- Ngụy sư huynh lưu cho người bốn danh ngạch nội môn, cứ như vậy mà
dùng toàn bộ? Ngươi ngược lại đúng là không đau lòng a. Ân? Một Cửu Vĩ
ảnh thân, hoàn toàn có hai người nha, thật sự có tư cách gia nhập Thương Sinh Đạo.
Nhìn qua Tông Nguyên cùng Nhược Thủy hai người, Hàn
Phương kinh dị một tiếng, bỗng nhiên tay đưa lên một trảo, hấp nhiếp Sư
Nhược Lan bay tới. Ngón tay của hắn điểm lên mi tâm, lập tức cảm thấy
đường vân tuyết sắc khuếch tán ra chung quanh.
- Cuồng sư tuyết ấn? Nàng là hậu đại Lục Linh Tuyết Sư?
Tông Thủ vốn đang nghĩ ngợi chuyện sư tôn của mình, thu đồ đệ của chính
mình. Long Ảnh lão nhân trong vài năm nhất định có thể đột phá rồi.
Nhưng mà tấn cấp chí cường giả cũng cần độ kiếp sao? Hắn chưa từng nghe nói qua.
Nghe được những lời này mới hồi phục tinh thần lại. Rồi sau đó cười cười:
- Theo cách nói của tộc nhân nàng thật sự là cuồng sư tuyết ấn, cũng là hậu duệ tinh khuyết của Chưởng Thượng Tuyết Sư.
Lão giả này qua vài hô hấp đã thăm dò đến trong cơ thể Sư Nhược Lan. Rồi
sau đó thần sắc khẽ nhúc nhích, hắn lại buông Sư Nhược Lan ra, lại không trả lại cho Tông Thủ, mà là trực tiếp đặt bên cạnh mình.
- Cô bé này cho ta làm đồ đệ nhé?
Tông Thủ lại khẽ giật mình, sau nửa ngày mới kịp phản ứng, nghĩ ngợi nói vị
sư huynh của hắn ngược lại là trực tiếp. Muốn thu Sư Nhược Lan làm đồ
đệ, hơn phân nửa là phát hiện cái gì rồi.
Trong lòng của hắn lúc
này ngàn chịu vạn chịu, đang lo không tìm được người dạy Sư Nhược Lan.
Có vị sư huynh không biết là thánh cảnh hay chí cảnh này còn mạnh hơn gà mờ hắn nhiều.
Nhược Lan vốn cảm thấy mờ mịt, sau đó thần sắc sợ hãi dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn qua bên này.
Tông Thủ nhìn nàng an ủi cười cười, hắn nhíu mày:
- Không phải Tông Thủ không chịu, nhưng mà tuổi của Nhược Lan nàng quá
nhỏ. Tuổi này mà bái nhập môn hạ của sư huynh sợ là không thích hợp. Đối với đồng môn ta hơi bất công.
Hàn Phương lúc này cười lên.
- Tông Thủ ngươi cũng không quá đáng mới mười lăm tuổi đã trở thành nhị
đại đích truyền của Thương Sinh Đạo chúng ta! Nàng nhập môn tường của ta cũng không quá đáng mới là đệ tử nhị đại chân truyền, có gì không thích hợp?
Mắng vài câu, đã thấy Tông Thủ cầm lấy cái lệnh bài trong
tay, không yên lòng không ngừng vuốt phẳng, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Lần nữa mắng to:
- Không phải là còn muốn mấy danh ngạch nội môn đấy chứ? Ta cho ngươi thêm hai là được!
Thở phì phì nói xong, Hàn Phương ngược lại không có thần sắc tức giận gì, ngược lại mừng rỡ chiếm đa số.
Ngụy Húc lưu bốn danh ngạch đệ tử nội môn, vốn cho rằng Tông Thủ sẽ lưu lại cho hộ pháp tùy thân của hắn.
Hôm nay hắn cướp đi một tự nhiên cũng cần đền bù tổn thất.
Nhược Lan lại cảm giác mình dường như đã bị Tông Thủ ‘ vứt bỏ ’ , ánh mắt đáng thương.
Tông Thủ cười cười, chỉ vào Hàn Phương nói:
- Người này so với ta còn lợi hại hơn nhiều, có thể dạy ngươi bổn sự rất
lợi hại. Về sau cũng không có bị người ta ăn hiếp, Ân! Còn có kẹo đường
hương vị rất tốt, rất dễ ăn...
Sư Nhược Lan nghe vậy lệ quang lập loè ướt át, tràn ngập vẻ cầu khẩn. Tông Thủ bất đắc dĩ, nghĩ ngợi nói
tiểu Nhược Lan này vì sao lại học hỏi bổn sự mày của Sơ Tuyết? Lực sát
thương đúng là cực lớn, làm cho trái tim của hắn đau đớn, giống như làm
chuyện gì đó không thể tha thứ, sanh ly tử biệt a.
Chợt trong nội tâm khẽ nhúc nhích, Tông Thủ đổi giọng, mang theo vài phần dụ dỗ, nói:
- Học bản lãnh thật tốt, về sau ngươi phải bảo vệ ca ca mà! Chỉ là bái sư chứ không phải tách ra.
Hàn Phương vốn thầm giận, đệ tử thân truyền của mình sao có thể làm hộ vệ
cho người khác? Lập tức thấy chút nước mắt của Sư Nhược Lan đã dừng lại, lại vội vàng im ngay, cố nén xúc động răn dạy.
Mà Tông Thủ ngay sau đó đứng cùng chiến tuyến, kéo đến trước người của mình:
- Hàn sư huynh, ngươi muốn thu đồ đệ không bằng thu nhiều hơn một nhé?
Nàng tên là Sơ Tuyết, thiên tư tuyệt đối không dưới Nhược Lan đâu.
Thầm nghĩ nên cho bao phục này đi tới nằm vùng chỗ của sư huynh đi, vậy thì
không gì tốt hơn. Sơ Tuyết học võ hay là cái gì cũng học là biết ngay.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác linh pháp dạy trước quên sau, mặc dù
học Đại Dịch La Thiên Không Minh Pháp cũng không tốt đến đâu. Thật sự là làm hắn đau đầu.
Thần sắc Hàn Phương lại lãnh đạm xuống, đạm mạc nhìn qua Sơ Tuyết một cái, rồi sau đó không thèm để ý:
- Cô bé này thiên tư cũng không có tệ, linh đoán hổ cốt, trời sinh lực
lớn vô cùng. Nhưng mà muốn nhập môn tường của ta thì kém một chút. So ra vẫn kém Nhược Lan một chút.
Tông Thủ lập tức sửng sốt, chẳng lẽ Ngụy Húc chưa từng nói qua với vị sư huynh này Sơ Tuyết chính là thân thể chiến võ?
Cái gì linh đoán hổ cốt, hắn cũng không phải biết bản thân chiến đấu của Sơ Tuyết chính là thiên phú tuyệt đỉnh thế gian sao?
Cho dù bản thân của hắn vẫn còn kém nha đầu này vài lần đấy. Nếu không phải bị hắn đè nặng kiêm tu linh pháp, chỉ sợ tu vị hôm nay không chỉ có Vũ
Tông chi cảnh.
Hắn nhíu mày, Tông Thủ đang muốn mở miệng giải thích thì cảm giác Sơ Tuyết bỗng nhiên kéo kéo ống tay áo của hắn.
Mà lúc quay đầu lại chỉ thấy sắc mặt Sơ Tuyết mặt mũi tràn đầy quật cường
không tình nguyện. Trong đôi mắt hiện ra vài phần tức giận.
Tông Thủ thấy thế vốn ngạc nhiên, sau một lát đã hiểu Hàn Phương noi những lời kia đã tổn thương tự tôn của nha đầu a.
Lúc này âm thầm buồn cười, hắn vốn tưởng rằng Tuyết Nhi này thật sư mơ hồ không tim không phổi a.
Suy nghĩ một chút Tông Thủ vẫn không nói, nghĩ ngợi nói cái này bao phục,
xem ra không thoát rồi. Khóe miệng nhếch lên có vài phần tà khí:
- A! Không thu thì không thu, Hàn sư huynh, ngươi sau này có hối hận không?
Hàn Phương lại lãnh khốc mỉm cười một cái:
- Thế gian này còn chưa bao giờ có thể chuyện làm Hàn Phườn ta hối hận! Tự tin đôi mắt già này chưa bao giờ nhìn lầm.
Nói ra những lời này Tông Thủ cũng không nói gì. Hàn Phương vừa nhận lấy Sư Nhược Lan thì không nên náo làm hào khí quá cương, lập tức lôi kéo tay
Sư Nhược Lan trực tiếp đẩy cửa thư lâu bước ra ngoài:
- Bọn ngươi đi theo ta!
Đi theo Hàn Phương ra khỏi thư lâu, Tông Thủ cũng chỉ cảm giác hô hấp ngưng lại. Bình tĩnh nhìn qua không gian bốn phía.
Chỉ thấy bên này không có nhà cửa, tất cả là không gian bao la hùng vĩ.
Trên bầu trời tuy trống trải nhưng không có lạnh lẽo. Không gian này nhiệt độ rất ổn định.
Cũng không biết rốt cuộc mặt trời thật sự quá giả hay linh trận cấm cố a.
Mà kiên trúc chung quanh lại hoang dã, hữu sơn hữu thủy, thậm chí còn có ruộng đồng.
Tông Thủ không biết cảnh sắc này hơn phân nửa là giả. Trong Thương Sinh
Khung Cảnh đoán chừng nhiều nhất chỉ có phạm vi mười vạn trượng mà thôi.
Mà truyền thuyết năm đại khung cảnh và thánh địa linh phủ là do chí cường
giả thời đại Vân Hoang mở ra, ở trong Vân Giới mở không gian khác, quả
nhiên không sai!
Có chút thất thần, Tông Thủ thu hồi ánh mắt. Lại nhìn qua sau lưng, chỉ thấy trên cửa lớn xuất hiện bốn chữ ‘ Tàng Kinh
Ất Lâu’ .