Thần Hoàng

Chương 470: Chương 470: Sư huynh Hàn Phương




Sơ Tuyết vẫn còn cảm thấy chóng mặt, trong đôi mắt không có tiêu cự. Mà Nhược Thủy cùng Tông Nguyên cũng nhíu mày, cố gắng từ chóng mặt khôi phục lại.

Gương mặt nhỏ nhắn của Nhược Lan lúc này xanh lại. Nhưng mà sau khi ánh mắt khôi phục thì trước tiên đem ánh mắt hiếu kỳ nhìn qua trong tay Tông Thủ, dường như muốn đem thứ này triệt để hiểu rõ, mà Tông Thủ lại nhìn qua chung quanh, chỉ thấy nơi này là một gian phòng lớn.

Chung quanh có đủ loại giá sách che kín, vô số các loại điển tịch bày ra trước mặt của hắn.

Mà địa phương của bọn họ đang đứng phân ra một tiểu không gian. Mà chỗ năm người đang đứng có khắc đầy linh vân và phù trận.

- Nơi này là thư lâu?

Trong mắt Tông Thủ hiện ra một tia nóng rực. Lần trước tuy hắn theo Ngụy Húc tới Thương Sinh Khung Cảnh một lần. Nhưng mà nghiêm chỉnh chỉ đi vào trong tổ sư nội đường, dạo qua không bao lâu mà thôi, bên ngoài có tình hình gì thì hắn không có biết. Về phần chỗ tàng thư của Thương Sinh Đạo thì chưa bao giờ nghe nói qua.

- Thiếu chủ, đây là khung cảnh sao? Linh lực nơi này quả nhiên nồng đậm.

Ánh mắt Sơ Tuyết rốt cuộc khôi phục ánh sáng. Vốn thử thúc dục hồn lực thì thiên địa linh năng chung quanh nhao nhao nhộn nhạo, quanh người cũng có hào quang sáng bóng đặc biệt.

Thấy hình dáng này Sơ Tuyết càng vui mừng, vẫy tay chuyển một vòng, một đạo hào quang bảy màu hiện ra lốm đốm.

Nhưng mà qua giây lát sau thì phát hiện Tông Nguyên Nhược Thủy ném ánh mắt kỳ dị qua.

Thần sắc Sơ Tuyết khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới đây là nơi nào. Vội vàng dừng lại, thè cái lưỡi đáng yêu ra.

Tông Thủ không quan tâm tới, trực tiếp đi tới thang lầu rời đi. Gian phòng này là thư lâu, cũng là tầng bốn, dài rộng cũng chừng hai trăm trượng, bốn phía có thang lầu. Mà tàng thư bên trong có chừng trăm vạn.

Mà một đường nhìn qua tên của sách thì trong mắt Tông Thủ dần dần sáng lên, hận không thể lấy ra đọc một phen.

Những điển tích này hắn đã nhìn hơn ngàn loại, nhưng mà đời sau chỉ là bản lẻ.

Có bộ phận trong đó kiếp trước hắn luôn tìm kiếm, nhưng mà vô duyên gặp được.

Đi xuống tầng dưới cùng, Tông Thủ khó khăn lắm đi ra chỗ cửa, bỗng nhiên dừng bước lại nhìn qua phía trên.

Đó là một lão giả, dung nhan tiều tụy ngồi ngay ngắn ở trên một cái ghế gỗ. Tóc thưa thớt, dưới cằm có năm ba sợi râu.

Lúc này đang như cười mà không cười nhìn qua bên này,

Nhưng mà trước khi đi xuống đây linh giác của hắn không phát giác ra người này tồn tại. Trong linh giác của hắn lão nhân này giống như tử vật.

Tông Thủ hít sâu một hơi, rồi sau đó hắn khom người ôm quyền nói:

- Xin hỏi tiền bối.

Lời còn chưa dứt lão giả kia đã vung tay áo:

- Chớ có đa lễ, ta chỉ là một kẻ trông coi thư lâu mà thôi. Tên gọi là Hàn Phương, ngươi gọi ta Hàn sư huynh là được rồi.

Tông Thủ lập tức nhíu mày, thì ra vị này cùng thế hệ với hắn. Càng cung kính, vẫn thi lễ như cũ.

- Bái kiến Hàn sư huynh.

Nhìn thấy mình đột nhiên xuất hiện trong thư lâu này nhưng chưa từng có cảm giác ngoài ý muốn, hiển nhiên là người biết thân phận của mình, mà có thể cùng ‘ Thương Sinh Đạo nhị đại đích truyền ’ như hắn tương giao cùng thế hệ, như vậy ít nhất cũng là nhân vật của thời đại Vân Hoang tám chín ngàn năm trước.

Có thể sống đến bây giờ tu vị tất nhiên không thấp.

Lúc này Hàn Phương thấy thế lại cười ra tiếng:

- Thương Sinh Đạo nhị đại đích truyền có sáu người, đều không phân lớn nhỏ, cũng không giảng quy củ, cũng mặc kệ tôn ti già trẻ gì. Mà ngươi cũng không cần phải thủ lễ.

Tông Thủ nhíu mày, cũng không nghe hiểu lời của Hàn Phương nói, rốt cuộc là thế nào. Hắn lại nhìn qua Hàn Phương đang nghiêm túc nói:

- Chuyện ngươi kế thừa chính thống của Lâm Huyền Sương sư thúc, Ngụy sư huynh cũng đã cáo tri cho ta biết. Khi đó chỉ cảm thấy hắn quá mức lỗ mãng, thân phận nhị đại đích truyền há có thể dễ dàng truyền ra. Hôm nay gặp được ngươi thì cảm giác ngược lại có vài phần đạo lý. Nghe nói ngươi không lâu trước đó đã kế thừa đạo thống của Long Ảnh? Câu đố của vị đó bố trí ở Tụ Long Sơn ta cũng từng tận mắt thấy qua, quả thực là làm khó người mà. Ngươi có thể phá vỡ thật không đơn giản. Trong trăm năm qua nếu bàn về thiên tư kiếm đạo và phúc duyên ngươi có thể đặt ở trước ba. Đây là phúc khí của Long Ảnh.

- May mắn mà thôi.

Tông Thủ đứng thẳng, thần sắc nhàn nhạt. Hắn không quan tâm tán thưởng của Hàn Phương. Ngược lại vô cùng hiếu kỳ với câu nói sau cùng của Hàn Phương.

- Sư huynh, có thể bái nhập môn hạ Long Ảnh sư tôn chính là phúc khí của Tông Thủ ta mới đúng. Không biết Hàn sư huynh vì sao lại nói là của sư tôn ta?

Hàn Phương nhịn không được cười lên, lung lay tay nói:

- Ta không có làm thấp đi đâu, chỉ là luận sự. Ngươi cũng biết truyền thừa Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm chính là tâm kết của sư tôn ngươi không?

Tông Thủ có chút nhíu mày, trong mắt càng mê hoặc. Lúc nhìn tất cả bố trí của Long Ảnh ở Tụ Long Sơn kia ngược lại hắn giống như rất quan tâm tới truyền thừa kiếm thuật của mình. Tình hình đó ngược lại giống như muốn cự người ở ngoài cửa.

- Chẳng lẽ kỳ sự ở Tụ Long Sơn là do hắn gây nên?

Giống như nhìn thấu tâm tư của Tông Thủ, Hàn Phương ngữ khí chậm rãi nói:

- Tính tình của người nọ kỳ quặc, năm đó vì hờn dỗi mới lưu lại Long Môn ở bên ngoài Tụ Long Sơn. Về sau cho dù người khác khuyên bảo thế nào cũng không chịu sửa. Nói là người tài trí bình thường hắn không đặt vào trong mắt. Chỉ có thiên phú kiếm đạo tuyệt đỉnh mới có thể kế thừa Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm của hắn và hoàn thiện.

Tông Thủ vẫn lặng lẽ nghe như trước, vị Hàn sư huynh này không có giải thích vì sao Long Ảnh bức thiết với truyền thừa của hắn như vậy.

- Ta nhớ được Long Ảnh Võ Thánh vào chín ngàn bảy trăm năm trước đã đạt tới Thánh cảnh. Mà từ sáu ngàn năm trăm năm trước cũng phá vỡ Thánh cảnh. Khoảng cách đột phá độ kiếp chỉ còn một bước. Về sau còn sáu ngàn năm cũng không vượt qua, thọ nguyên hiện giờ cũng chỉ còn lại ba mươi năm.

Đồng tử Tông Thủ cũng co rút mạnh. Dựa theo cách nói của Long Ảnh thì thần cảnh Chân Long thoát khốn còn ba mươi năm.

Âm thanh của Hàn Phương vẫn tiếp tục vang lên.

- Truy cứu nguyên nhân vẫn là do hắn chưa hiểu tâm kết. Sợ hãi hắn độ kiếp thất bại thì kiếm thuật đau khổ sáng chế không có người kế thừa, tâm lo lắng không yên. Vì vậy sáu ngàn năm qua hắn vẫn không cách nào bước ra được bước này. Cho nên ta mới nói hắn vận khí tốt. Vốn trước lúc vẫn lạc thì hôm nay lại nhiều ra một đường sinh cơ. Lăng Vân Tông tổ sư cũng đã phá vỡ thánh cảnh. Ngươi cũng biết vì sao Lăng Vân Tông lại kiêng kỵ với hắn như vậy không? Người tính mệnh đoạn tuyệt thì không cần cái gì cả. Có chút quy củ cũng không cần để ý tới.

Nghe tới dây thì thần sắc Tông Thủ mờ mịt. Trong nội tâm cảm thấy vô cùng kỳ quái, Hàn sư huynh này biết thế nào được?

Hàn Phương dừng lại một chút, không hề giải thích nữa, ánh nhìn quét qua bốn người sau lưng Tông Thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.