta phong cấm không?

Lại một quyền, ‘ oanh ’ chấn vang.

Lý Biệt Tuyết sắc mặt kịch biến, thất khiếu tràn huyết. Toàn bộ thân hình, đều bị trọng quyền của trấn quốc đồng nhân đánh rơi vào địa tầng!

- Huyền Thiên Dịch Linh đại pháp? Ngươi tiện nhân kia!

Huyền Thiên Dịch Linh, dịch hoán Không Vô Nguyên Hư Thần Pháp của hắn, không cách nào tiêu trừ đồng quyền cự lực, chỉ một quyền này, liền khiến cho hắn trọng thương.

Đột nhiên, Lý Biệt Tuyết cũng lập tức hiểu ra.

- Thì ra là thế, Tú Quan căn bản chưa từng phản hồi Vân Giới. Long Ảnh Huyền Sương, cũng không trở về! Bọn ngươi tạo lời đồn này chỉ là vì để ta yên tâm. Chính thức dựa vào, chính là mười hai trấn quốc đồng nhân này sao?

- Vậy thì đã sao? Do ngươi quá ngu xuẩn thôi!

Cười nhẹ một tiếng, trong mắt Lâm Huyền Tĩnh lúc này hiện đầy vẻ hưng phấn.

Nàng lúc này chỉ cần thiếp thân dây dưa là được, cũng không cần làm chuyện khác, chỉ cần dùng Huyền Thiên Dịch Linh đại pháp dịch hoán Không Vô Nguyên Hư Thần Quyết của Lý Biệt Tuyết là được.

Như Lý Biệt Tuyết vẫn là Chí Cảnh đỉnh phong, nàng cũng không dễ dàng gì.

Nhưng mà giờ khắc này, chênh lệch cảnh giới của hai bên đã nghịch chuyển. Có thể dễ dàng hoàn thành áp chế.

- Hôm nay mặc dù có ta và Ngụy Húc, Lý Biệt Tuyết ngươi chẳng lẽ có thể trốn đi sao?

Vô số mộc đằng màu xanh lá lan tràn tới. Trong đó một sợi tơ màu xanh biếc thò ra, quấn về phía Lý Biệt Tuyết.

Bình thường vừa gần người đã bị Hư Vô Chi Lực của hắn hóa giải, mà giờ khắc này lại bất lực.

Một đạo kiếm thật lớn quang, đồng thời quét ngang vân không. Là Thiên Đạo Kiếm Lực, như sông lớn cuồn cuộn quét đến. Bàng bạc rộng lớn, bách mở ý niệm của Chu Tử, đánh cho những Hạo Nhiên Chính Khí còn lại phải xơ xác.

Cũng dùng xu thế cuốn ngang, tất cả Đồ Linh Thần quang, Âm Mạc tà lực ở đây đều bị càn quét không còn gì!

Khí thế lừng lẫy, mang theo Âm Mạch Đồ Linh, phong tỏa toàn bộ Thiên Địa hư không Phong Hoa Cung và Hoàng Kinh Thành.

Tông Thủ lúc này kiếm quyết một dẫn, hai mắt sinh huy:

- Sư huynh, trước tiên diệt khẩu!

Ngụy Húc cười to, dùng kính tượng chi pháp vận Nguyên nhất chung thủy kiếm, ngoài dự đoán mọi người, cũng không đâm về phía Lý Biệt Tuyết, mà Thái Hoàng đạo quân ở bên ngoài hai vạn trượng!

Bóng kiếm chỉ chợt lóe, đầu lâu Thái Hoàng đã văng lên.

Thần sắc Thanh Huyền, lúc trước khi trông thấy mười hai trấn quốc đồng nhân đã biết tình hình không ổn,

Lại không nghĩ đến, Ngụy Húc trước tiên lại bỏ qua Lý Biệt Tuyết, tấn công hai người bọn hắn.

Hơn nữa vừa ra tay đã là kiếm thuật cấp Vô Thượng thần thông thập tam đẳng!

Thái Hoàng bên cạnh vốn chỉ là phân hoá chi thân, thực lực chỉ có sáu thành bản thể.

Lại bị mười hai trấn quốc đồng nhân áp chế, bất ngờ không đề phòng, lại bị Ngụy Húc một kiếm tru diệt!

- Vô Lượng Chung Thủy, Vô Thượng kiếm pháp.

Trong mắt Thanh Huyền nhất thời đều là nghi hoặc. Hắn biết được Ngụy Húc tu tập chính là ‘ kính ’ tự thần quyết.

Bản thân ‘ kính hoa thủy nguyệt pháp ’, chỉ là thập nhất đẳng, miễn cưỡng dính dáng với Thiên Địa đại đạo.

Nhưng mà lại có thể kính ánh bất luận thần thông, bất luận công quyết nào, vì vậy gặp mạnh thì càng mạnh, gặp yếu càng yếu.

Nhưng Vô Thượng kiếm quyết sao chép được này rốt cục là đến từ đâu?

Bên trong bao hàm Vô Lượng Chung Thủy đại pháp, như vậy hẳn chỉ có Tông Thủ mới có thể thi triển mới phải.

Nhưng mà theo hắn biết, trước khi Tông Thủ tiến vào thánh giai dừng mơ thôi diễn nó đến cảnh giới Vô Thượng thập tam đẳng.

Không kịp nghĩ nhiều, Thanh Huyền theo bản năng định độn không lóe lên. Xa xa thoát khỏi nơi bị thần pháp thác loạn bao phủ này.

Nhưng ý niệm này vừa nổi lên, lại cảm giác từ nguyên chi lực vô tận bỗng nhiên bao phủ đến.

Thân nặng gấp trăm vạn lần, phảng phất trăm tòa Đại Tu Di Sơn đang ép lên người. Lực lượng khổng lồ xé rách, chẳng những khiến cho hắn phải dùng toàn bộ tinh thần ứng đối, mới không bị xé nứt. Càng không cách nào tùy ý độn đi, cơ hồ bị định ngay tại chỗ.

- Từ Phúc!

Gầm lên một tiếng, mang theo ý cảnh cáo thô bạo. Từ Phúc thì bật cười một tiếng, thần sắc bình thản đứng nguyên tại chỗ thi lễ.

- Thanh Huyền Đạo hữu đắc tội! Từ Phúc tánh mạng nằm trong tay người, sao dám không xuất lực? Ngày sau đạo hữu nếu biết được cũng chớ có trách ta.

Khi nói chuyện, lại có càng nhiều nguyên từ chi lực bộc phát. Tầng tầng lớp lớp, tràn ngập hư không.

Mà lúc vừa dứt lời, kiếm của Tông Thủ cũng theo âm thanh tới. Cũng là kiếm phân Hắc Bạch, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi!

Thanh Huyền thấy thế lông mi trắng chau lên, nhưng trong nội tâm rốt cục cũng hiểu ra.

- Thập tam đẳng Vô Thượng kiếm quyết! Vật mà Lý Biệt Tuyết muốn là tăng huyền cầm pháp chi khí ở trên người ngươi!

Đây không phải là muốn bản thể bọn hắn không biết được sao?

Trách không được, Ngụy Húc trước tiên lại buông tha Lý Biệt Tuyết, mà tru sát Thái Hoàng đầu tiên.

Tông Thủ nghe vậy thần sắc lạnh lùng, cũng không động dung.

- Đã muộn!

Hắc Bạch kiếm quang vẫn lăng lệ ác liệt khó lường như trước, trực lai trực khứ, đnáh lên trên phất trần mà Thanh Huyền vung đến, binh khí và tơ vàng quấn giao. Mà chỉ một chớp mắt đã chém bay toàn bộ những sợi tơ mềm dẻo kia.

Bất quá bị Thanh Huyền ngăn cản, lại không thể xuyên thủng Nguyên hồn, chỉ là đâm vào chỗ vai của hắn.

Nhưng Hắc Bạch chung thủy chi lực cũng theo đó nổ bung. Toàn bộ cánh tay trái của Thanh Huyền, tính huyết nhục cả ngực trái đều bị một kiếm này thôn phệ!

Mà một kiếm khác của Ngụy Húc lúc này cũng nối gót tới. Một kiếm này, cũng là thập tam đẳng Vô Thượng kiếm quyết, nhưng mà do Chí Cảnh Thánh Tôn thi triển lại mạnh hơn gấp mấy lần.

Thanh Huyền đã trọng thương, lại có Từ Phúc kiềm chế. Phất trần kia chỉ hơi chống cự đã bị kiếm của Ngụy Húc cưỡng ép chém vỡ.

Sau đó toàn bộ thân hình, đã bị Hắc Bạch chi kiếm gọn gàng mà linh hoạt đoạn thành hai.

Lúc này Ngụy Húc lại cười lớn tiếng:

- Biệt Tuyết huynh muốn chạy sao? Sợ rằng khó có thể như nguyện. Ngày hôm nay, Ngụy Húc không biết đã mong mỏi bao lâu rồi--

Lại một kiếm vọt lên không tng, lúc đến bảy ngàn trượng liền dùng khí thế lạnh lùng lăng lệ ác liệt dị thường mạnh mẽ trùng kích xuống. Kiếm thế trầm hùng, bá đạo khó nói lên lời!

Vừa hay ngăn ở trước người Lý Biệt Tuyết đang chuẩn bị thoát ra hư không, vẫn là Nguyên Nhất chung thủy! Chỉ một kiếm, liền triệt để chém rụng một tay Lý Biệt Tuyết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.