Giờ phút này toàn bộ chiến trường là một mảnh tĩnh mịch. Ly Lạc thậm chí mơ hồ có thể thấy được Hùng Khôi trên đài cao đối diện đang trợn mắt
trừng trừng nhìn bên này, miệng lại phun ra một ngụm tử huyết.
Ly Lạc không khỏi lại run run khóe môi, hắn nghĩ thầm: đúng là đau lòng
như cắt da cắt thịt nha. Sáu nghìn tinh bị nổ thành phấn vụn, còn có số
lượng gấp đôi trọng thương. Trong đó còn có một chi hai ngàn người Trục
Phong Giáp Kỵ Liệt Diễm Sơn tinh nhuệ, dù là lòng dạ thâm sâu như thế
nào cũng phải thất thối mà đau lòng đến chết.
- Ba trăm Tam Tí Linh Nỗ, thế tử quả nhiên là đại thủ bút! Ly Lạc rất bội phục.
Hắn không khen thủ đoạn cùng bố trí ứng đối của Tông Thủ mà chỉ bội phục ba trăm Tam Tí Linh Nỗ, tức là nhận định Tông Thủ căn bản là tài đại khí
thô, lấy tiền đè người.
Ba trăm Tam Tí Linh Nỗ, một trăm năm mươi tứ giai Phong Viêm Bạo Tiễn, mấy chục miếng thất giai thú tinh góp vào, nếu đổi lại là một chi binh mã nào của thế lực gì tại Đông Lâm Vân Lục
cũng phải giảm sút.
Tông Thủ nghe vậy cũng không để ý chút nào,
mà cười hắc hắc. Dùng tiền đè người thì sao? Có thể thắng là được, hắn
không cần quan tâm nhiều như thế.
Thi Đan lúc này cũng mở mắt ra, cẩn thận nhìn hố sâu kia, rồi sau đó khẽ thở phào nhẹ nhõm:
- Không biết thế tử còn có bao nhiêu Phong Viêm Bạo Tiễn?
Trong mắt nàng lộ vẻ hiếu kỳ, chỉ cần số lượng có thể siêu việt ba nghìn, như vậy một trận chiến này đã định là chiến thắng. Chỉ cần có sáu trăm, ít
nhất có thể toàn thân trở ra, Tông Thủ đang khống chế cái gương đồng
nghe vậy thì cười một tiếng tự giễu:
- Loại tiễn cao tới tứ giai
này, thế gian có bao nhiêu? Kể cả nhất tông như Không Khí Tông trong mấy năm này cũng chỉ luyện chế ra một ngàn cái. Ta mua được hai phần năm số dự trữ trong kho của họ thôi.
Sắc mặt của Thi Đan không khỏi sầu khổ, hai phần năm của một ngàn như vậy thì chỉ có bốn trăm, mà lúc trước đã dùng gần một nửa.
Một trận chiến này ngày hôm nay hơn phân nửa là muốn bại rồi, đừng nhìn ba
nghìn Huyền Sơn Thành kỵ sĩ rất là uy phong, cơ hồ tàn sát hai ngàn hổ
báo kỵ, giết tán năm vạn kỵ quân. Nhưng những người còn ở đây đều gấp
trăm lần địch nhân vừa rồi, cho dù rất phong mang cũng có lúc người ngựa mệt mỏi.
Trước đó Dương Hiên là có chút coi thường khinh địch
mới tự mình xông lên đấu với Tông Thủ kiếm đạo thông linh biến thái
khống chế Tông Nguyên ở phía xa. Chủ tướng thân tử khiến toàn quân dao
động. Mà giờ khắc này đại tướng địch quân đều có phòng bị, dùng ba nghìn kỵ quân trùng kích bộ quân nghiêm chỉnh chờ đợi, quả thực không khác tự tìm cái chết.
Hơn nữa địch nhân trước mắt cũng không dễ ứng phó. Bị thiệt thời như thế, bọn họ tuyệt đối không thể để Tông Thủ lại thực
hiện được.
Quả nhiên chỉ một lát sau, mấy vạn Liệt Diễm Sơn kỵ
binh có thể chiến đã sôi nổi thúc ngựa. Bọn họ không tập trung ở một
chỗ, mà tách ra mấy trăm nhóm quay chung quanh xa trận, thỉnh thoảng
trùng kích vào bên trong.
Mà giờ khắc này ngay cả Ly Lạc cũng khẽ lắc đầu, không xem trọng lắm. Binh vốn là xem trọng tinh nhuệ và cơ
trí. Loại địch nhân này khó đấu nhất, khó mà tìm được sơ hở, hắn thật sự không thể tưởng được, Tông Thủ lấy đâu ra cơ hội thắng.
Tông Thủ thấy thế, lại híp mắt cười hắc hắc:
- Lo lắng làm cái gì? Cự nhân cũng có lúc suy yếu vô lực, có đôi khi chưa hẳn có thể thắng được một đầu tiểu sư cường tráng mạnh mẽ, không bằng
chúng ta đánh cuộc như thế nào? Ta đoán trận chiến ngày hôm nay sẽ nổi
danh Vân Giới, trở thành một đoạn truyền kỳ. Ba nghìn thiết kỵ, đạp Phá
Thiên Quân. Không nghĩ tới nô bộc kia của ta còn hào hùng như thế...
Thời điểm Tông Thủ nói những lời này, ba vạn năm nghìn tên kỵ sĩ của Liệt
Diễm Sơn sôi nổi bắn cung trong tốc độ cao, trong khoảng cách một ngàn
trượng cài tên bắn. Chỉ nghe 'Oanh' một tiếng, vô số dây cung hợp thành
một, sau đó thanh âm vun sút sắc lạnh đầu trời, ba vạn năm nghìn mũi tên giống như mây đen bay vụt tới.
Năm trăm Thiết Hổ đại kích sĩ
cùng một ngàn Huyền Sơn Thành giáp sĩ trốn trong Phiên Vân Xa, sau đó
vang lên thanh âm "Thùng thùng". Bên ngoài Phiên Vân Xa đều là Tinh
Cương chế thành, cung tiễn không bắn thủng.
Ly Lạc mở ra song đao nhảy lên không trung, đao thế xoay tròn một vòng tạo thành khí kình cuốn lấy toàn bộ mũi tên phụ cận.
Mà Thi Đan dài một tiếng, lắc lắc đầu. Tông Thủ chuẩn bị thật thật là đầy
đủ nhưng câu nói mới vừa rồi kia thực không có một điểm sức thuyết phục.
Cũng may kỵ binh bên ngoài Liệt Diễm Sơn nhất thời không dám trùng kích xa
trận. Vài lần thử đều thất bại mà về, Phong Viêm Bạo Tiễn cố nhiên không có nhiều, Tông Thủ mua không ít nhất nhị giai linh tiễn, bản thân Tam
Tí Linh Nỗ cũng là một đại sát khí mạnh mẽ. Mấy chục cái cự nỏ bắn tới
có thể phòng bị trùng kích của chường ngàn người.
Thi Đan thoáng
an tâm nên cũng không để ý nữa, nàng cùng Ly Lạc nhìn về phía chiến đấu
kịch liệt ở ngoài mười dặm, tình hình kia vừa rơi vào mắt đã khiến cả
hai kinh hãi.
Chỉ thấy cái hướng kia bị mưa tên bao phủ, trước hơn mười vạn
đại quân phóng đầy nỏ tiễn, nhưng nghìn Huyền Giáp kỵ sĩ phía sau Tông
Nguyên lại cơ hồ không có tổn thất. Trước đó tiến lên cơ hồ mỗi một lần
đều bắn ra một trận mưa tên, đại quân của Tông Thủ đều có thể đoán được
điểm rơi của chúng mà dễ dàng tránh né. Ba nghìn Huyền Sơn kỵ sĩ đã hoàn toàn thích ứng tiết tấu của Tông Nguyên, theo hắn bỗng tăng tốc, bỗng
tiến lên, bỗng chuyển hướng.
Cung thủ Vân Hà Sơn ẩn sau hơn chục
phương trận cũng lộ vẻ mệt mỏi, Võ Sư tầm thường kéo được cung năm nghìn cân, nhiều nhất chỉ bắn mười mũi tên đã hao hết khí kình. Mà một khi
vượt qua hai mươi tên sẽ đứt gân cánh tay. Bí Võ Sư có thể bắn được cung ngàn cân, lực bền bỉ có mạnh một ít nhưng có mạnh cỡ nào cũng có hạn.
Gần một khắc đồng hồ sau, những mũi tên đã thưa thớt không ít. Ly Lạc cùng
Thi Đan không khỏi đưa mắt nhìn nhau, biết được cung thủ của Vân Hà Sơn
thực sự không phải là lực tẫn mà là lưu. Có thể bức đối phương đến loại
trình độ này, Tông Thủ rốt cuộc là làm như thế nào?
Cả hai kinh
dị nhìn chăm chú một cái, hai người lại lần nữa nhìn sang, lúc này đây
họ không dám có nửa điểm phân tâm, thời khắc biết được hung hiểm nhất
mấu chốt nhất vừa vặn đã đến.
Mà giờ khắc này phía bên phải
phương trận Yển Nguyệt Trận, Mộ Linh đầu đầy mồ hôi lạnh, hai mắt trừng
trừng nhìn về phía trước. Huyền Giáp kỵ sĩ vẫn thong dong có thể dừng
lại dưới tầm bắn hai ngàn trượng để dưỡng sức ngựa.
Hắn không thể không khẩn trương, cũng không thể chờ đợi nữa. Bài danh của hắn ở Huyền Sơn Thành thứ chín, gần với Dương Hiên. Mỗi thống lĩnh kia ngày ngày
vênh váo tự đắc Hổ Báo kỵ xưa nay đều xem không vừa mắt. Ngay khi nghe
được tin người này chết thì có chút vui sướng khi người gặp họa. Khinh
địch chính là kết cục như vậy. Người này còn tự xưng là danh tướng không ngờ chết trong tay một hậu bối vẫn chưa tới Huyền Võ tông.
Nhưng mà thẳng đến một khắc đồng hồ trước, ngay khi hắn đã cho cho là mình
coi trọng đối phương thì mới biết được, chính mình cư nhiên còn khinh
địch. Tông Nguyên mỗi một lần lựa chọn phương hướng đột kích đều rất
chính xác, chỗ yếu nhất của yển nguyệt đại trận và đột phá dễ dàng.
Khí thế lao nhanh đến mang theo duệ không thể đỡ, trong nháy mắt Yển Nguyệt Trận của bọn họ như không còn tác dụng.
Rõ ràng biết được bên trần này đông nhất mà đối phương chỉ có vài ngường, nhưng giờ khắc này hắn lại có cảm giác cố tình.
Giống như mấy chục vạn đại quân bên ta chỉ có thể chờ đợi trên mặt đất, rụt
đầu như con rùa vô dụng. Ba nghìn thiết kỵ của đối phương như diều hâu
trên trời đang chờ đợi cơ hội. Thường thường lượn trên không xuống kích
thích thần kinh của bọn hắn, vừa vô cùng linh hoạt, vừa sắc bén kinh
người.
Hắn vốn người ổn trọng nhưng lúc này nhịn không được phải
mạnh mẽ lệnh quân bộ cung thủ tiếp tục bắn thêm mười tiễn cắt đứt trùng
kích của đối phương. Mà Tạ Nộ bên kia cũng không khác gì hắn cho lắm.
Mà giờ khắc này cung thủ đằng sau đại trận cũng không thể trợ lực cho hắn.
Trong lúc thần kinh đang căng thẳng thì trong nháy mắt đồng tử của Mộ Linh co lại, hồng giáp kỵ sĩ lại động một lần nữa.
Lúc này tâm thần Tông Nguyên yên tĩnh tới không hề bận tâm mọi thứ, lần đầu tiên vòng một cái rồi sau đó dốc hết tâm lực phân tích tự hỏi. Đến một
khắc này, cơ hồ có thể mỗi một lần Tông Thủ chuyển hướng thì có một ý đồ nào đó. Thậm chí phương vị cùng góc độ Tông Thủ mỗi một lần lựa chọn
trùng kích đều giống phán đoán của hắn, phảng phất là tâm linh tương
thông, vô cùng phù hợp.
Kỳ thật trước kia hắn cũng từng có ý niệm mông lung trong đầu, có thể phát hiện nhược điểm của quân địch, có thể
dự liệu được biến hóa của trận địa địch nhưng chưa bao giờ như ngày hôm
nay, có vẻ như tấm màng mỏng đó đã được Tông Thủ điểm thấu.
Lúc này hắn cũng hiểu ra, trùng kích chân chính chiến đấu kịch liệt giờ phút này mới là bắt đầu!
Khống chế Long Giác Dực Mã dưới chân, không nhanh không chậm đi trước trận
địch chừng một trăm hai mươi trượng, không thấy cung tên phóng tới.
Trong mắt Tông Nguyên bỗng nhiên lóe lên tinh mang, toàn lực gia tốc.
Chỉ thấy phía trước thương như tùng lâm, trường thương rậm rạp tới năm
trượng hợp thành từng dãy, vô số mũi nhọn dưới ánh sáng lấp lánh.
Tông Nguyên nghĩa vô phản cố (không chùn bước) tông mạnh tới phía trước, khi còn khoảng mười trượng thì thương của Tông Nguyên cũng giơ lên cao.
- Tử Lôi Thương, Địa Tẩu Cuồng Lôi!
Bảo Châu minh hoàng phía trên thương ngạc xuất hiện một đoàn tinh nguyên
chảy vào trong cơ thể hắn. Rồi sau đó một đoàn lôi mang chạy xuống dưới
dất, nổ mạnh ở ngoài mấy trượng. Mấy chục tên giáp sĩ cầm thương bị bắn
tung lên cao, sau đó rừng thương bỗng dưng tán loạn lộ ra một khe hở.
Tông Nguyên không chút do dự sát nhập kỳ nội. Hắn biết được cái phương vị
này bày trận thương lâm không hề kín như về ngoài, hắn đánh tan cái
phương trận này một cách khó hiểu.
Mà giờ khắc này đi theo phía
sau hắn chính là Đàm Đào cùng Hổ Trung Nguyên, còn có Huyền Giáp Phong
Long kỵ, mười tên Võ Tông cường giả cơ hồ là đồng thời phát lực mở rộng
lỗ hổng thương trận, ba nghìn thiết kỵ như thiết lưu tiến vào trong
trận.
Lực trùng kích vô cùng cường đại lập tức đánh bay vô số
thân ảnh, một vạn sáu nghìn gót sắt trong gần mười nhịp thở đạp nát cả
phương trận năm ngàn người.