Ai biết sau khi ấp quả trứng này ra sẽ xuất hiện dạng gì? Hoặc nên
nói là quái vật gì? Còn có phải là hậu đại của hỏa nghĩ hay không?
Hắn nhíu mày, Tông Thủ đem quả trứng kiến chúa này đặt vào cái hộp tinh mỹ, lúc này mới bỏ vào túi càn khôn.
Cho dù là biến hóa như thế nào, dù sao hắn lúc này tạm thời không có tâm tư, cũng không định ấp ra làm linh sủng.
Đã như thế quản nó biến thành cái gì có quan hệ tới hắn sao?
Cuối cùng lại nhìn qua đan phương, khả năng Hiên Viên biết hắn biến
thành phú hào, vì vậy phối dược toàn bộ không cân nhắc giá cả, bên trong chỉ có vài loại phối dược, số lượng tiêu hao đạt tới năm mươi thất giai thú tinh.
Nhưng mà dùng cách điều chế luyện đan này dược tính cực kỳ bình thản, độc cũng giảm bớt rất nhiều.
Hắn vừa rồi ăn vào một quả đoán chừng là viên thuốc này, một khi vượt
qua bốn trăm viên vẫn ảnh hưởng tiến giai sau đó, nhưng mà so với phiên
bản Linh Nguyên Huyết Tinh Đan lúc trước mạnh hơn rất nhiều.
Về phần giá cả Tông Thủ không quan tâm, nhưng mà trong mắt của hắn vẫn có phiền não.
Luyện chế đan dược chỉ cần đem đan phương giao cho Nhược Thủy, để ám vệ tìm người tin cậy luyện chế.
Cổ Liệt Không bên kia cũng có chút tiến triển, đã tìm được đảo nhỏ mà
hắn nói rồi. Đến nay bắt được Long Giác Dực Mã cũng hơn một trăm, không
lâu sau sẽ mang về điểm xuất phát.
Hôm nay mọi chuyện đã
xong, chỉ cần chờ gió đông, chỉ thiếu một thống lĩnh kỵ quân thích hợp
mà còn là thân tín có thiên phú võ đạo cao, chẳng lẽ thật sự phải tìm
Tông Nguyên?
Tông Thủ nghĩ tới điểm này đôi mắt biến thành
màu đỏ. Quanh người cũng có huyết vụ bao phủ, trong lòng bàn tay bỗng
nhiên có một giọt huyết dịch hiện ra.
Đây là máu của Linh Nguyên tỏa ra uy áp mênh mông, chuyện này vô cùng quỷ dị.
Giọt máu này giống như viên ngọc châu, óng ánh sáng long lanh, giống
như ẩn chứa lực lượng kinh người khiến cho khí lãng chung quanh cuồn
cuộn, linh năng triều động. Lại đưa mắt nhìn qua thì có lực lượng mê
hoặc tinh thần của người ta, khiến cho trong lòng sát ý tăng vọt.
Đây là ‘ hạt giống ’, xác thực mà nói là linh chủng tâm pháp Huyết Kỵ Sát.
Thế nhân chỉ biết Vũ Liệt quốc Huyết Vân Kỵ tung hoành thế gian cơ hồ
vô địch, mà Huyết Kỵ Sát cũng là một trong vài loại công pháp phụ trợ
hợp chiến mạnh nhất trong Vân Giới.
Lại ít có người biết tâm pháp này chẳng những có thể làm người ta gia tăng sát ý, càng có thể khống chế tâm thần.
Vì vậy Vũ Liệt Quốc có nhiều Huyết Vân Kỵ nổi danh trung thành và tận tâm, chưa từng phản bội.
Mà Vũ Liệt quốc vương cũng cho tất cả kỵ sĩ hi sinh cho tổ quốc, không
một người may mắn thoát khỏi. Cũng làm cho tâm pháp Huyết Kỵ Sát triệt
để thất truyền. Thẳng đến bảy ngàn năm sau trong một chỗ phế tích di
tích Vũ Liệt quốc mới bị phát hiện. Môn công pháp này hiện thế thì
phương thức tu luyện của Huyết Kỵ Sát cũng biến thành quỷ dị.
Tại thời đại Vũ Liệt quốc thì hoàng tộc trong nước đưa ra hạt giống phù hợp ban thưởng cho người trong quân. Hậu thế thì tu ra linh chủng giao
cho bộ hạ quan tướng. Tầng tầng như thế thẳng đến Huyết Vân Kỵ tầng dưới chót nhất nằm trong tay của Huyết Vân Kỵ sĩ.
Có thể trực
tiếp thông qua ban thưởng ‘ hạt giống ’ chính là linh huyết này. Đem
Huyết Kỵ Sát học cấp tốc, trùng kích đến cảnh giới cực cao, tu luyện tìm hiểu ra sát đạo võ ý.
Mà trọng yếu nhất giọt linh huyết đầu
tiên hợp cách là khó tìm. Huyết Kỵ Sát tâm pháp chuyên tu sát đạo, nếu
như không lĩnh ngộ đầy đủ thì nhất định không cách nào thành tựu. Cho
nên trong hoàng tộc Vũ Liệt quốc có người tự dưỡng ra linh huyết hợp
cách đầu tiên cũng thường thường là thái tử kế vị hoàng đế. Mà bọn họ
đều hỉ nộ giết chóc vô thường, chưa từng có ngoại lệ.
Cũng may ở kiếp trước hắn dùng sát đạo kiếm ý cũng coi như tinh thông.
Cho dù chưa cố y tu thành cũng có thể tái hiện hư ảo gió tanh mưa máu.
Một trận chiến với Lý Tà Linh cũng có điều ngộ ra.
Nhưng mà tụ thành linh huyết tìm người chịu tải phủ hợp không dễ dàng.
Phương thức tu thành của Huyết Kỵ Sát cũng không phải chỉ vì khống chế
thuộc hạ. Người tu hành sát đạo thường thường cũng mất đi khống chế sát ý võ đạo, mất đi lý trí.
Thí dụ như Lý Tà Linh, đã không phải là người khống kiếm nữa, mà là kiếm khống người.
Mà Huyết Vân Kỵ đem gánh nặng này giao lên trên. Chỉ cần Huyết Vân Kỵ
thống lĩnh cùng quan tướng không bị sát ý khống chế thì thuộc hạ sẽ bảo
trì thanh tỉnh.
Cho nên hắn giờ phút này đem toàn bộ sự vụ
của Càn Thiên Sơn xử trí thỏa đáng. Tức thì rời đi một năm nửa năm cũng
không quan hệ. Nhưng mà hết lần này tới lần khác lại kém bước cuối cùng, thủy chung do dự bất định, không cách nào yên tâm đi tơi Thương Sinh
Đạo tĩnh tu.
Âm thầm cười khổ, hắn thu hồi giọt máu huyết này, chợt nội tâm Tông Thủ khẽ động, chỉ thấy Sơ Tuyết từ bên ngoài đi vào.
Sau khi vào cửa thì nàng vui vẻ nói ra:
- Thiếu chủ, ngươi đoán ai trở về?
Tông Thủ chẳng muốn đi trả lời, trực tiếp nhìn qua cửa ra vào. Rồi sau
đó nhìn thấy bóng người hùng vĩ đi vào, thân cao chín xích, khí thế vẫn
hùng khoát đại khí, nhưng mà so với một năm trước lại nhiều ra uy áp bức người. Ánh mắt nghiêm nghị biểu lộ tự nhiên.
Trông thấy Tông Thủ thì thập phần vui vẻ, cũng thi lễ.
- Doãn thúc?
Tông Thủ lập tức cảm thây tâm thần buông lỏng, toàn thân đột nhiên nhẹn nhàng. Duẫn Dương này cuối cùng cũng quay về.
Mà khi hắn đang dò xét Doãn Dương thì ánh mắt ngưng tụ.
Địa Luân thất mạch!
Không chỉ như vậy, giờ phút này trên người Duẫn Dương càng nhiều ra mấy phần không nói rõ, thứ không rõ này chính là mùi vị huyết tinh gay mũi.
Càn Thiên Sơn, một góc Hàm Yên cung, trong lầu các vắng vẻ, Tông
Nguyên, Nhược Thủy, Sơ Tuyết cùng Sư Nhược Lan bốn người đang chia làm
một phương.
Tông Thủ đứng ở chỗ trung ương nhất. Trong tay
cầm một quả lệnh bài. Đây là Ngụy Húc tặng cho, chính là miếng ngọc giản na di vạn dặm.
Phía trên đó khắc phù văn huyền ảo, đằng sau là khẩu quyết thúc dục thứ này.
Tông Thủ yên lặng niệm động, sau đó ngọc giảm trong tay chấn động nhẹ
nhàng, qua trong giây lát linh quang bắn ra ngoài. Chúng bao bốn người
vào trong. Mà hào quang bắn ra bao phủ mọi nơi. Thẳng đến khi bọn người
Tông Nguyên chạm tay vào lệnh bài thì lúc này mới mạnh mẽ khóa lại, Tông Thủ thầm nghĩ quả nhiên Ngụy Húc cho hắn bốn người, ngọc giản này có
khả năng chuyển dới bốn người.
Hắn là chủ nhân bảo vật có thể cảm giác được bốn chùm tia sáng tập trung, dư lực chuyển dời của ngọc giảm hao hết.
Rồi sau đó qua chốc lát thì thiên địa linh năng chung quanh bỗng nhiên
vỡ nát. Tông Thủ cũng cảm thấy tình hình trước mặt biến ảo.
Khác với lần trước, giờ phút này thân hình của hắn triệt để hư hóa. Dùng tốc độ kinh người xuyên qua tường gỗ, xuyên thẳng qua cánh rừng, xuyên
thẳng qua núi lớn, xuyên thẳng qua bầu trời và không thấy gì.
Chỉ một hô hấp mà cảnh tượng biến ảo trăm lần, trong nháy mắt không biết trôi qua bao nhiêu địa phương.
Tông Thủ có chút thất thần, lúc hắn tỉnh táo lại thì đã hạ xuống lâu gỗ từ khi nào.