Thần Hoàng

Chương 220: Chương 220: Dễ ợt




Ngay khi Tông Nguyên xuất hiện ở bên kia phương trận thì toàn bộ chiến trường tĩnh mịch một hồi.

Chỉ nghe cái phương vị chiến giáp va chạm giao kích cùng với tiếng kêu thảm thiết phẫn nộ gào thét không ngừng nổ vang.

Ba nghìn thiết kỵ đột nhập từ mặt bên nhưng không đột phá mà chính diện, dùng một góc khoảng bốn mươi lăm độ thọc bên sườn giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào bụng người ta, sau đó ngoáy vào xương sườn.

Cả kỵ đội hoạch xuất một vòng cung bên trái tuyệt mỹ, lúc đánh chỗ yếu hại đúng vào ba tấc, nắm chặt thời gian lướt vào lỗ hổng, vô cùng thoải mái như cá bơi đánh tan phương trận, thậm chí những người xung quanh còn không kịp phản ứng một chút nào.

Mà khi Tông Nguyên dẫn Huyền Giáp kỵ sĩ từ trong phương trận đi ra thì không hề có một chút thương thế, người phía sau cho đến giờ phút này vẫn duy trì sức lực, chỉ có gần hơn ba mươi người chết.

Đổi lại là năm nghìn bộ quân tinh nhuệ trước mặt phương trận, cho dù là đầy đủ Huyền Giáp Phong Long kỵ đến xông trận thì cũng phải tổn thất thảm trọng. Mà giờ khắc này gần ba nghìn người, ba nghìn tinh kỵ lại làm được.

Mà khi giật mình đi qua, ba nghìn Huyền Giáp kỵ sĩ đã dần dần bình phục lại nhiệt huyết bắt đầu giống như ngọn lửa thiêu đốt nhất tề phát ra một tiếng rít gào như dã thú.

- Rống!

Thanh âm trầm thấp hàm chứa chiến ý cuồng nhiên, một cỗ sát ý vút với khí thế bá liệt vô cùng bay thẳng lên trời, ngay cả ngựa dưới thân cũng bị kích thích mà hưng phấn hí to. Trong mắt chúng đỏ đậm, lại lao nhanh hơn, mạnh mẽ và linh mẫn hơn.

Chỉ có hai mắt Tông Nguyên vẫn đạm mạc không kể cảm tình như cũ, đồng thời cũng chuyên chú tới cực hạn. Dùng hai mươi sáu năm từ lúc hắn sinh ra tới bây giờ, chưa bao giờ toàn bộ tinh thần của hắn thi triển ra thương thuật chính thức.

Dưới áp bách rình rập của vô số cường địch và đại quân, suy nghĩ của hắn lại vô cùng rõ ràng, hắn cảm thấy vô số nghi nan võ đạo của chính mình lập tức cởi bỏ. Rất nhiều chỗ nan giải đình trệ được Tông Thủ khống chế đều biến mất.

Mỗi một thương thế trong tay hắn ẩn chứa một cái biến hóa ẩn hàm huyền cơ, chẳng lẽ phát nhân sở vị phát, đạo nhân sở vị đạo có như thể hồ quán đỉnh không ngừng tiến vào tinh thần hắn. Tầng tầng bức tường võ đạo chắn ở trước mặt hắn thoải mái bị phá vỡ như phương trận đó, thế như chẻ tre, giải quyết vô cùng dễ dàng.

Bất tri bất giác, hắn phát giác chính mình lại có thể dần dần bắt kịp động tác của Tông Thủ, có đôi khi nghĩ ra thương lộ biến hóa, theo bản năng làm ra phản ứng giống y chang Tông Thủ.

Đến cuối cùng, Tông Nguyên rõ ràng đắm chìm ở trong đó, nhất thời hoàn toàn quên đi mọi thứ. Rốt cuộc thương sắc bén trong tay thúc ngựa đạp trận rốt cuộc là xuất ra từ chính hắn.

Hoàn toàn như là vật ngã lưỡng vong, trong não hải của hắn chỉ có một chữ 'Chiến', hắn điên cuồng muốn tìm kiếm càng nhiều đối thủ để cho hắn có thể bên trong chiến đấu kịch liệt lĩnh ngộ thương thuật chi đạo của Tông Thủ, lĩnh ngộ Trùng Trận Thuật (thuật xông kích trận) của Tông Thủ.

Ngay khi cả kỵ trận lộ ra vẫn chưa tiêu hóa dư thế, khoảng cách gần hai mươi trượng được gia tốc tới cực hạn. Mà xuất hiện trước mắt Tông Thủ là một phương trận cao lớn như núi.

Lúc này đây, hắn chưa vận dụng bí võ thương thuật, một thương thẳng tắp đâm tới phía trước.

Ý niệm ba nghìn người, "thế" của võ đạo giờ phút này đều hòa thành một thể, trong đó Tông Nguyên chiếm gần hết khiến chân khí trong cơ thể ngưng tụ tới cực hạn, giống như đã đột phá giới hạn Huyền Võ Tông, thiên địa linh năng điên cuồng hội tụ.

Giờ khắc này, cho dù là không cần linh giáp lực lượng ngoại đan, hắn cũng có tự tin chống lại Huyền Võ Tông sư.

Thương thế đâm ra, khí thấu trăm trượng. Người chưa tới đã có hơn trăm giáp sĩ bị khí kình cương phong xuyên thủng, Tông Nguyên cưỡi Long Giác Dực Mã xông vào trận.

Mà giờ khắc này trước mắt hắn chính là dầy đặc giáp sĩ trong phương trận, trong lúc mơ hồ hiện ra đường cong, chỉ cần men theo đường dẫn này trùng kích là có thể đánh tan trận này.

Kỳ thật ngoài ra hắn còn có mấy lựa chọn nhưng không cái nào bì được nhanh gọn và dễ dàng như tuyến đường này

Người thống quân phương trận là một gã Lục Mạch Võ tông, giờ phút này thấy tình thế không ổn, cơ hồ là trước tiên cùng vài vị Võ Tông cường giả đã tìm đến trước trận cố gắng ngăn trở xu thế đột phá.

Tông Nguyên không thèm liếc mắt nhìn một cái, mũi thương vẽ một cái giữa không trung, kình khí đao mang giao hội tạo ra mấy đóa thương hoa. Chút ít quang mang như phù dung sớm nở tối tàn, lập tức biến mất. Rồi sau đó là huyết hoa trào ra, mấy cỗ thi thể đổ rạp trên mặt đất.

Không có nửa phần trì hoãn, Long Giác Dực Mã chạy như bay xông qua, ba nghìn Huyền Giáp thiết kỵ giống như bài sơn đảo hải tiến vào trong trận, hồng thủy thổi quét, đem năm nghìn giáp sĩ màu đen nơi này triệt để bao phủ. Một vạn hai nghìn vó ngựa dẫm nát thi thể bên dưới, huyết nhục tung bay.

Mà khi ngựa của Tông Nguyên xuất hiện bên trong phương trận thì hắn hít sâu một hơi, thanh âm như sấm động.

- Trận thứ hai! Phá!

Ba nghìn giáp phía sau cũng sôi nổi giơ tay cao giọng hô hào:

- Ngày hôm nay chúng ta, mã đạp ngàn quân!

Trùy hình kỵ trận biến chuyển như là một nửa hình cung đâm vào phía sau, phương trận bộ quân thứ ba cách đó hai mươi trượng.

Lực trùng kích cường đại đánh bay những chuẩn bị trong lòng các giáp sĩ, nơi mà kỵ thương cùng chiến mã lướt qua không gì có thể cản nổi.

Gần hai trăm cái hô hấp, Tông Nguyên đã ra ngoài trận, chiến giáp trên người cùng Tử Lôi Thương trong tay đều đã nhuộm đỏ toàn bộ. Một thân máu vân giáp lạnh như băng vô cùng huyết tinh.

- Đệ tam trận! Phá!

- Ta có chết cũng không tiếc, giết!

Lại là một tiếng hổ rống vô cùng uy nghiêm, Hổ Trung Nguyên đi theo phía sau Tông Nguyên cũng bị kích thích sôi trào, trong khoảng thời gian ngắn hắn cảm thấy ngày hôm nay, chết ở chỗ này cũng không sao!

Một tia bảo mệnh cuối cùng trong lòng cũng biến mất vô tung. Chỉ âm thầm mắng vị thế tử kia quả nhiên giảo hoạt. Lợi dụng Tông Nguyên Tông Nguyên, chỉ ở phía sau xem cuộc vui chỉ huy, không cần mạo hiểm nửa điểm phiêu lưu. Bất quá một trận chiến này ngày hôm nay thật là làm cho chiến huyết của Thiết Hổ bộ tộc triệt để thiêu đốt.

Thân là nam nhi Thiết Hổ nên rong ruổi chiến trường, đao chiến vạn quân!

Giống như ngày hôm nay không ngừng xung phong liều chết mới đã nghiền nhất, Cho dù chiến chết ở chỗ này cũng cam tâm.

Ba nghìn thiết kỵ cũng có suy nghĩ như thế, họ theo sát Long Giác Dực Mã xông vào bên trong phương trận thứ tư.

Rừng thương rậm rạp nghiêm chỉnh dày đặc từ xa giống như bàn thạch, giờ phút này ngay khi kỵ quân nhảy vào, lực chống cự lại yếu đuối vô cùng, chỉ cần đi theo Tông Nguyên trùng kích phía trước là được.

Nếu nói là Hổ Trung Nguyên lúc trước còn có chút sợ hãi, có chút nghi ngờ. Thế nhưng một khắc này cũng đã quên hết thảy.

Một trận chiến này, phải mã đạp ngàn quân!

- Đây là Tông Nguyên? Cái tên vốn nên cả đời vô vọng Võ tông chi cảnh, sớm hay muộn bị ta chém đầu hay sao? Nói đùa gì vậy?

Trên đài cao, sắc mặt Phong Dục lúc trắng lúc xanh.

Đó là Tông Nguyên từng bị hắn đánh quỳ rạp xuống đất, tại sao lại mạnh mẽ như thế?

Hiện tại hắn ta Thống soái ba nghìn thiết kỵ tung hoành trong hai mươi lăm vạn đại quân gần như vô địch khiến người ta sôi sục.

Trước kia đại quân dưới trướng mình còn có vài phần tự tin, giờ phút này Phong Dục lâm vào kinh hồn táng đảm, ẩn sinh kiêng kị.

- Phá tam trận, đánh tan một vạn năm ngàn người, tổng cộng dùng không đến nửa khắc.

Hùng Khôi mặt không chút thay đổi nhìn xuống dưới, vẻ mặt đồng dạng khó coi vô cùng. Phương trận thứ tư kia lung lay sắp đổ cũng sắp bị phá tan, thậm chí từ đầu đến cuối chưa từng ngăn cản được nghìn giáp kỵ một lát!

- Còn có hai trận, phỏng chừng chỉ cần không đến năm trăm tức nữa là hắn có thể giết tới trước mặt chúng ta.

Đồng tử Phong Dục lập tức co rút lại.

Vân Hà quân bày trận là năm ngàn người làm một phương trận, mà trung ương Yển Nguyệt Trận sắp hàng sáu trận, khoảng cách với nhau là mười trượng đến mười lăm trượng.

Trong một không gian nhất định điều động binh lực, tuy không tới mức là tiền quân tan tác lan tới hậu quân nhưng cấp kỵ binh địch gia tốc trùng kích, phương pháp bày trận cao minh cực kỳ.

Mà giờ khắc này, Phong Dục cũng hối hận tới cực hạn, sớm biết như thế thật còn không bằng chen chúc với nhau, trung quân dày như thế còn không ngăn được ba nghìn thiết kỵ trùng kích, như vậy Yển Nguyệt Trận còn có hai cánh đè ép vây giết kia thì đúng là chuyện cười.

Sắc mặt Phong Dục chợt xanh chợt tím, cuối cùng hắn nhổ một bải nước miếng khinh thường nói:

- Lệnh Mộ Linh, Tạ Nộ hai người ra tay, vô luận bọn hắn gây khó dễ quân địch cũng tốt, quân ta cũng thế, nhất định phải ngăn Tông Nguyên lại. Còn có những linh sư này rốt cuộc là có biết chiến đấu không vậy? Tại sao bây giờ còn không ra tay?

Ba nghìn huyền sơn thiết kỵ bởi vì tiêm mang quá mức sắc bén mới không ai đỡ nổi, chỉ cần đánh gãy mũi nhọn đi thì những người còn lại cũng không cần để ý.

Phong Dục lại quay đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía Hùng Khôi. Sau cũng ngầm hiểu, hắn vuốt cằm nói:

- Lúc này chúng ta tự nhiên là đồng tâm hiệp lực, Mục Giang tùy ý ngươi điều động.

Ngẫm lại Hùng Khôi lại thấy lo lắng, hắn nói:

- Hai ngàn Cuồng Hùng giáp sĩ của ta cũng điều đến.

Dùng phương pháp dễ dàng xông trận của Tông Nguyên, hắn thật đúng là có chút bận tâm, hai cái phương trận còn lại không thể ngăn được. Thậm chí ba vị Huyền Võ tông sư liên thủ cũng không thể khiến cho hắn yên tâm. Có hai ngàn Cuồng Hùng giáp sĩ bảo vệ đài cao, lúc mấu chốt nói không chừng liền có thể bảo trụ bọn họ một mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.